Trên tủ đầu giường của Tống Ngưỡng có đặt một chiếc khung ảnh, bên trong là một tấm ảnh chụp chung, cậu được một chàng trai cao lớn bế lên rồi ôm vào trong ngực bằng một tay.
Chàng trai ấy mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi, mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sức sống, cả con người toát lên sự phấn chấn và mạnh mẽ của một vận động viên trẻ tuổi.
Khi ấy Tống Ngưỡng mới chỉ lên bảy, gương mặt non nớt ú na ú nần, dáng người loắt choắt dựa sát vào vị trí thắt lưng cậu trai ấy, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, còn hơi thẹn thùng ôm lấy cổ anh.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi có bạn học đến tham quan phòng ngủ của Tống Ngưỡng, ai cũng đều tò mò hỏi cậu một câu rằng “Đây là anh trai của cậu sao?“. Lần nào Tống Ngưỡng cũng rất tự hào thao thao bất tuyệt giới thiệu lai lịch của nhân vật này.
Khi Tống Ngưỡng học lớp 1, Nam Thành đăng cai tổ chức giải vô địch bắn cung toàn quốc ngoài trời kéo dài sáu ngày. Cả nước có hơn một nghìn vận động viên tham dự, quy mô rất long trọng.
Trận chung kết nam vừa hay diễn ra vào cuối tuần, bố mẹ Tống Ngưỡng dẫn cậu cùng đi xem thi đấu.
Địa điểm thi đấu ngoài trời được tổ chức trên một sân golf, tầm nhìn vô cùng trống trải, trông điều kiện thi đấu không phải chỉ sơ sài bình thường thôi đâu. Khu vực dành cho khán giả được dựng lên rất tạm bợ, các tấm quảng cáo bên ngoài tạo thành mái che nắng, ghế ngồi đều là ghế nhựa dùng một lần.
Nhiệt độ ngày hôm ấy khiến Tống Ngưỡng cứ nhớ mãi, chỉ có một chữ thôi, nóng, thật sự muốn phơi người ta tan chảy luôn.
Có một ông cụ đẩy xe bán kem dạo, cậu hỏi xin bố tiền, sau đó bình bịch chạy tới.
Trong thùng kem có rất nhiều loại, cậu chọn hoa cả mắt.
“Sao rồi? Chọn xong chưa người bạn nhỏ? Cháu chọn lâu thế cả thùng kem của ông chảy hết mất thôi.” Ông cụ nói.
Cuối cùng Tống Ngưỡng chọn một cái kem ốc quế socola, nhưng cậu vừa mới mở nắp, còn chưa kịp liếm miếng đầu tiên thì sau lưng có người va vào cậu, chiếc ốc quế rơi xuống mặt cỏ bẩn thỉu.
Cậu chẹp cái miệng nhỏ, xoay người nhìn dáng người cao lớn, cản lại cả mảng lớn ánh mặt trời gay gắt, bao trọn lấy cậu trong bóng râm.
Hai tay người này thon dài, cơ bắp rõ ràng, sau lưng vác một túi mũi tên.
Tống Ngưỡng hơi nhút nhát, nhưng chuyện này chẳng hề ảnh hưởng đến việc cậu gào rát cổ họng khóc om sòm một trận.
Đầu tiên Lý Tầm giật mình, nhưng sau đó anh nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra, bèn ngồi chồm hỗm xuống lau nước mắt cho cậu: “Xin lỗi, anh không nhìn thấy.”
Tống Ngưỡng vẫn khóc.
Ánh mắt xung quanh của mọi người đang chĩa hết vào người bọn họ.
Lý Tầm luống cuống chân tay, gãi gáy rồi dỗ dành nói: “Hay là anh mua cho em một cái khác nhé?”
Tống Ngưỡng chớp chớp đôi mắt ướt nhẹp, khóc nấc lên một tiếng, miễn cưỡng thỏa hiệp.
Lý Tầm cười nhẹ, dắt cậu sang bên cạnh: “Tự em chọn đi.”
Thế nhưng rất không khéo là, cái kem vị socola cuối cùng vừa mới bán xong.
Tống Ngưỡng ngó cái thùng kem rồi lại nhìn sang cái kem rơi trên đất, nhỏ giọng khóc thút thít.
Lý Tầm gợi ý mấy vị khác nhưng Tống Ngưỡng vẫn lắc đầu, kiên trì nói: “Em muốn ăn cái kia cơ.”
Mãi vẫn không thể dỗ được đứa bé này, cuộc thi cũng sắp bắt đầu rồi, Lý Tầm liền bế cậu lên, treo túi ở khuỷu tay, tìm kiếm bóng dáng người nhà đứa bé trong khu vực khán giả.
“Cô bé này là con nhà ai đây ạ?”
Tống Ngưỡng hoảng sợ nhìn anh chằm chằm, suýt chút nữa nghi ngờ giới tính của bản thân.
Chưa kịp giải thích gì rõ ràng, Tống Cảnh Sơn đứng bên cạnh cười mãi mới đưa Tống Ngưỡng về khu vực khán giả.
Vì sự việc nhỏ xảy ra từ trước nên sau đó tất cả sự chú ý của Tống Ngưỡng đều tập trung lên người đàn ông này, nói người đàn ông cũng không chính xác lắm. Anh mới chỉ là một sinh viên, nhưng dáng người lại cao nhất trong tất cả các vận động viên thi đấu cùng ngày, có lẽ sắp đến 1m9, trên ngực có ký hiệu của đoàn đại biểu tỉnh Nam Thành.
Sau tiếng còi của trọng tài, Tống Ngưỡng nhìn thấy anh mang một chiếc cung tên Recurve(*) màu đen vàng kim ra sân, cánh cung cong ngược mảnh như đôi cánh mềm mại, nhưng thực tế lực của nó không hề nhẹ một chút nào.
(*) Loại cung có cánh ngược vào trong ở hai đầu. Việc uốn cong vào trong của các chi này được cho là sẽ truyền một lực hoặc vận tốc lớn hơn cho các mũi tên, được sử dụng trong các cuộc thi bắn cung tại Thế vận hội.
Tầm bắn 70 mét, cây cung này yêu cầu sức kéo gần 40 pound(*), tức là khoảng hơn 15kg. Trọng lượng của nó cũng không quá nhẹ, Lý Tầm lại có cơ bắp mạnh mẽ không hề phù hợp với độ tuổi.
(*) Đơn vị quốc tế, 1 pound = 453,6 gram.
Trên thực tế, mỗi vận động viên trên sân thi đấu đều rất cường tráng, nhưng Tống Ngưỡng lại chỉ nhớ rõ cánh tay với những đường nét trơn mượt và đẹp đẽ của anh, nhất là vài giây khi đẩy cung nhắm đích, làn da để trần dưới ánh mặt trời tựa như đang phát sáng.
Một giờ chiều là thời điểm ánh mặt trời gay gắt nhất. Lý Tầm đeo kính râm, cho dù thành tích tốt hay xấu anh vẫn không cười, lạnh lùng giống như người máy. Lúc anh giương cung, quai hàm bạnh ra, biểu cảm nghiêm túc xen lẫn vẻ coi thường, khí thế mạnh mẽ như thể “Ông đây không thể bắn lệch được đâu“. . truyện teen hay
Mà đúng là thành tích của anh cũng rất đỉnh, mũi tên bắn từ trong tay anh ra, hoàn toàn không chệch ra khỏi vòng tròn ở trong cùng lần nào, không phải vòng 10 điểm thì là vòng 9 điểm.
Trận chung kết có tổng cộng tám tuyển thủ lên sân khấu, một chọi một PK. Lý Tầm liên tục đánh bại hai người rồi tiến lên thi đấu giành hai vị trí cao nhất.
Quy tắc thi đấu giành quán quân và á quân, đó là hai vận động viên luân phiên bắn tên, tổng cộng bốn vòng, mỗi người được bắn ba mũi tên cho mỗi lượt.
Mỗi vòng kết thúc sẽ cộng ba mũi tên với nhau, người thắng được hai điểm, người thua không có điểm, nếu hòa thì mỗi bên nhận một điểm.
Điểm của ai chạm mốc năm trước thì giành chiến thắng.
Đối thủ của Lý Tầm là một tuyển thủ tỉnh khác, vóc người đô con, cánh tay có hình xăm, đặc biệt là cơ ngực cường tráng, mặc áo tay lỡ càng đem lại cảm giác rõ rệt về hình thể, càng đáng sợ hơn là anh ta còn để một bộ râu quai nón rậm rạp.
Tống Ngưỡng chỉ ngón tay út vào anh ta: “Bố ơi, nhìn kìa, tinh tinh khổng lồ.”
Cậu lập tức bị bố che miệng lại: “Không được mất lịch sự thế.”
Một giây sau, bố cậu quay mặt sang nhìn khán giả bên cạnh, cũng bật cười: “Nhưng mà đúng là giống thật đấy.”
Rút thăm cho vòng đầu tiên của trận chung kết, Lý Tầm bắn trước. Vị trí nơi anh đứng rất gần với bên phải của khu vực khán giả, lúc ngước lên đảo mắt qua, anh nhìn thấy đứa bé vừa bị anh va phải rơi cả kem đang nằm nhoài lên trên rào chắn.
Không thể phủ nhận được, cô nhóc này có giá trị nhan sắc rất thu hút người khác, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, nhìn thôi cũng khiến người ta nảy sinh ý muốn che chở bảo vệ.
Ánh mắt nhóc con đang đờ ra, nhưng anh có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình, vì vậy hớn hở vẫy tay.
Ban đầu Tống Ngưỡng ngây ngẩn cả người, không dám tin, sự vui vẻ khó diễn tả thành lời đang leo lên thần kinh trong đại não, cậu cũng giơ móng vuốt nho nhỏ lên.
Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh quang đãng, dưới chân là nền cỏ xanh lục đầy sức sống, bọn họ vượt qua dòng chảy của thời gian, ăn ý mỉm cười, giống như một thước phim màu sắc tràn đầy tính nghệ thuật trước máy quay của một nhiếp ảnh gia.
Vòng đầu tiên, Lý Tầm ghi được 29 điểm và giành được hai điểm, nhưng tên “tinh tinh khổng lồ” này cũng chẳng phải người kém cỏi gì, vòng thứ hai liên tục bắn trúng ba vòng 10 điểm, đuổi kịp điểm số.
Khán giả đang xem lập tức ồn ào, thậm chí bắt đầu kích động muốn cá cược, phần lớn đều đoán “tinh tinh” sẽ thắng, bởi vì có người nói anh ta là quán quân của giải đấu toàn quốc lần trước.
Tống Cảnh Sơn cũng gia nhập trận cá cược của bọn họ, đè năm tệ xuống, sau đó cúi đầu hỏi Tống Ngưỡng: “Con cảm thấy ai sẽ thắng?”
Tống Ngưỡng không hiểu quy tắc cũng không biết quá khứ của bọn họ, chỉ dựa vào ấn tượng tốt của mình, cậu chỉ vào Lý Tầm.
Có lẽ tuyển thủ nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện, Lý Tầm quay đầu nhìn thoáng qua khu vực khán giả.
Vòng thứ ba kết thúc, lần này hòa, hai người mỗi người được một điểm. Điều này cũng có nghĩa là, vòng cuối cùng, hoặc là hòa rồi bước tiếp vào thi đấu shoot-off(*), hoặc là quyết phân thắng bại đến cùng.
(*) Nếu kết thúc 5 set đấu mà tỉ số vẫn hòa thì họ sẽ phải thực hiện thêm lượt bắn shoot-off, nếu ai bắn trúng gần đích (tâm) nhất sẽ giành chiến thắng.
Ba mũi tên cuối cùng.
Sau tiếng còi của trọng tài, cả sân yên tĩnh không một tiếng động, chờ tuyển thủ vào vị trí.
Lần này đến lượt “tinh tinh” bắn trước, hai lần đầu đều vào vòng 10, cả khu vực khán giả sôi trào.
Những khán giả có kinh nghiệm đều biết, trong tình huống chỉ còn lại một mũi tên, chỉ cần không phát huy thất thường, với thành tích như vậy sẽ rất khó bị đối thủ có cơ hội vượt qua.
Ba mũi tên cuối cùng của “tinh tinh” được tổng 29 điểm, lúc thu dọn cung tên, anh ta nở nụ cười đắc thắng.
Bởi vì hạng mục bắn tên đòi hỏi sự ổn định rất mạnh mẽ, nhiều khi trên sân đấu, chưa chắc đã dựa vào kỹ thuật để giành chiến thắng mà là trạng thái tâm lý. Mà khi biết rõ thành tích của đối thủ rồi, lại còn là một điểm số rất khó để vượt qua, thật sự muốn ổn định tâm trạng để thả lỏng không hề dễ.
Anh ta cảm thấy sắc mặt Lý Tầm không được bình thường cho lắm.
Bắt đầu vài giây đếm ngược, Lý Tầm cử động cổ, hai chân hơi tách ra, đứng ở hai bên đường ánh sáng, giữ cánh cung trong tay. Tay, khuỷu tay và bả vai của anh tạo thành một đường thẳng tắp, bắp thịt phơi bày dưới ánh mặt trời hơi gồng lên.
Tống Ngưỡng đứng gần đó có thể nhìn thấy anh hơi nhíu mày.
Dây cung kéo căng đến vị trí quai hàm, đè lên da tạo thành một dấu vết mờ mờ.
“Vèo---------”
Tất cả mọi người xung quanh đều dõi tầm mắt theo mũi tên đã phóng ra ngoài------.
Một phát trúng vòng 10 điểm rất chuẩn xác.
“Đẹp lắm!” Huấn luyện viên của Lý Tầm siết chặt nắm đấm sau lưng anh, “Cố lên! Bình tĩnh!”
Cuộc thi vào giai đoạn quan trọng nhất, ngay cả bình luận viên cũng trở nên phấn khích: “Lý Tầm vẫn còn hai mũi tên, nếu như cậu ấy có thể bắn trúng vòng số 10 một lần nữa, rất có thể cả hai vận động viên sẽ cùng tiến vào phần thi shoot-off.”
Chỉ thấy anh nhanh chóng giương cung, nhắm đích, phóng tên, mũi tên chạm vào vạch đen của vòng 10, trọng tài không thể không dùng kính phóng đại để xác nhận là vòng mấy.
Bảng ghi điểm sáng lên, bình luận viên rùng mình thông báo: “Vòng số 10! Vòng số 10! Lý Tầm lại thêm một lần trúng vòng 10 nữa! Có cơ hội vượt qua!”
Dường như có ai đó đâm thủng bầu không khí, cả sân thi đấu nổ tung trong nháy mắt, những khán giả kích động hơn còn đứng bật dậy cổ vũ ủng hộ anh.
Chỉ cần thêm một vòng số 9 nữa thôi là có thể san bằng điểm số.
Sắc mặt của “tinh tinh” có sự tương phản tài tình với nửa phút trước, anh ta siết chặt chai nước khoáng trong tay mình.
Tống Ngưỡng nghe thấy huấn luyện viên và đồng đội của Lý Tầm không ngừng động viên anh: “Phải bình tĩnh, phải vững tâm, đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân, vào thế hòa rồi tái chiến cũng được.”
Còn biểu cảm của Lý Tầm vẫn lạnh lùng trước sau như một, thậm chí giữa hai hàng lông mày còn toát ra vẻ không kiên nhẫn, cứ như đang muốn nói: “Ông đây nóng quá, không muốn thi đấu thêm nữa đâu.”
Xa xa vọng lại tiếng ve kêu ồn ào, hai vai Tống Ngưỡng bị hai tay bố cậu siết chặt, nhiệt độ và sự hồi hộp cũng lan truyền cho cậu theo làn da.
Mũi tên cuối cùng.
Cả sân nín thở, ánh mắt hội tụ đến cùng một nơi, ngay cả ông cụ bán kem dạo cũng không động đậy, cứ sững người ra tại chỗ.
Tầm bắn 70 mét, vòng tròn màu vàng bên trong được co lại chỉ còn là một điểm nhỏ xíu như hạt vừng.
Ánh nắng gay gắt càng chói mắt hơn, Tống Ngưỡng hoàn toàn không nhìn rõ hồng tâm ở đâu, cậu giơ tay che lên đỉnh đầu, nhìn lên bia bắn trên màn ảnh lớn.
Phía trên vẫn còn hai mũi tên chưa được rút ra.
Chỉ nghe thấy “phụt” một tiếng, mũi tên thứ ba được phóng ra, cắt ngang làn không khí nóng bỏng, đâm chuẩn xác vào hồng tâm, thậm chí còn chen chúc vị trí với mũi tên thứ nhất.
Khán giả giống như ngòi nổ đã cháy tới quả pháo, tất cả đều nổ tung vỡ òa.
“Vòng số 10! Vòng số 10! Lý Tầm bắn trúng vòng số 10!” Bình luận viên cũng giống khán giả, không thèm quan tâm hình tượng nữa mà đứng phắt dậy khỏi ghế, phấn khởi reo hò, “Lý Tầm giành chiến thắng! Cậu ấy đã thi đấu thành công giành được chức quán quân chung cuộc của giải đấu!”
Trọng tài tuyên bố điểm số, cuối cùng Tống Ngưỡng nhìn thấy Lý Tầm tháo kính râm xuống trong tiếng hoan hô, lộ ra gương mặt với hàng lông mày cong cong. Sau khi được huấn luyện viên và đồng đội khen, anh vừa cười vừa thu dọn cung tên của mình.
Khi anh cười mới toát ra vẻ ngây ngô riêng biệt của người thiếu niên, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tựa như hoàn toàn không phải người vừa mới thi đấu trên sân xong.
Cuối cùng, lúc đi ngang qua khu vực khán giả, Lý Tầm nghiêng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt sùng bái của Tống Ngưỡng. Anh dừng chân, cởi găng tay bảo vệ ngón tay xuống, cưng chiều xoa mái tóc ngắn của Tống Ngưỡng giống như xoa nắn động vật nhỏ, còn nhẹ nhàng chọc đầu ngón tay lên hai gò má vô cùng mềm mại của cậu.
“Còn muốn ăn kem nữa không? Bây giờ anh có thể dẫn em ra ngoài mua được rồi.”