Trong đại sảnh, hành khách đi lại tấp nập hết làn sóng này tới làn sóng khác.
Tống Ngưỡng hệt như một cây Định Hải Thần Châm(*), đứng sừng sững trước cửa kính sát đất của nhà ga sân bay để chờ đợi chuyến bay kia cất cánh lúc 10 giờ rưỡi.
(*) Tên gọi đầy đủ Gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, tượng trưng cho sự ổn định, bền vững.
Mặc dù cậu không chắc lắm mình có thể nhìn thấy được không.
Bầu trời trong xanh, những dải mây trắng như bông trải rộng mênh mông trên nền trời xanh thẳm, có cảm giác vừa tự do vừa khoan khoái. Bên dưới, đường băng chạy dài về phương xa, chia bãi cỏ màu xanh lục thành những hình học bất quy tắc.
Chúng nó cũng đang đóng băng giống như cậu, tạo thành một bức tranh thiên nhiên sắc nét tươi sáng.
Điện thoại di động trong túi vang lên.
Cậu không hề hay biết.
Da người cũng có chức năng ký ức, xúc cảm truyền đến đại não trong nháy mắt chưa thể nào quên ngay được. Cậu quay lại nơi vừa xảy ra sự việc ban nãy, nhịp tim dần dần tăng nhanh, độ cong khóe miệng cũng ngày một lớn, hoàn toàn không khép lại được.
Trí nhớ lại một lần nữa đang nhắc nhở cậu, mày vừa mới được người ta thơm đấy.
Được Lý Tầm thơm.
Quả thật giống như nằm mơ.
Cậu giơ hai tay nâng gò má đỏ rực, vừa cười vừa ngồi xổm xuống, đắm chìm trong thế giới của mình, suy nghĩ về hàm ý của cái thơm này và sự đấu tranh tư tưởng của Lý Tầm ra sao trước khi anh thực hiện.
Không phải chỉ xuất phát từ sự xã giao đâu nhỉ? Nếu không thì anh chạy làm gì?
Chắc chắn là vì xấu hổ rồi.
Cậu thật sự hối hận vì lúc nãy mình không có một chút tích cực nào, ấy vậy mà lại khiến vợ động miệng trước, còn chưa kịp đáp lễ nữa.
A a a…
Nếu như vừa nãy phản ứng mãnh liệt thêm một chút thì tốt quá!
Sự sầu não vì chia tay bị cái thơm má này kích thích thúc giục đuổi đi, không còn sót lại chút gì.
Cậu ngửa đầu, hít một hơi thật sâu, dưới bầu trời đầy mây siết chặt nắm đấm, âm thầm thề: Lần sau nhất định phải khác!
Cô tạp vụ lau dọn đi qua đi lại gần đó đến mấy chục lần, thật sự không nhịn được nữa mới nhắc nhở: “Cháu ơi, điện thoại của cháu kêu kìa.”
“Dạ?” Ba hồn bảy vía của Tống Ngưỡng quay về chỗ cũ, “A.”
Tống Cảnh Sơn trách móc trong điện thoại: “Con đâu rồi hả? Sắp một tiếng rồi, ra ngay trước khi quá thời gian.”
“Con ra đây ra đây!”
Tống Ngưỡng nhảy nhót trên đường đi, bên ngoài nổi gió, tóc trước trán đón gió nên rối tung lên, nụ cười sung sướng lan rộng, đến khi dừng lại trong gara vẫn không thể kiềm lại được.
Tống Cảnh Sơn khởi động xe, hỏi: “Nhặt được tiền trên đường à?”
Tống Ngưỡng lại nhớ đến cái thơm trước mặt bao nhiêu người khiến mình nghẹt thở, liếm khóe môi cười toe toét.
“Nhặt được tiền cũng chẳng phấn khích thế này.”
Tống Cảnh Sơn làm sự nghiệp giáo dục bao nhiêu năm trời, còn tình huống nào chưa gặp qua, thấy nụ cười của con trai, ông liền hiểu ngay.
“Va phải hoa đào.”
Tống Ngưỡng nghển cổ trợn mắt: “Sao bố biết?” Một giây sau khi nói xong cậu hối hận ngay, thế này là chưa đánh đã khai rồi còn gì.
Cũng may Tống Cảnh Sơn vẫn khá thoải mái về phương diện này.
“Thanh niên yêu đương cũng tốt, nhưng đừng làm ảnh hưởng tới học tập, nếu không lợi bất cập hại đấy.”
“Vâng! Ngài đây cứ yên tâm, yêu đương chỉ khiến con thêm hăm hở chạy tới mục tiêu thôi.”
“Đối phương cũng tập bắn cung à?”
Tống Ngưỡng chần chừ “Vâng” một tiếng.
“Bố nghe Tiểu Tầm nói, đội trường của mấy đứa chỉ toàn con trai, con đi chỗ nào quen được cô gái này? Mới tiến tới à?”
Sự nghi hoặc của Tống Cảnh Sơn khiến Tống Ngưỡng ý thức được giữa cậu và Lý Tầm vẫn còn một ngọn núi cao ngất, cậu nghiêng người nắm chặt dây an toàn, tì trán lên kính xe, đập lên đập xuống.
“Bố.”
“Hả?”
Tống Ngưỡng kìm nén mãi vẫn không mở miệng được.
“Thôi ạ, không có gì đâu.”
Tống Cảnh Sơn: “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Tống Ngưỡng nhìn ông chăm chú, nhỏ giọng thăm dò: “Bố và mẹ không định đẻ thêm đứa thứ hai nữa à?”
“…”
Tống Cảnh Sơn suýt chút nữa đâm xe vào một lùm cây.
Ông nhìn con trai bằng ánh mắt như nhìn thấy kẻ thần kinh: “Con có biết năm nay bố với mẹ con bao nhiêu tuổi rồi không?”
“Bố 43, mẹ 42.” Tống Ngưỡng lấy ví dụ vài nghệ sĩ nữ ra: “Cũng chỉ mới gần 50 thôi, vẫn còn sinh đẻ được. Hai người cũng chưa già lắm đâu, còn hi vọng mà.”
Tống Cảnh Sơn cười ha ha: “Nuôi dưỡng mình con thôi đã đủ phiền lắm rồi, bố mẹ không có kế hoạch đó đâu.”
Tống Ngưỡng ngửi thấy mùi mạo hiểm, hỏi: “Chắc không phải bố không được đâu ha… Con nghe nói có loại thuốc, uống vào có thể thay đổi cực kỳ mạnh.”
Năng lực bị con trai nghi ngờ!
Tâm tư Tống Cảnh Sơn hỗn loạn.
Trong lúc nhất thời, ông cũng không biết nên đánh đòn nó trước hay nên quan tâm rốt cuộc vì sao thằng nhóc này lại đột nhiên có suy nghĩ như vậy, có mục đích gì với chuyện “nghe nói” này.
Ông nhẫn nại giải thích: “Phụ nữ qua tuổi 35 là đã quá tuổi làm sản phụ rồi, sinh nở rất nguy hiểm. Năm ấy lúc sinh con mẹ con đã khó sinh, còn chảy nhiều máu, dọa nhà chúng ta sợ gần chết. Con chấp nhận để mẹ con chịu nguy hiểm được nhưng bố không chịu được.”
Tống Ngưỡng bĩu môi, đá đổ nồi cơm chó.
“Mấy năm trước chính sách được mở rộng, đáng ra bố mẹ cũng nên hăng hái sinh cho con một cô em gái sớm.”
Tống Cảnh Sơn cạn lời: “Hồi đó cũng muộn rồi.”
Tống Ngưỡng đánh giá như ông cụ non: “Hay là do bụng dạ mẹ yếu quá, năm ấy mà sinh được thai long phượng thì tốt quá.”
Tống Cảnh Sơn không thể nhịn được nữa, giơ cùi chỏ huých một cái lên đầu cậu.
“A a a———-Quân tử động khẩu không động thủ!”
Chiếc xe ô tô con màu lam cô ban phi vút trên đường cao tốc, chạy thẳng về hướng Nam. Phía sau, chiếc máy bay cũng lên tầng mây xanh, bay thẳng về hướng Bắc, để lại làn khói trắng xuyên qua những đám mây.
Lý Sơ Chi ngồi gần vị trí cửa sổ, đẩy tấm che nắng trên cửa ra.
“Cậu ơi, mây bên ngoài đẹp quá.”
Cô bé chọc cánh tay Lý Tầm.
Không có phản ứng.
“Cậu ơi? Cháu hơi đói bụng.”
Vẫn không có phản ứng.
Nhéo mạnh một cái.
“Sh——–” Lý Tầm hít vào một hơi, “Cháu làm gì đấy?”
“Cậu đang suy nghĩ gì thế?”
Còn có thể nghĩ cái gì nữa.
Lý Tầm bị mắc kẹt trong vòng xoáy của tuổi thanh xuân chậm đến mười năm, đuôi mắt và khóe miệng đều mang ý cười, sâu xa nói: “Trẻ con không hiểu được đâu.”
Lòng hiếu kỳ của Lý Sơ Chi bùng nổ: “Cậu phải nói thì cháu mới hiểu được chứ.”
Lý Tầm vốn không muốn nói với trẻ con những chuyện thế này, nhưng giờ phút này suy nghĩ của anh không tài nào xa ai đó được. Anh liếm môi, nói bóng nói gió hỏi: “Cháu cảm thấy anh Tống Ngưỡng của cháu là người thế nào?”
Lý Sơ Chi bắt chước y chang lời thoại mà Lý Tuệ Anh thường hay lải nhải nhất: “Ngoại trừ học hành không tốt, mọi thứ đều rất tốt!”
“Thành tích của cháu cũng có tốt đâu.” Lý Tầm lại hỏi: “Cháu có muốn cậu ấy trở thành người nhà của chúng ta không?”
“Chẳng phải anh đã là người nhà của cháu rồi sao?”
“Ý cậu là, cậu ấy không phải anh trai cháu nữa mà là…” Lý Tầm suy nghĩ vấn đề vai vế.
Mợ trẻ?
Không không không.
“Để cậu ấy làm cậu nhỏ của cháu được không?”
Lý Sơ Chi dứt khoát nói: “Cháu không cần.”
Lý Tầm nghi hoặc: “Tại sao?!”
Bên cạnh có một bác gái vẫn đang ngồi nghe họ tán gẫu.
Lý Sơ Chi xấu hổ đỏ mặt, rướn cổ sang ghé bên tai Lý Tầm, dùng giọng không thể nào nhỏ hơn được nữa nói: “Mẹ nuôi nói, sau này mẹ sẽ gả cháu cho anh trai, cháu là vợ sắp cưới của anh ấy.”
Con ngươi Lý Tầm suýt chút nữa lòi ra ngoài, mặt anh lúc xanh lúc trắng, mãi lâu sau mới tìm được giọng nói: “Cháu, cháu có biết vợ sắp cưới nghĩa là gì không?”
“Đương nhiên rồi.” Lý Sơ Chi còn rất đắc ý, “Vợ sắp cưới chính là vợ tương lai của anh ấy, phải gọi anh ấy là chồng, giống như bố mẹ nuôi á cậu.”
Lý Tầm: “…”
Anh không tìm được từ nào mắng mỏ cho hợp lý nữa.
Con nhóc này bị tẩy não từ lúc nào rồi?!
Một lát sau, anh run rẩy hỏi: “Vậy cháu có thích cậu ấy không?”
Lý Sơ Chi gật đầu: “Thích chứ ạ.”
Lồng ngực Lý Tầm trúng một mũi tên, lại hỏi: “Cháu muốn lấy cậu ấy à?”
“Đúng vậy.”
Lại trúng một mũi tên nữa.
Lý Tầm suy sụp.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể ngờ được bản thân mình lại suy đồi tới mức phải đi tranh đàn ông với cô cháu gái ngoại nhỏ hơn mình hai mươi tuổi.
Lại còn không chừa thủ đoạn nào.
Anh sừng sộ lên, ra vẻ uy nghiêm của bậc bề trên: “Cuộc hôn nhân của hai đứa, cậu không đồng ý!”
Lý Sơ Chi cau mày: “Vì sao?!”
“Vì sao cái gì!” Lý Tầm nghiêm khắc nói: “Bây giờ cháu nghĩ tới những chuyện này vẫn còn quá sớm! Huống chi mẹ nuôi cháu chỉ nói đùa thôi, không phải thật. Cháu và anh trai kém tuổi nhau quá nhiều, nhà nước không cho kết hôn. Cháu chỉ có thể làm người thân của cậu ấy, giống như cậu chỉ có thể làm cậu ruột của cháu, như thế mới đúng pháp luật quy định.”
Lý Sơ Chi không hiểu lắm những nguyên nhân này, nhưng bình thường chuyện trong nhà đều do cậu quyết định. Cậu nói không được thì là không được.
Cô bé dành ra nửa phút, vừa bi ai vừa miễn cưỡng chấp nhận hiện thực, sau đó lại bận tâm tới điều khác.
“Thế sau này ai làm vợ của anh ấy ạ?”
Lý Tầm hắng giọng: “Cái này cháu không cần nghĩ tới, cậu sẽ giúp cậu ấy xử lý tốt vấn đề khó này.”
“Vâng ạ.”
Sau hai tiếng rưỡi, máy bay hạ cánh, chạm đất sân bay thủ đô.
Lại một lần nữa quay trở lại vùng đất này, Lý Tầm có phần bùi ngùi.
Đáng ra anh nên quay về sớm hơn.
Chỉ là khi nghĩ tới Tống Ngưỡng, anh lại cảm thấy tất cả những chuyện này đều là định mệnh âm thầm trong tối, là sự an bài tốt nhất.
Mấy ngày sau đó, Lý Tầm bôn tẩu khắp nơi, khảo sát, giải quyết vấn đề chỗ ở và trường học cho Lý Sơ Chi.
Trước khi anh đến Bắc Kinh, Trương Hàn cũng đã cố gắng liên lạc với mấy ngôi trường, có công lập cũng có tư nhân, có ký túc xá cũng có học ngoại trú. Lý Tầm lật xem không ít tư liệu, dò hỏi ý kiến của Sơ Chi, cuối cùng quyết định một trường tư thục quốc tế bán khép kín.
Sở dĩ chọn trường này, chủ yếu là vì nó gần trụ sở huấn luyện, đi tàu điện ngầm một tuyến, mất một tiếng là tới, rất tiện gặp nhau vào kỳ nghỉ.
Còn những thời gian khác, Sơ Chi sẽ ở cùng Trương Hàn, được ông bà nội chăm sóc.
Thu xếp xong việc gia đình, Lý Tầm tích nốt dòng cuối cùng trong ghi chú, cảm giác hai bả vai thả lỏng ngay tức khắc, nhưng sau đó rất nhanh bị cảm giác mất mát thay thế.
Mọi việc đều có lợi có hại, nhận được thứ gì thì cũng phải đánh đổi thứ khác.
Đợi đến khi Sơ Chi thích ứng được với cuộc sống ở đây, có lẽ nó cũng không cần anh nữa. Sau này người dẫn con bé ra ngoài chơi cũng sẽ là người khác.
Đến ngày chia tay, thời tiết rất nóng nhưng trời lại râm. Lý Tầm được mời đến một nhà hàng Nhật mới mở.
Anh không thể ăn được đồ sống, cũng không thể ăn những loại thịt chưa qua kiểm tra, vì vậy ăn không được nhiều. Sơ Chi cũng thế, chẳng qua cô bé không ăn nhiều vì không thích đồ Nhật. Những chuyện này Trương Hàn đều không biết.
Đang ăn dở, thấy món ăn trên bàn không vơi bớt đi được chút nào, Trương Hàn mới phát hiện ra, muốn dẫn bọn họ đến nhà hàng cay Tứ Xuyên bên cạnh.
Lý Tầm khua tay nói không cần.
“Sơ Chi rất thích ăn các loại thịt kho tàu, thịt gà ăn với cơm cà ri, không thích ăn cá có xương, nhưng canh cá chua và cá sóc thì lại rất thích…”
Anh nói vanh vách rất nhiều thứ.
Trương Hàn lấy điện thoại di động ra nói: “Anh lặp lại lần nữa đi, vừa nãy tôi quên mở ghi âm.”
Đây là bữa cơm Lý Tầm từng ăn lâu nhất, mãi đến khi nhận được điện thoại của huấn luyện viên thì anh mới nói phải đến trụ sở báo cáo.
Lý Sơ Chi dừng ở nhà hàng tiễn anh rời đi, Lý Tầm vừa mới nói tạm biệt, mắt cô bé đã ầng ậc nước mắt sắp trào ra ngoài khiến Trương Hàn hết cách.
Lý Tầm lấy từ trong túi áo ra cái kẹo mút hình Mickey cuối cùng, “Lần sau đến mang cho cháu bánh khoai môn được không?”
Lý Sơ Chi lau nước mắt, khóc nấc lên: “Bánh khoai môn ăn có ngon không ạ?”
Lý Tầm mỉm cười, “Cũng không tệ lắm, anh Tống Ngưỡng của cháu rất thích ăn. Cậu mua cho cháu một phần rồi gửi anh một phần nhé?”
“Vâng vâng.”
Lý Tầm nhẹ nhàng vuốt lên mí mắt Sơ Chi, nhớ ra điều gì đó, lại hôn một cái lên gương mặt cô bé, “Cậu đi nhé.”
Lý Sơ Chi kinh ngạc mở to mắt, chỉ có điều cô nhóc phản ứng nhanh hơn Tống Ngưỡng, nhanh tay lẹ mắt nâng cằm Lý Tầm hôn chụt một cái, do không biết kỹ thuật nên sức hôn quá mạnh, để lại một vệt nước miếng ướt nhẹp, bị Lý Tầm vẻ mặt ghét bỏ lau sạch.
Hơn hai giờ chiều, Lý Tầm mới kéo hành lý đến trụ sở báo cáo. Lúc ra khỏi trạm tàu điện ngầm, trời quang mây tạnh, thời tiết sáng sủa khô ráo, đi được vài bước mà nóng đến nỗi toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Xe của Vương Nam Phong đỗ ở bên ngoài lối vào tàu điện ngầm.
Mười năm trôi qua, tới đón anh không còn là con xe đạp cũ nát mà đổi thành một chiếc SUV.
Chỉ là khi huấn luyện viên Vương thấy anh, ông vẫn chào đón niềm nở giống hệt như mười năm trước, vỗ cánh tay anh: “Trông rắn chắc lên không ít.” Sau đó ông lại ôm anh, nói: “Cũng phải gần ba năm chúng ta không gặp nhau rồi.”
Lý Tầm bị ông vỗ lưng, đuôi mắt ông cười tít lại hiện ra vài nếp nhăn. Anh nói: “Hai năm rưỡi thôi ạ.”
Vương Nam Phong buông anh ra, đi thẳng vào chủ đề: “Cháu quay lại đúng lúc lắm. Nhóm kỹ thuật viên của viện nghiên cứu Đại học A có vận chuyển vài thiết bị mới rất thú vị đến trụ sở của chúng ta.”
Lý Tầm đoán được ngay: “Hệ thống mệnh lệnh AI?”
Vương Nam Phong vui vẻ: “Sao cháu biết?”
Lý Tầm nói: “Trước đây cháu từng đọc đến khi nghiên cứu tài liệu lịch sử.”
Từ mấy chục năm trước đã có người đưa ra quan điểm, trong tương lai, yếu tố quyết định đến thắng bại trong thi đấu thể thao không còn là vận động viên nữa mà là trình độ khoa học kỹ thuật của một quốc gia.
Sở dĩ Hàn Quốc và một vài quốc gia Âu Mỹ có thể đánh bại các nước khác trong một thời gian dài như thế cũng vì bọn họ có sự đầu tư lớn vào những trang thiết bị tiên tiến nhất và những kinh nghiệm có trước.
Các thiết bị chính xác này trước tiên sẽ thực hiện thu thập hàng loạt dữ liệu——-Mỗi lần vận động viên nhấc cung, kéo dây cung, khi bắn tên, góc độ đứng thẳng, phạm vi động tác đều sẽ được ghi chép lại, sau đó tiến hành phân tích và so sánh kỹ thuật.
Huấn luyện viên và vận động viên có thể dựa vào những dữ liệu đáng tin cậy này để điều chỉnh động tác và sức mạnh còn thiếu sót.
Cho đến nay, hệ thống tiên tiến nhất thậm chí có thể dựa vào sức gió, hướng gió hiện tại, góc giơ cánh tay của vận động viên và độ cong của dây cung để dự đoán số điểm mà mũi tên ghi được, mũi tên sẽ bắn vào phía nào của bia giấy. Từ đó nhắc nhở vận động viên, sau đó tiến hành điều chỉnh góc độ nhấc cánh tay và ống ngắm.
Với những mệnh lệnh có độ chính xác cao như vậy, cho dù có phái huấn luyện viên giàu kinh nghiệm phân tích, chắc chắn cũng không thể làm được.
Có những kỹ thuật này hỗ trợ, cộng thêm sự chăm chỉ và khổ luyện của vận động viên, họ khắc ghi vào đầu những dữ liệu được phân tích, tùy cơ ứng biến, điều chỉnh động tác.
Vương Nam Phong nghiến răng, trong mắt hiện lên sự sắc bén, “Trước đây chỉ biết hâm mộ người ta, bây giờ chúng ta cũng có thể làm được!”
Lý Tầm nghe xong, nhiệt huyết sôi trào, trong lòng ngập tràn sự hi vọng.
Đến trụ sở, ngay cả phần đến hàn thuyên khách sáo với mấy vị lãnh đạo cũng cắt bớt, anh đặt hành lý xuống là đi thẳng đến sân huấn luyện.
Thiết bị mới, dụng cụ mới, trợ giảng mới, đội viên mới, kỹ thuật mới, ngay cả phòng tập thể hình của trụ sở huấn luyện cũng được tân trang một lần nữa, giống như cuộc đời của anh vậy.
Vương Nam Phong cười nói: “Trước tiên cháu cứ làm nóng người đi, lát nữa chú dạy cháu cách dùng thiết bị mới.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó, Tống Ngưỡng ở bên kia cũng đang chạy khởi động trong phòng tập thể hình.
Kể từ sau khi Đại hội thể thao Sinh viên kết thúc, cậu được lãnh đạo đội tỉnh Nam Thành nhìn trúng, được đến tập luyện tại trụ sở huấn luyện đội tỉnh cùng Vu Thận Vi và Ngô Gia Niên.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi, Ngô Gia Niên ngồi xổm một mình trong góc, còn cười tủm tỉm nghịch di động, chốc lát lại quay sang hỏi: “Sắp đến sinh nhật bạn gái anh rồi, cậu nghĩ giúp anh xem nên tặng cô ấy quà gì?”
Gương mặt nhỏ của Tống Ngưỡng lại dài thườn thượt.
Mỗi khi bên cạnh có người phát cơm chó là cậu lại nhớ đến Lý Tầm ngay tức khắc. Anh đã hứa sẽ liên lạc với cậu khi đến nơi, còn hứa dẫn cậu đi du lịch Bắc Kinh, thế mà đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.
Lần cuối cùng hai người nói chuyện là hai hôm trước.
Tống Ngưỡng chủ động nhắn tin, hỏi Lý Tầm đang làm gì. Sáu tiếng sau anh mới trả lời cậu ba hai chữ—–Anh đang bận.
Nhìn một cái là biết nhắn qua loa.
Hoàn toàn không trò chuyện được gì cả.
Thật ra Tống Ngưỡng hơi trách Lý Tầm, chuyện anh hứa với cậu giống như hứa lèo, thậm chí cậu còn nghi ngờ có phải Lý Tầm coi cậu là Sơ Chi để dỗ dành không, lừa xong rồi là quay mặt đi quên mất.
Nhưng rất lâu rồi Lý Tầm không cập nhật nhật ký hoạt động, cũng không đăng nhập vào game, số bước chân đi bộ liên tục đứng đầu trên WeChat suốt một tuần, dường như đang nói cho cậu biết, anh thật sự rất bận.
Cậu bị mắc kẹt giữa hai cảm xúc mâu thuẫn không tài nào tự kiềm chế được, trợn trắng mắt một cái, xót xa nói: “Yêu đương thật phiền phức, không thì mình đã chẳng khổ não thế này.”
Buổi tối, bọn họ đều ở ký túc xá của trụ sở, giống như phòng đơn ở khách sạn, có một giường, một tủ sách và một nhà vệ sinh nhỏ hẹp, miễn cưỡng gọi là sạch sẽ. Nhưng tốc độ đường truyền Internet được duy trì một cách kỳ diệu ở trình độ của năm năm trước, một tập phim truyền hình có thể tải mất thêm gấp rưỡi thời gian so với bình thường.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tống Ngưỡng buồn bực ngán ngẩm nằm trên giường, lại không nhịn được bấm vào ảnh đại diện của Lý Tầm.
——Anh đang làm gì thế?
Không ngờ đêm nay lại may mắn thế, bên kia nhanh chóng hiển thị “Đang nhập…”. Tống Ngưỡng kích động nhoẻn miệng cười, xoay người nằm bò lên giường, bất động chờ anh nhắn.
——Đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho em.
Tống Ngưỡng thích chí, ý cười lan rộng khóe miệng, cẩn thận trả lời.
——Hứ, em không tin đâu.
——Thật đấy, không lừa em, mấy hôm nay mệt chết anh rồi. Anh vừa mới tắm xong, đang nằm trên giường.
Tống Ngưỡng cắn khớp ngón trỏ cười ha ha, đang định trả lời em cũng vậy thì đối phương đột nhiên gửi yêu cầu gọi video.
Cậu giật mình, cung phản xạ dựng ngược lên, ra đứng trước gương sửa sang lại mái tóc bù xù và áo ngủ nhiều nếp nhăn.
Một giây trước khi ấn phím kết nối, cậu thu đầu ngón tay lại, cười xấu xa cởi bỏ ba cúc áo trước ngực rồi lại nằm vào ổ chăn, đảm bảo đối phương có thể nhìn thấy những phần hở ra thì mới nhấn kết nối.
Đập vào mắt là cảnh Lý Tầm đang uống nước, đồng thời anh cũng bị sặc luôn, đang ho khù khụ, mặt mũi vặn vẹo hết cả lại.
“Anh sao thế?” Tống Ngưỡng hỏi.
“Không sao…” Lý Tầm đặt cốc nước xuống, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mảng da trắng mịn trước ngực cậu, phát biểu một câu thể hiện trí thông minh giảm sút: “Em tắm rồi à?”
“Phí lời, nếu không em mặc đồ ngủ làm gì?”
“Cũng đúng…”
Lý Tầm lúng túng cầm lấy cốc nước uống vài ngụm, sau đó lại đứng dậy rót thêm. Trong suốt thời gian đó, anh không nỡ đặt điện thoại xuống, còn liếc trộm khi đang lấy nước.
Tóc Tống Ngưỡng đã cắt ngắn hơn một chút, ánh sáng ấm áp làm nổi bật làn da trơn bóng như ngọc của cậu. Ở nơi máy quay không chĩa tới, Lý Tầm kéo quần xuống rồi chui về ổ chăn.
“Thích ứng được với cường độ huấn luyện của đội tỉnh chưa?”
“Cũng tạm ổn rồi ạ.” Cách âm của ký túc xá không tốt, Tống Ngưỡng hạ thấp giọng: “Nhưng mà huấn luyện viên nhóm em hung dữ lắm, nói một câu không hợp là mắng ngay, còn phạt bọn em chống đẩy nữa.”
“Là Trâu Hải Đào sao?”
“Đúng, là ổng đó.”
Lý Tầm bật cười: “Trước đây ông ấy cũng dẫn dắt anh.”
“Thật ạ? Trùng hợp ghê.”
“Ừ, nhưng mà cái tật buồn cười nhất của ông ấy là đội nóc nhà lên đầu. Vợ Trâu Hải Đào dữ tới mức ông ấy còn không dám đánh rắm phát nào.”
Tống Ngưỡng cười vui vẻ chán chê xong, lại liên tưởng tới bản thân mình, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Thật ra em cũng là người sợ vợ, sau này em mà yêu đương với ai, chắc chắn cũng sẽ nghe lời vợ hết.”
Câu khoe khoang tự khen bản thân của cậu lọt vào tai Lý Tầm đã thay đổi ý nghĩa.
Lý Tầm tắt ngấm ý cười.
Hôm đó ở sân bay, bọn họ đã… Bọn họ đã làm cái kia rồi cơ mà!
Thế mà Tống Ngưỡng vẫn nghĩ tới chuyện cưới vợ được.
Sự ghen tị chất đầy trong lòng anh trào ra ngoài: “Thì cũng phải lấy được vợ đã rồi mới nói chứ.”
Tống Ngưỡng không hề để ý, nói: “Em không vội đâu, cùng lắm thì không lấy vợ nữa.”
Lý Tầm tự nhủ trong lòng, thế còn tạm được.
Bầu trời đêm trong vắt ngoài cửa sổ, những vì sao lốm đốm đầy trời. Bọn họ tán gẫu đủ thứ chuyện, từ huấn luyện cho đến thi đấu, từ thi đấu rồi đến học tập, cuối cùng còn tâm sự về cuộc sống hiện tại, cái gì cũng nói được, không hề hay biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Khi Tống Ngưỡng để ý tới thời gian thì đã hơn 12 giờ, thời gian nói chuyện với nhau là ba tiếng, còn nhiều hơn cả thời gian cậu nói trong một tuần này.
Cậu có chút không nỡ, hỏi: “Có phải anh nên đi ngủ rồi không?”
“À không.” Lý Tầm nhịn không ngáp, nói: “Hôm nay anh không buồn ngủ, em buồn ngủ thì ngủ trước đi, anh phải thêm một lúc nữa.”
Tống Ngưỡng chớp đôi mắt cay cay, giọng mềm nhũn: “Em cũng chưa buồn ngủ.”Lý Tầm: Tôi không hiểu, rốt cuộc em ấy lấy đâu ra sự tự tin vậy?