Hồi Cố Y Phán còn nhỏ bố mẹ cô thường đi công tác, chân trước họ vừa đi,
chân sau cô đã ôm một chiếc gối nhỏ đi đến nhà họ Giang. Bố mẹ Giang Dật Phàm đã sớm quen với việc cô đến, tần suất đến của cô rất cao, hai
người họ quả thực coi cô như con gái mà chăm sóc, lần nào cũng nấu rất
nhiều món mà cô thích ăn. Mà khi cô ôm gối nhỏ ra khỏi nhà, sẽ gặp phải
hàng xóm trong khu, mấy người lớn đó đều quen cô, thấy cô như thế, họ sẽ luôn để lộ ra nụ cười từ ái, “Tiểu Phán Phán của chúng ta thế này là đi đâu vậy?”
“Cháu đến nhà chú Giang.” Ở trước mặt người khác, cô vẫn không nói được là cô đến nhà chồng tương lai của mình.
Sau khi tới nhà họ Giang, cô sẽ tự giác tự nguyện đến phòng của Giang Dật
Phàm, mà hầu hết những lúc đó Giang Dật Phàm đều không ở nhà, anh đăng
kí học rất nhiều lớp, học đủ thứ, mấy thứ không dính dáng mấy đến nhau
như piano, nhảy, taekwondo anh học tất, về phần học tập, đó hoàn toàn là thế mạnh của anh, không đúng, đối với anh mà nói, dường như trên thế
giới này không có thế yếu của anh, anh chính là người luôn ưu tú từ nhỏ
đến lớn.
Cô ngồi trên giường của anh, đung đưa hai chân, chờ anh về.
Giường của anh lúc nào cũng sạch như mới, không nhiễm một hạt bụi nào. Không
giống giường của cô, chăn bị cô cuộn thành một đống, mỗi lần mẹ nhìn
thấy, đều không nhịn được mà lải nhải liên miên, sau đó sẽ nghiêm túc
nói với cô: “Cố Y Phán, con cứ tiếp tục như vậy, sau này ai muốn rước
con chứ hả.”
Cô sẽ làm mặt nghiêm túc nhìn mẹ, “Anh Dật Phàm muốn.”
Khi đó cô liền nhận định, Giang Dật Phàm chính là chồng tương lai của cô.
Lúc Giang Dật Phàm trở về, trên mặt lộ ra biểu cảm cô hoàn toàn nhìn không
hiểu, đó là một thứ ưu thương không cảm xúc, không phải mệt mỏi, cũng
không phải kiệt sức, nhưng cô lại hiểu được là anh không vui, hơn nữa
thuộc về kiểu mà cô biết, nhưng lại không biết dùng ngôn từ để miêu tả
thế nào, sau đó cô đã biết, kiểu biểu đạt đó là hiểu nhưng không diễn
đạt được bằng lời.
Trong tay Giang Dật Phàm cầm một cây kẹo, sau khi nhìn thấy cô, anh cũng không ngạc nhiên.
Cô do dự, nếu ăn kẹo thì sẽ béo. Bây giờ cô nhìn thấy dáng vẻ trước đây
của mình, đều cảm thấy nếu mình thật sự lớn lên với dáng vẻ như thế, anh Dật Phàm nhất định sẽ chê mình, vì thế cô không ăn kẹo nữa, nhưng kẹo
này là anh Dật Phàm cho, cô vẫn vươn cánh tay giờ đã mảnh khảnh ra, bỏ
kẹo vào trong miệng nghiêm túc ngậm.
Giang Dật Phàm nhìn cô, vươn tay xoa xoa đầu cô.
Cô mở to mắt nhìn anh, lập tức cười xán lạn với anh.
Người lớn cho rằng lời cô nói là lời nói đùa của trẻ con, mà anh cũng coi cô
như trẻ con, vì thế cô nói muốn kết hôn với anh nhiều lần như vậy, không ai xem là thật.