Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 58: Chương 58: “Đừng nhúc nhích… Để anh ôm một lúc.”




Hai bên đầu gối của Tống Ngưỡng đều có vết máu đã khô, cũng may chỉ là bị thương ngoài da. Lý Tầm nửa ngồi nửa quỳ, cẩn thận xử lý từng chút một cho cậu, bôi thuốc rồi lại gần thổi phù một cái. Tự dưng trên đỉnh đầu vang lên tiếng nhấn chụp của camera.

Anh ngẩng đầu, Tống Ngưỡng chột dạ khóa màn hình, nói: “Không cẩn thận chụp màn hình thôi.”

Lý Tầm nắm mắt cá chân của cậu đặt lên đùi mình, xịt một chút thuốc tan bầm lên vị trí sưng tấy.

Gió thổi từng trận vang lên ngoài cửa sổ, trong phòng lại rất yên tĩnh.

Tống Ngưỡng chống hai tay lên mép giường, cúi đầu hỏi: “Chuyện của Sơ Chi anh định làm thế nào? Hay là để Sơ Chi ở nhà em trước, bố mẹ em, còn có ông bà nội đều có thể trông cô bé giúp anh.”

Lý Tầm hiểu ý cậu, “che giấu” Sơ Chi đúng là có thể giảm bớt được rất nhiều phiền toái. Nhưng đây chỉ là biện pháp tạm thời, Trương Hàn đã biết đến sự tồn tại của Sơ Chi, kiểu gì cũng có cách tìm ra được.

Anh dọn dẹp đống chai lọ cất vào hòm thuốc, nói: “Anh không thể giấu con bé cả đời được, kiểu gì cũng phải đối mặt với nó thì chi bằng chọn cách giải quyết. Hơn nữa, ý kiến của Sơ Chi cũng rất quan trọng, anh phải tôn trọng sự lựa chọn của con bé.”

Tống Ngưỡng mặt mày ủ dột, có đôi lúc vợ của cậu suy nghĩ quá chín chắn, khiến người đàn ông là cậu đây không có đất dụng võ.

Lý Tầm dường như có thể đọc hiểu được ánh mắt cậu, lúc đứng dậy còn xoa đầu cậu một cái, “Khi nào cần nhất định sẽ tìm em giúp đỡ.”

Lúc này Tống Ngưỡng mới chịu cười.

Thay quần áo xong, bọn họ xuống nhà ăn cơm cùng nhau.

Cô Tôn phải trực ban nên không về, cơm tối đều là do Lý Quốc Đào nấu. Trải qua thời gian tập luyện bình phục dài lâu, đùi phải của ông gần như đã khôi phục tri giác, có thể hoạt động dựa vào gậy, làm vài việc nhà đơn giản, chỉ có điều lên xuống cầu thang vẫn không tiện.

Trên bàn ăn, Tống Ngưỡng nghe hai cha con bọn họ nói chuyện về Trương Hàn.

Lý Quốc Đào rất kinh ngạc: “Sao thằng đấy có thể tìm đến cung thiếu nhi?”

“Có lẽ là tìm trên mạng, trước đây chẳng phải con có một cuộc phỏng vấn sao? Sơ Chi cũng bị quay vào, đúng lúc đang đứng trước cổng cung thiếu nhi. Hắn chỉ cần biết con ở Nam Thành là rất dễ tìm thấy được.”

Truy tìm ngọn ngành của mọi chuyện, tóm lại vẫn là vì trận đấu kia.

Tống Ngưỡng mặt mày ủ rũ, tự trách bản thân: “Tại em, nếu như không phải em đăng ký cho anh tham gia cuộc thi ấy thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện thế này.”

Lý Tầm vỗ cánh tay cậu, “Nói linh tinh gì vậy? Chuyện này không liên quan đến em.”

Bữa tối rất thịnh soạn, thế nhưng mọi người đều nhắc đến chuyện xảy ra ban sáng nên không tài nào động đũa được.

Lý Sơ Chi có thể tiếp nhận được một số thông tin bất thường và không vui từ cuộc nói chuyện của người lớn. Cô bé không hiểu rốt cuộc mấy người đàn ông này bị làm sao. Rõ ràng bố trở về là chuyện tất cả mọi người mong mỏi đã lâu, vì sao mặt mũi họ đều sa sầm thế này?

Sơ Chi cũng cảm nhận được loáng thoáng qua những câu chữ, rằng tất cả mọi người đều không muốn cô bé tiếp tục gặp mặt người bố từ trên trời rơi xuống này.

Chuyện xảy ra ban sáng vẫn khiến Sơ Chi sợ hãi trong lòng, nhưng liên quan đến bố mẹ, cô bé không dám hỏi nhiều, chỉ chán nản nhai đùi gà.

Sau khi ăn xong, Lý Tầm kiểm tra bài tập giúp Sơ Chi. Tống Ngưỡng ngồi bên cạnh bóc quýt, đút cho cô bé một miếng, lại đút cho Lý Tầm một miếng. Ban đầu anh vẫn còn rất rụt rè dùng tay nhận, sau vài lần thì chuyển sang dùng miệng luôn.

Bảo mẫu Tống Ngưỡng thấy hạnh phúc chết đi được.

Kiểm tra xong bài tập, Lý Tầm đi thẳng vào vấn đề: “Trương Hàn đến cung thiếu nhi tìm cháu, vì sao không thấy cháu nói cho cậu biết?”

“Bố nói còn chưa đến lúc, bảo cháu giữ bí mật trước.”

“Hai người gặp nhau tổng cộng mấy lần?”

Lý Sơ Chi bẻ ngón tay tính toán, Lý Tầm vừa nhìn đã biết số lần chắc chắn không hề ít.

“Khoảng 15 lần.”

“Nhiều quá vậy!” Ngay cả Tống Ngưỡng cũng kinh ngạc, “Hai ngày cuối tuần em mới đến cung thiếu nhi, sao có thể gặp được nhiều thế?”

“Bọn họ còn đến trường tìm em.”

“Còn ai đến tìm cháu nữa?”

Lý Sơ Chi thành thật trả lời câu hỏi, gần như là hỏi gì đáp nấy, cũng may trí nhớ cô bé không tệ lắm. Lý Tầm và Tống Ngưỡng luân phiên tra khảo cô bé nửa tiếng, thu được toàn bộ những chi tiết nhỏ, cơ bản đã làm rõ được tất cả những gì xảy ra trong thời gian qua.

Trương Hàn và mẹ hắn đều tranh thủ giờ nghỉ trưa đến trường thăm Lý Sơ Chi.

Trường Tiểu học không hoàn toàn đóng chặt cổng, vẫn còn rất nhiều học sinh lớp lớn về nhà ăn cơm vào buổi trưa, cũng có phụ huynh tới đưa cơm. Cho nên khoảng thời gian này việc kiểm soát ra vào trường không được chặt chẽ lắm.

Trước lạ sau quen, lại thêm cách đối xử chiều chuộng muốn gì được nấy của nhà này dành cho mình, Lý Sơ Chi vẫn rất hưởng thụ cảm giác được người lớn che chở, dần dần đánh mất phòng bị, thậm chí còn đồng ý với nhà họ đến Bắc Kinh chơi mấy ngày.

Tuy nhiên, Trương Hàn mới là người chịu trách nhiệm xin nghỉ học ở cung thiếu nhi, Lý Sơ Chi không biết chuyện này. Đến lúc về thì gặp ngay Lý Tầm xụ mắt tới giết.

Lý Tầm hỏi: “Cháu muốn đến Bắc Kinh chơi không?”

Dĩ nhiên là Lý Sơ Chi muốn đi, cô bé đã nhìn thấy rất nhiều nơi thú vị trong điện thoại di động của Trương Hàn. Hắn còn nói sẽ mua cho cô bé tất cả Star Delu trên thế giới, nhưng Sơ Chi cũng biết nếu trả lời như vậy thì cậu sẽ không vui. Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cô bé lắc lắc cái đầu nhỏ.

Sự lưỡng lự của Sơ Chi đến ngay cả Tống Ngưỡng cũng có thể nhận ra tâm tư của cô bé, đừng nói tới Lý Tầm – người đã nuôi nấng nó từ nhỏ đến lớn.

“Cháu có cảm thấy họ tốt với cháu không?”

Lý Sơ Chi gật đầu theo bản năng, nhưng lại lắc đầu rất nhanh: “Không tốt bằng cậu và ông nội.”

“Thật không?”

Lý Sơ Chi gật đầu liên tục.

Trẻ con không biết cách che giấu, tưởng rằng có thể làm người lớn hài lòng nhưng thật ra Lý Tầm hiểu rất rõ.

Có thể ngầm hiểu là, bọn họ cũng đối xử với cháu rất tốt, chỉ là cháu ở cùng nhà mình lâu hơn nên tình cảm sâu sắc hơn một chút.

“Vậy nếu cháu đến Bắc Kinh một mình, sống cùng với bọn họ, sau này bố cháu sẽ đưa đón cháu đi học, hắn cũng mua đồ ăn cho cháu nữa. Còn cậu và ông nội, còn có anh hai, bố mẹ nuôi rất lâu mới có thể gặp cháu một lần, cháu vẫn sẽ vui chứ?”

Lý Sơ Chi lập tức lắc đầu, sợ hãi thể hiện sự nghi hoặc: “Mọi người không thể ở cùng nhau sao?”

Lý Tầm và Tống Ngưỡng trao đổi ánh mắt.

“Cháu nói thật với cậu.” Lý Tầm nhìn cô bé, dịu dàng nói: “Có phải trong lòng cháu rất muốn được sống cùng bố không?”

Chỉ một cái nhìn, một câu hỏi đơn giản như vậy lại khiến Lý Sơ Chi bật khóc.

Cô bé không dám nói thật sợ chọc Lý Tầm nổi giận, thế nhưng nhớ lại mọi ngày luôn phải chịu đủ sự ấm ức ở trường học, liền không nhịn được nước mắt ngắn nước mắt dài, “Bạn cùng lớp cháu đều có bố và mẹ, chỉ có cháu không có. Vì sao vậy ạ?”

Trái tim Lý Tầm run lên vì câu hỏi của cô bé.

Nước mắt là thứ vũ khí lợi hại khiến đàn ông khó chống đỡ được nhất.

Đáng thương cho một người đàn ông đã có tuổi như Lý Tầm, bên ngoài hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, một quyền nện cho người ta ngã chổng vó; về đến nhà lại phải lau nước mũi dỗ dành trẻ con nín khóc.

Cũng giống như câu hỏi anh đã từng hỏi bố mình.

Vì sao người khác đều có mẹ, chỉ có con là không?

Khi đó anh còn không hiểu, dần dần anh cũng tự tìm được đáp án.

Cuộc đời vốn dĩ có rất nhiều sự bất công và bất lực, đôi khi lỗi lầm do người lớn gây ra thì thế hệ sau phải gánh chịu.

Lý Tầm vốn tưởng rằng chỉ cần chờ Sơ Chi lớn hơn một chút, trưởng thành thêm một chút nữa, khi ấy cô bé sẽ có đầy đủ sự yêu thương và quan tâm, nỗi đau này sẽ vơi bớt, thậm chí là biến mất.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy anh quá ngây thơ. Mỗi gia đình đều được hợp thành từ những mảnh ghép, chỉ cần thiếu một mảnh thôi, dù là ai cũng không thể thay thế được.

Tối hôm đó, hiếm khi nào thấy Lý Tầm mất ngủ.

Nửa đêm Tống Ngưỡng rời giường đi vệ sinh, phát hiện ra màn hình di động của anh vẫn sáng, cậu khàn giọng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ?”

Lý Tầm đặt điện thoại xuống, quay người nhìn cậu: “Có phải anh đánh chữ khiến em tỉnh không?”

“Không, em dậy đi vệ sinh.”

Lý Tầm lại bật sáng màn hình một lần nữa.

Anh đọc nhiều bài báo pháp luật trên mạng, các thuật ngữ chuyên ngành rất rắc rối và khó hiểu, sau đó anh liên hệ với một người bạn trung học theo ngành luật để nhờ tư vấn kỹ càng hơn.

Đối phương nhắn cho anh một câu trả lời khá dễ hiểu nhưng kết quả lại khiến lòng anh khó chịu.

—— Đứa trẻ thân cận với cậu hơn là một chuyện, nhưng xét trên phương diện pháp lý, hắn là cha ruột của đứa trẻ là sự thật không có cách nào thay đổi được. Trừ khi hắn phạm tội, ngược đãi hoặc gây ra những hành vi khác rõ ràng bất lợi cho con thì tòa mới tuyên bố hủy bỏ quyền giám hộ theo pháp luật của hắn. Khi ấy đứa trẻ sẽ giao lại cho cậu nuôi nấng, nhưng tôi nghĩ tình huống này chắc cậu cũng không muốn xảy ra đúng không?

—— Ngoài ra tòa cũng sẽ cân nhắc đến các yếu tố khác như hoàn cảnh gia đình, điều kiện của bản thân. Cậu nghĩ thử xem, cậu 30 tuổi, độc thân, chưa kết hôn và chưa có con gái, mà cô bé lại đang trong độ tuổi phát triển thành thiếu nữ. Cậu hiểu ý tôi chứ?

Một người trưởng thành như anh sao có thể không hiểu được?

Chỉ là cảm thấy nực cười.

Tiếng mưa rơi lộp độp vang lên ngoài cửa sổ, liên miên không ngớt, màn đêm dài bất tận, chẳng biết khi nào trời mới sáng.

Tống Ngưỡng lần mò chui về ổ chăn, lại nhích sang bên Lý Tầm, mãi đến khi chân hai người chạm vào nhau, cậu mới rụt chân về.

“Anh đang suy nghĩ chuyện của Sơ Chi sao?”

“Ừ.”

Màn hình điện thoại di động tối đi, trong bóng đêm, bọn họ nằm đối diện nhau, lờ mờ có thể thấy được đường nét của đối phương.

Lý Tầm khẽ nói: “Còn có chính bản thân anh nữa.”

“Anh sao thế?”

Lý Tầm cụp mắt xuống.

Nhìn lại chặng đường đã qua, anh cũng đã từng có tình thân, tình bạn, đam mê, vinh quang, tuổi trẻ nhưng anh chỉ trơ mắt nhìn chúng dần dần trượt qua kẽ tay mình rồi biến mất, bất lực không làm được gì.

Cuối cùng vẫn còn muốn tước đoạt nốt hơi ấm này của anh.

Lòng anh giống như chốn đồng không mông quạnh, chìm trong hư vô.

“Không có gì.” Lý Tầm vùi nửa gương mặt vào trong chăn, trùm hơi bí, “Chỉ là thấy hơi khó chịu.”

“Anh không thoải mái chỗ nào?” Tống Ngưỡng nhớ đến trận mưa to lúc chạng vạng, sốt sắng sờ trán anh, “Bị cảm à? Hay phát sốt rồi? Có phải anh tắm nước lạnh không?”

Lòng bàn tay cậu mang theo chút độ ấm, Lý Tầm giống như lữ khách đang mong ngóng nguồn nước trong hoang mạc, mải mê tới gần cậu.

Tống Ngưỡng giật mình run lên vì bàn tay đặt lên eo mình, còn tưởng Lý Tầm muốn cù cậu, vì vậy túm lấy cổ tay anh cản lại.

“Anh làm gì vậy… Em sợ ngứa.”

“Đừng nhúc nhích.” Lý Tầm kề sát sang, hơi thở chầm chậm phả trước ngực cậu, “Để anh ôm một lát.Trần Ẩn: Hơi tắc văn nên chậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.