Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 6: Chương 6




Chờ tôi tan ca

So với việc bái sư học hỏi thì chuyện khiến Tống Ngưỡng quan tâm hơn vẫn là nguyên nhân Lý Tầm giải nghệ lúc trước.

Bắn cung không giống với các môn thể thao khác như điền kinh, bơi lội cần dựa vào năng lượng vận động bộc phát, thời kỳ hoàng kim của bộ môn này dài hơn, chỉ cần thể năng và trạng thái tâm lý theo kịp, hơn ba mươi tuổi vẫn có thể tham gia Thế vận hội Olympic như thường, huống hồ bây giờ Lý Tầm mới hai mươi chín tuổi.

Đã rời khỏi đội tuyển quốc gia lâu như vậy nhưng sức khỏe và trạng thái thi đấu của anh vẫn duy trì ở mức tiêu chuẩn xuất sắc, điều này rõ ràng không phải trạng thái “cuộc đời đã bước sang một trang mới” như họ thông báo.

Tống Ngưỡng nhớ lại từng lần anh móc mũi tên, cài tên, bắn tên, đôi mắt vẫn lóe ra tia sáng chỉ xuất hiện mỗi khi thi đấu.

Lúc nghỉ trưa, Lý Tầm lái xe về nhà, chị gái lễ tân và Tống Ngưỡng ngồi chung ở cái bàn tròn trong góc nhỏ ăn cơm.

“Chị nghe nói em muốn bái Lý Tầm làm thầy, thành công chưa?” Trương Hoan hỏi.

Tống Ngưỡng ủ rũ lắc đầu một cái, cậu gọi thẳng một tiếng “cha” rồi nhưng Lý Tầm chỉ tặng cho cậu một cái kẹo que rồi đi, cực kỳ vô nhân tính.

Trương Hoan cười ha ha: “Anh ấy là như thế mà, không nhiệt tình với ai đâu, rất khó lấy lòng. Trước đây chị cũng muốn học anh ấy bắn cung, anh ấy còn bảo chị không thích hợp để luyện tập.”

“Vì sao thế ạ?” Tống Ngưỡng ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm.

Trương Hoan nhún vai, “Anh ấy đoán được chị muốn theo đuổi anh ấy.”

Miếng cơm trong miệng Tống Ngưỡng suýt chút nữa phun ra khỏi lỗ mũi, cậu uống mấy ngụm nước, hỏi: “Chị thích anh ấy à?”

Trương Hoan rất thẳng thắn: “Thì tại đẹp trai quá mà, em không biết đâu, hôm anh ấy đến nộp đơn ý, chị vừa ngước mắt lên đã ngây hết cả người ra, tim đập loạn, mặt mũi cũng nóng bừng, sau đó thì hoàn toàn không dám nhìn nhau nữa.”

Chuyện này khiến Tống Ngưỡng hồi tưởng lại mùa hè mười năm trước, lúc đó gương mặt cậu cũng rất nóng.

Nhưng nóng mặt cũng chưa chắc là thích mà, bị nhìn chăm chú thế nên có phần ngượng ngùng thôi.

“Chị đã xem video thi đấu trước đây của anh ấy bao giờ chưa?” Tống Ngưỡng đổi chủ đề.

“Xem rồi, sau đấy chị cũng mới biết anh ấy là vận động viên đã giải nghệ, tiếc quá.” Trương Hoan nói.

“Đúng là tiếc thật.” Tống Ngưỡng hỏi: “Chị có biết vì sao anh ấy giải nghệ không?”

“Sao mà chị biết được, có điều chị biết rõ làm vận động viên vất vả mà kiếm chác lại chẳng được bao nhiêu, đều dựa vào bầu trời nhiệt huyết mà ước mơ tiếp thêm cho đấy. Ngoại trừ những người nhận được giải thưởng trên đấu trường quốc tế thì kiếm thêm được chút phí quảng cáo này kia, chẳng phải những người khác đều im hơi lặng tiếng sao? Hoặc là dẫn dắt lứa sau, hoặc là chuyển nghề. Chị còn đọc được tin có người nhìn thấy nhà vô địch thế giới ăn xin trên đường kia kìa, cực kỳ bi thảm. Lý Tầm cũng sắp ba mươi rồi, nếu là chị thì chị cũng muốn đổi sang một công việc ổn định hơn.”

Tống Ngưỡng chợt nhớ ra mấy hôm trước Sơ Chi có nói, Lý Tầm bị phụ huynh thúc giục kết hôn, phải đi xem mắt.

Gỡ cung tên xuống, anh cũng trải qua một cuộc sống giống như bao nhiêu người bình thường khác.

Có lẽ ông hoàng xạ thủ trong lòng Tống Ngưỡng đã đi qua thời thanh xuân sôi trào nhiệt huyết của anh rồi.

Hơn một giờ chiều, Tống Ngưỡng nhận được điện thoại của shipper, trà hoa quả cậu đặt đã đến rồi. Sợ ảnh hưởng đến vị trà, cậu còn cố ý ghi chú một rưỡi mới giao đến, bởi vì chị gái lễ tân nói, nếu như buổi trưa Lý Tầm về nhà ăn cơm thì hơn một rưỡi anh mới quay lại.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, gần hai giờ, Lý Tầm mới thong thả đến muộn, phía sau có dính theo một cái đuôi nhỏ.

Người bạn nhỏ Lý Sơ Chi mặc váy hai dây màu đen, phần trên còn mặc áo sơ mi tay phồng bên trong, dải lụa ở cổ áo được thắt lại thành nơ con bướm, trông rất đậm chất Tây.

Tống Ngưỡng ôm tờ rơi đang phát chạy gấp tới, giống như chú chó bự cực niềm nở.

“Thầy ơi, anh uống trà hoa quả không? Em gọi thêm một cốc cất trong tủ lạnh, để bên cạnh bánh sandwich của anh đấy.”

“Cảm ơn, tôi không khát.”

Tai Lý Sơ Chi nhỏ nhưng thính, cô bé ngửa đầu nói: “Trà hoa quả gì đấy? Uống ngon không ạ?”

Lý Tầm bực bội suýt chút nữa trợn trắng hai mắt, Tống Ngưỡng cười hì hì, cúi đầu nói: “Uống ngon cực, bên trong có rất nhiều rất nhiều hoa quả.”

“Cậu ơi, cháu muốn uống trà hoa quả!”

Lý Tầm: “...”

Tống Ngưỡng thân thiết cắm thêm cái ống hút cho bạn nhỏ, nói rõ: “Cầm chắc nha, dĩa ăn ở trong túi, nếu em uống xong không biết xé có thể gọi anh, trong cốc có xoài ăn ngon lắm.”

Lý Sơ Chi gật đầu: “Cảm ơn anh, anh ơi anh tốt giống như thiên thần ấy.”

Tống Ngưỡng bị chọc cười ha ha, lần đầu tiên cậu phát hiện hóa ra trẻ con lại đáng yêu thế này.

Lý Tầm hỏi: “Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho cậu.”

Tống Ngưỡng khua tay, “Không cần không cần, không đáng bao nhiêu đâu ạ.”

Lý Tầm tựa như không nghe thấy, nhấn mở mã QR đưa ra, “Cậu thêm tôi đi.”

Tống Ngưỡng tưởng tính cách Lý Tầm lạnh lùng, bởi vì không thích thân thiết gần gũi với người khác nên anh mới trả ơn theo thói quen, vạch ra rõ ranh giới. Nhưng cậu không hề biết rằng, Lý Tầm chỉ nhớ đến câu nói của chị gái lễ tân ban sáng—————Nói là điều kiện gia đình không tốt nên cần kiếm học phí, ông chủ liền bảo cậu ấy phát tờ rơi.

Cả một buổi chiều, tâm trạng của Tống Ngưỡng không tài nào vui nổi, cậu đã mở giao diện chat của mình và Lý Tầm rất nhiều lần, phía trên chỉ có mỗi thông báo chuyển khoản và thông báo nhận được tiền.

Vòng kết nối bạn bè của Lý Tầm được cài đặt hiển thị trong ba ngày, chẳng có gì cả, chỉ có điều cậu vẫn nhớ kỹ chữ ký cá tính của anh.

———-Về sau, tôi không thể trở thành mẫu người mà bản thân mình mong muốn khi còn bé, thế nhưng bọn họ lại nói điều này rất bình thường.

Cách một lớp màn hình cũng có thể cảm nhận được sự thất vọng mất mát.

Nếu như trạng thái của con người có thể sử dụng màu sắc để biểu thị, vậy Lý Tầm đã từng mang màu của bầu trời và mặt cỏ, còn bây giờ là màu biển khơi sâu lắng u buồn.

Người trưởng thành có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng đôi lúc những sự lựa chọn ấy không phải điều mà họ mong muốn.

“Anh ơi!”

Tống Ngưỡng bị giọng nói trẻ con êm ái gọi tỉnh táo lại, cậu ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?”

“Câu này em không biết làm.” Lý Sơ Chi chọc đầu bút lên vở bài tập, phần chữ in bên trên sắp bị tẩy mờ cả đi.

Tìm quy tắc và điền số, Tống Ngưỡng bấm ngón tay tính ra, chỉ có điều cậu không nói thẳng đáp án cho Lý Sơ Chi mà rất kiên nhẫn giảng bài cho cô bé, Lý Sơ Chi lại quấn quýt đòi cậu dạy câu khác.

Hai người ngồi xổm dựa dưới bóng cây, giống như một cặp động vật hoang dã vừa mới tìm được đồ ăn, bầu không khí hài hòa lạ thường.

Đúng là sức mạnh của trẻ con vô địch, Tống Ngưỡng nói đến khát khô cả cổ, sai Lý Sơ Chi vào trong lấy bình nước. Ý của cậu là nhờ cô bé lấy chai nước suối ở chỗ chị gái lễ tân, ai mà ngờ được nhóc con này cầm bình nước của Lý Tầm quay lại.

Lý Sơ Chi lười chẳng muốn đi lượt nữa, có lẽ trẻ con da mặt mỏng nên ngại ngùng không dám hỏi chị lễ tân xin nước, vẻ mặt cô nhóc ra chiều chẳng hề gì, nói: “Anh cứ yên tâm uống đi, cậu em sẽ không giận đâu.”

Không giận mới lạ đấy.

Tống Ngưỡng lắc cái bình thủy tinh trong suốt.

Bình nước của Lý Tầm cũng rất phù hợp với cá tính của anh, màu lam đậm, phong cách thể thao tối giản, dưới đáy bình còn có hai lát chanh mỏng.

Lý Sơ Chi không kiên nhẫn mở nắp giúp cậu, “Uống hết thì em rót thêm cho, sẽ không bị cậu phát hiện đâu.”

Tống Ngưỡng giống như học sinh tiểu học thích chuyện bé xé ra to, “hả” một tiếng, xấu hổ nói: “Anh không muốn hôn môi gián tiếp với cậu của em đâu.”

Lý Sơ Chi hỏi: “Hôn môi gián tiếp là sao ạ?”

Tống Ngưỡng gãi gáy, gương mặt lộ vẻ khó xử, bây giờ không cẩn thận nhắc đến mấy chuyện sâu xa này, cậu cũng không biết nên giải thích thế nào nữa.

“Thì là... Nói cách khác, cậu của em uống thứ này rồi, xong đến lượt anh cũng uống, bọn anh như thế gọi là hôn môi gián tiếp.”

“Ồ.” Lý Sơ Chi ra vẻ đăm chiêu, đôi mắt sáng như ngọc đảo quanh, “Em cũng thường xuyên uống nước bằng cốc của Tiêu Tiêu, bọn em như thế cũng coi là hôn môi gián tiếp sao?”

“Tiêu Tiêu là nam hay nữ?” Tống Ngưỡng hỏi.

“Nữ ạ, bạn ấy là bạn thân nhất của em.”

“À, bạn thân thì không sao, chưa kể hai đứa còn cùng là con gái, không sao hết. Nếu có cậu trai nào muốn mượn cốc của em, em phải từ chối.”

Lý Sơ Chi nói: “Nhưng mà em cực kỳ thích lớp trưởng lớp em, nếu như bạn ấy cho em mượn cốc em sẽ vui lắm, như thế vẫn phải từ chối sao?”

Tống Ngưỡng kinh ngạc trợn tròn mắt rồi lập tức bật cười thành tiếng, không biết sao cậu lại thấy vui vì sự ngây thơ của trẻ con.

“Chuyện này anh không rõ lắm, tốt nhất em nên về nhà hỏi cậu của em nhá.”

Lý Sơ Chi lại hỏi: “Hôn môi gián tiếp không tốt sao ạ?”

“Ừm...” Tống Ngưỡng gãi quai hàm, bày ra vẻ mặt hết sức kìm nén, “Dù sao cũng không tốt lắm.”

Lý Sơ Chi vội vàng giải thích, nói: “Cậu em rất khỏe mạnh, sức khỏe ổng rất tốt, từ trước đến giờ ít khi bị ốm lắm, anh đừng sợ!”

“...”

Cứu với!

Mọi khi Lý Tầm sẽ giải thích vấn đề này cho trẻ con như thế nào vậy?

“Bình thường cậu em thích uống gì nhất? Coca Cola à?” Tống Ngưỡng khẩn trương thay đổi đề tài.

Lý Sơ Chi khua tay, “Cậu em không thích đồ uống có ga, ổng thích uống nước mơ lắm, nhưng mà bên này rất khó mua được.”

“Thật không?”

Ba ngày sau, Lý Tầm mở tủ lạnh trong nhà, phát hiện ra trong tủ có thêm vài chai nước mơ đầy ắp thì rất bất ngờ. Đây là thứ đồ uống mùa hè mà anh thích nhất, không mua được trong siêu thị ở Nam Thành, đã gần một năm anh không uống rồi.

Anh tiện tay mở một chai, hỏi bố: “Cái này ai cho vậy ạ?”

Lý Quốc Đào nói: “Tiểu Sơ mang về đấy, bảo là nhà trường gửi, chắc là nhớ ra con thích uống nên nó mang về cho con.”

Ban đầu Lý Tầm cũng không nghi ngờ gì, mua kẹo dẻo thưởng lại cho Lý Sơ Chi. Nhưng một tuần sau đó, “nhà trường” liên tục gửi những thương hiệu nước mơ đủ các kiểu dáng khác nhau thì anh không còn cảm thấy bình thường được nữa.

Hôm đó trước khi ăn cơm, anh cố ý gọi Lý Sơ Chi đến trước tủ lạnh, hỏi: “Hôm nay nhà trường lại gửi nước mơ à?”

Tướng mạo Lý Tầm không dễ gần như Tống Ngưỡng, còn rất thích cau mày, lúc không cười cả người anh toát ra khí thế lạnh lẽo sắc bén.

Lý Sơ Chi gật đầu, chột dạ liếc mắt sang một bên, lấy cớ làm bài tập muốn trốn tránh vấn đề này.

“Thế mai để cậu gọi điện thoại bảo giáo viên của cháu, cháu không thích uống nước mơ, từ ngày mai bắt đầu gửi sữa.”

Lý Tầm vừa mới lấy điện thoại ra, Lý Sơ Chi chưa đánh đã khai, triệt để bán đứng Tống Ngưỡng, thậm chí còn thêm mắm dặm muối một phen.

Rõ ràng nguyên văn lời của Tống Ngưỡng là “Uống thứ đồ ngọt này vào sẽ giúp cải thiện tâm trạng tốt hơn”, đến tai Lý Tầm lại biến thành “Anh ấy chỉ muốn cậu vui vẻ hơn thôi mà“.

Nước mơ ngòn ngọt chảy xuống khoang miệng, Lý Tầm cau mày, vờ như lơ đãng hỏi: “Vì sao cậu ấy biết cậu thích uống cái này?”

Lý Sơ Chi cười hì hì.

Hơn mười một giờ đêm hôm đó, Tống Ngưỡng vừa mới vội vã làm xong bài tập chuẩn bị đi ngủ thì nhận được một tin nhắn, đến từ “X“. Cậu lập tức tỉnh ngủ, bật người dậy khỏi giường.

(*) Chữ Tầm (浔) trong tên anh công có pinyin là [xún].

Nhưng mà so với chuyện Lý Tầm chủ động gửi tin nhắn, cậu thà tin WeChat của anh bị hack còn hơn.

Ôm lấy tâm trạng không được tốt đẹp cho lắm, cậu nhấn vào biểu tượng.

———Cảm ơn nước của cậu.

Tống Ngưỡng nhoẻn miệng cười.

———Sao anh biết là em đưa?

Lần đầu tiên Tống Ngưỡng nhìn thấy Lý Tầm “Đang nhập tin nhắn”, cảm giác rất không chân thực, không hiểu sao trong đầu cậu hiện ra gương mặt nghiêm túc thận trọng của anh, thậm chí còn nghi ngờ câu tiếp theo của Lý Tầm sẽ là “Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?“.

———Cậu còn hi vọng một đứa trẻ tám tuổi giữ bí mật giúp mình sao?

———Vậy anh đã uống chưa? Vị thế nào?

———Cũng được, sau này cậu đừng đưa nữa.

Hai vai Tống Ngưỡng sụp hẳn xuống, cậu chẳng còn chút sức lực nào nhắn lại “Vâng” một tiếng. Cậu cứ tưởng cuộc tán gẫu đã dừng hẳn rồi, không ngờ đối phương vẫn còn đang nhập tin nhắn tiếp.

Nhất định lại muốn hỏi bao nhiêu tiền cho mà xem.

Bên kia bỗng nhiên dừng lại chốc lát, sau đó thì tiếp tục nhập, có vẻ như đang băn khoăn điều gì đó.

Liên tục nhiều lần, quá trình vô cùng lâu.

Lần đầu tiên Tống Ngưỡng cảm thấy chức năng này của WeChat thật sự giống như đang lăng trì(*) giữa đêm khuya.

(*) Hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

———Cuối tuần này cậu có đến phát tờ rơi nữa không?

Tống Ngưỡng ngây ngẩn cả người.

———Có đến ạ.

———Thế tối nay chờ tôi tan ca.

———Để làm gì thế ạ?

———Cậu nói xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.