Kể từ lúc Cố Y Phán có kí ức, Giang Dật Phàm chưa bao giờ mắng cô, cũng
chưa từng đánh cô, mà khi anh thực sự tức giận, anh sẽ nhốt cô vào phòng sách nhỏ của anh, phòng sách nhỏ của anh bày rất nhiều sách, nhưng anh
lại không đọc sách ở đó, anh thích đọc sách trong phòng mình, hoặc là
tìm một nơi rất yên tĩnh.
Anh sẽ đọc đủ loại sách, địa lý, văn sử, võ hiệp, không kiêng bất cứ loại nào, nhưng anh rất cần yên tĩnh, mà Cố Y Phán chính là người rất không yên tĩnh.
Khi anh nửa ngồi trên giường đọc sách, cô sẽ đi qua, cau mày, “Anh Dật Phàm, anh đừng đọc sách nữa, thứ này có gì hay đâu chứ?”
Cô quét mắt qua, phát hiện đủ loại kí hiệu cô xem không hiểu, còn có cái tên rất dài nữa, Ăng-ghen là ai, Tesla là ai?
Giang Dật Phàm đọc sách, ngay cả hứng thú ngẩng đầu nhìn cô cũng không có.
“Anh Dật Phàm, trò chuyện với em đi mà!” Cô yêu cầu, sau đó nói rất tự
nhiên: “Hôm nay em đi siêu thị, ở cửa nhìn thấy rất nhiều máy chơi game, không nhịn được, em cũng đi chơi. Em dùng một hạt châu mượn từ người
khác, thắng được rất nhiều hạt châu nữa, anh xem có một túi lớn đây này, mấy bạn nhỏ khác đều nói vận khí của em tốt lắm đó, xung quanh có nhiều người vây quanh xem em chơi lắm luôn.”
Giang Dật Phàm khẽ nhíu mày, lật sang một trang khác.
Cố Y Phán buồn bực, rất buồn bực, vẽ vòng vòng bên cạnh giường, sau đó dắt tay anh, “Anh chơi với em đi mà, chúng ta cùng chơi đan hạt châu, em
đưa toàn bộ số hạt châu của em cho anh chơi này.”
Cô đặt hạt châu ở trước mặt anh.
Anh vẫn không có phản ứng, giống như trong sách thật sự có vàng bạc châu báu, trong sách có hồng nhan tựa ngọc vậy.
Cô tức giận, gập phạch sách của anh lại, “Không được đọc nữa, chơi với em.”
Mà cô nhìn thấy vẻ mặt của anh, mắt anh sầm xuống, lòng cô cũng trầm
xuống. Anh không nói gì cả, xách cô giống như xách một chú thỏ trắng nhỏ đến phòng sách, sau đó đóng cửa, khóa cửa lại.
“Thả em ra ngoài.” Cô gõ cửa cồng cộc liên tiếp.
Không ai trả lời.
Mà Giang Dật Phàm thì cầm lấy quyển sách đang đọc lúc trước, trực tiếp ra
khỏi nhà, tìm một nơi tương đối yên tĩnh tiếp tục đọc sách.
Mãi cho đến khi mẹ Giang từ bên ngoài trở về, mới thả Cố Y Phán đang khóc ra.
“Anh Dật Phàm là đồ xấu xa.” Cô nhào vào lòng mẹ Giang.
Mẹ Giang xoa xoa đầu cô rồi thở dài, mẹ Giang hiểu con trai mình, nếu
không phải Phán Phán làm gì quá đáng, thằng bé nhất định sẽ không làm
thế.
“Con sẽ không để ý tới anh ấy nữa.” Cô bừng bừng lửa giận.
Sau đó chẳng được mấy ngày, cô lại chạy tới.
Cô thích nói chuyện không ngừng lúc Giang Dật Phàm đọc sách, vẫn nói
chuyện luôn miệng, mong nhận được sự chú ý của anh, cho dù chỉ là cái
nhìn lạnh lùng thoáng qua, hơn nữa nếu cô còn chọc giận anh, anh sẽ lại
nhốt cô vào phòng sách.
Cố Y Phán biết, cô cũng có bí mật của riêng mình, giống như cô không hiểu Giang Dật Phàm, anh cũng không hiểu bản thân mình.
Bí mật của cô là, cô càng ngày càng thích làm chuyện mà anh không thích,
bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể từ giữa việc khác, ngẩng đầu liếc
nhìn cô, mà cô lại cảm thấy, vì một cái liếc mắt đó, có làm nhiều chuyện hơn nữa, đều đáng giá, cho dù là bị nhốt vào trong phòng sách.