Sau tiếng còi của trọng tài, Tống Ngưỡng và Ahn JiMoo đồng thời đứng vào vị trí vạch bắn. Lượt đầu tiên Tống Ngưỡng lên trước, vừa thả tay là trúng một vòng 10.
“Hay!” Lý Tầm hưng phấn gào lên, giọng còn vang dội hơn cả huấn luyện viên đang đứng sau lưng Tống Ngưỡng, tiếng vỗ tay xung quanh không ngớt.
Nhưng anh vừa mới khen xong thì đối thủ còn bắn vào vòng trong 10 chính xác hơn, tiếng hoan hô của đội Hàn Quốc lại lấn át bọn họ.
Cũng may ở vòng loại trực tiếp, kết quả được phân định thắng thua bằng số điểm, do đó chỉ cần ổn định vào vòng 10 thì sẽ không có vấn đề gì.
Thiết bị đếm giờ bên Tống Ngưỡng bắt đầu đếm ngược.
Cậu cúi đầu, móc mũi tên đặt lên giá đỡ rồi hít một hơi thật sâu.
Khung cảnh thi đấu ầm ĩ nhốn nháo giống như trái tim đang không ngừng đập liên hồi như gõ mõ của cậu, không thể nào bình tĩnh được. Thực lực đội Hàn Quốc quá mạnh, cậu không được phép để bản thân gây ra bất kỳ một sai lầm nào.
Cậu nhắm mắt trái lại, tập trung tiêu điểm vào bên trên ống ngắm, bia giấy ở phía đối diện dần dần mờ thành những khẩu độ(*) màu sắc.
(*) Thuật ngữ ngành nhiếp ảnh.
Đồng tử, đầu ngắm và hồng tâm cùng nằm trên một đường thẳng, clicker vừa hạ xuống trong tích tắc thì cậu buông tay ra.
Sau đó là tiếng trọng tài hô “Ten”, Tống Ngưỡng nghe xong run rẩy thở hắt ra hơi nóng.
Nhưng hai vai cậu còn chưa kịp thả lỏng, Ahn JiMoo bên cạnh lại bắn trúng tiếp vòng 10 nữa, đẩy bầu không khí lên cao trào.
Đây chính là điểm đáng sợ khi đấu với người Hàn Quốc, ngoại trừ kỹ thuật thì còn phải đấu cả tố chất tâm lý.
Cảm giác này giống như có người kề đao lên cổ cậu, ép cậu phải bắn ra mũi tên cuối cùng. Hơn nữa lúc nào cũng có một âm thanh đáng sợ đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu———-Nếu lần này không trúng vòng 10, mày thua chắc rồi!
Chỉ có thể là vòng 10!
Nhất định phải là vòng 10!
Tống Ngưỡng nuốt nước bọt, nhấc cung lên một lần nữa, tiếng bàn tán ồn ào xung quanh cùng sự chấn động trong lồng ngực khiến đầu cậu rơi vào khoảng hỗn độn.
Tốc độ bắn mũi tên thứ ba chậm hơn ba giây so với lần trước, nhưng may mắn là vẫn trúng vòng 10.
Cậu như trút được gánh nặng thở phào, bả vai rũ xuống. Theo phản xạ cậu nhìn về phía Lý Tầm, anh đang giơ ngón cái lên với cậu.
Khi cả đoàn cầu nguyện Ahn JiMoo bắn chệch, cậu ta lại một lần nữa bắn trúng vòng 10. Khán giả Trung Quốc thầm thở dài, ngay cả Vương Nam Phong cũng nhấp nhổm than nhẹ một tiếng, biểu cảm rất lo lắng với lượt đấu tiếp theo.
Hai bên đều được 30 điểm, mỗi người được cộng một điểm. Điều này có nghĩa là Tống Ngưỡng vẫn phải đảm bảo không mắc sai lầm nào sau đó.
Lượt thứ hai vẫn là Tống Ngưỡng bắn cung trước.
Ahn JiMoo đỡ cung tên bằng một tay, ánh mắt cậu ta nhìn chòng chọc vào cậu với vẻ tự tin, dáng vẻ và biểu cảm như muốn nói “Tôi chờ anh mắc sai lầm”.
Trong tình thế bị chèn ép, Tống Ngưỡng vô thức liếm môi rất nhiều lần, càng liếm càng cảm thấy cổ họng khô khốc.
Vương Nam Phong hỏi: “Lúc nãy cháu nói tỉ lệ trúng vòng 10 của cậu ấy là bao nhiêu ấy nhỉ?”
Lý Tầm cau mày nhìn bóng lưng cách đó không xa, Tống Ngưỡng vẫn rất căng thẳng, áo ngắn tay vừa mới thay không lâu giờ đã thấm ướt mồ hôi chảy ra, màu sắc đậm lan rộng từ sau gáy đến hai vai, giống như thác nước chảy, vẫn nhỏ giọt tràn xuống phía sau lưng.
Anh bất đắc dĩ nói: “Khoảng 80%, nhưng cậu ấy không có nhiều kinh nghiệm thi đấu, tố chất tâm lý chắc chắn không vững, rất có thể…”
Lời còn chưa dứt, mũi tên trúng vòng 9 điểm.
Tống Ngưỡng cau mày “Đệt” một tiếng, vẻ mặt bất mãn với điểm số này. Trúng vòng số 9 đến sớm hơn so với dự liệu của cậu.
Lượt thứ hai, 30 điểm so với 28 điểm, tỉ số là 3:1. Khí thế đội Hàn Quốc tăng vọt, bọn họ vung tay múa chân hoan hô nhiệt liệt.
Huấn luyện viên đội Hàn Quốc nhìn huấn luyện viên đội Trung Quốc một cái, nheo đôi mắt vốn không to lắm của mình vào, mỉm cười kèm theo chút khinh thường.
Lượt thứ ba, hai bên đều được 29 điểm hòa nhau, mỗi bên được cộng một điểm, dù vậy tỉ số vẫn đang chênh lệch 4:2.
Ahn JiMoo chỉ cần thêm một điểm nữa là trận đấu kết thúc.
Vương Nam Phong dùng ống nhòm soi lại phân bố mũi tên trên bia của Tống Ngưỡng vừa xong, đều hơi chếch xuống dưới và rải rác xung quanh.
Bình thường mà nói, mũi tên của vận động viên hay chếch lên trên, chứng tỏ sức mạnh đang dồi dào. Còn nếu chếch xuống thì ngược lại, mũi tên càng phân tán thì có nghĩa là sự tập trung của vận động viên càng bị quấy nhiễu, tay chân không ổn định, cả thể lực và tâm lý đều bị dồn đến cực hạn.
“Anh bạn này vẫn quá căng thẳng.” Vương Nam Phong đặt ống nhòm xuống, “Đôi khi nghĩ nhiều quá sẽ bị phản tác dụng hoàn toàn.”
“Đúng vậy.”
Lý Tầm sao có thể không hiểu cảnh khốn đốn như này. Anh nhớ ASIAD năm ấy, vòng cuối cùng anh đấu với quán quân Olympic, hình như tình hình lúc đó giống hệt như bây giờ.
“Nhưng đành chịu thôi, đứng ở nơi đó, tần suất hít thở không phải là thứ bản thân khống chế được.”
Tống Ngưỡng nhấc mũi tên lên, tất cả mọi người đều nín thở theo.
Nhưng khi cậu kéo dây cung xuống phía dưới hàm, bỗng nhiên “phựt” một tiếng vang giòn. Trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, Tống Ngưỡng đã che một bên má, dùng tư thế bị đau răng không nói gì nhìn huấn luyện viên phía sau.
Ai cũng không thể ngờ được tình huống này xảy ra———Cánh cung bị gãy từ giữa, Tống Ngưỡng bị cung gãy của mình vả một cái thật mạnh vào miệng.
Xung quanh lập tức bùng nổ tiếng xì xào, kèm theo cả tiếng cười chế giễu, trên khán đài cũng vang lên âm thanh cười cợt.
Máy ảnh máy quay cùng rất nhiều điện thoại di động đang chĩa về phía cậu, cậu cảm thấy bản thân giống như một thằng hề bị vây xem, bối rối sững sờ tại chỗ, cảm giác nóng rực lan từ hai má lên tai.
Linh kiện đều có tuổi thọ, thế nhưng cậu hoàn toàn không ngờ chúng nó sẽ khiến cậu mất mặt ngay tại thời điểm quan trọng thế này.
Không bình thường chút nào.
Đồ đều do đội tỉnh phân chia, dùng cũng chưa lâu.
Lẽ nào sáng sớm lúc bị người ta xô ngã nên vô tình đè ra vết nứt, không kiểm tra được?
Thời gian không cho phép cậu nghĩ quá nhiều, dưới sự nhắc nhở của huấn luyện viên, Tống Ngưỡng xoa mặt rồi đi đổi bộ cung dự bị khác.
Trọng tài tính giờ một lần nữa.
Tất cả sự chú ý của mọi người lại tập trung vào động tác của Tống Ngưỡng, chỉ có Lý Tầm để ý nơi bị cung bắn vào trên gương mặt cậu đang đỏ tấy lên.
Hẳn là rất đau.
Huấn luyện viên chắp tay sau lưng, dùng chất giọng trầm ổn và điềm tĩnh khích lệ cậu, nói: “Đừng nóng nảy, cứ từ từ thôi.”
Tống Ngưỡng đáp một tiếng.
Nhưng khi đối mặt với điểm số bị tụt lại phía sau, nội tâm cậu sao có thể không nóng nảy được?
Bây giờ cậu không chỉ phải đảm bảo ba mũi tên của mình đều đạt được điểm tối đa mà còn phải cầu nguyện đối thủ trúng một vòng số 9, bởi vì như thế mới hòa được, đối thủ cũng sẽ quay trở lại vạch xuất phát giống cậu.
Cậu không muốn thua Ahn JiMoo, không muốn khiến huấn luyện viên mất mặt, càng không muốn khiến Lý Tầm và khán giả đến xem trực tiếp phải thất vọng ra về.
Cậu muốn thắng.
Cậu rất muốn thắng.
Chính những tâm tư không cam lòng đang quấy nhiễu tư tưởng cậu hiện tại giống như viên đá bị ném vào giữa hồ khiến mặt nước nổi lên từng gợn sóng.
Cung tên trong tay nặng tựa ngàn cân, hồng tâm ở phía đối diện trở nên hư hư thật thật.
“Eight, 8 điểm.”
Tống Ngưỡng hít khí lạnh, cảm giác rất mất mặt.
Ở khoảng cách 18 mét bắn trúng được điểm số này chính là một sai lầm nghiêm trọng.
Sau khi bị cảm giác thất bại đả kích nặng nề, cậu gần như chấp nhận sự thật rằng mình đã thất bại, tuy rằng tất cả đều trở nên vô ích nhưng lại khiến trái tim cậu bình tĩnh lại.
Vương Nam Phong huých cánh tay Lý Tầm, cười như Phật Di Lặc: “Biểu hiện giống hệt như cháu năm ấy.”
Lý Tầm biết rõ ông đang nhắc đến trận chung kết hồi Thế vận hội châu Á, khi đó anh cũng phải đối mặt với quán quân Olympic rất giỏi, trạng thái bị rối loạn nên phát huy thất thường, bắn trúng vòng số 8 mà bình thường huấn luyện gần như không bao giờ xuất hiện.
Lý Tầm nhìn Tống Ngưỡng nói: “Cháu có thể cảm nhận được, lòng hiếu thắng của cậu ấy cũng rất mạnh, nhưng cháu nghĩ đây không phải chuyện gì xấu, ít nhất nó có thể khiến cậu ấy kiên trì đi xa hơn.”
“Đúng vậy.” Vương Nam Phong không còn hồi hộp trước thế cuộc nữa, than nhẹ một tiếng: “Ai cũng tưởng luyện tập bắn cung là chỉ tập bắn cung, thật ra phải rèn luyện cả tâm lý. Nếu tinh thần không nặng nề thì cậu ấy sẽ không có khả năng tạo ra được thành tích như vậy.”
“Đúng.” Lý Tầm tràn đầy đồng cảm, “Cậu ấy vẫn cần luyện tập thêm.”
Kết thúc ba mũi tên, Tống Ngưỡng không thể đuổi kịp điểm số, trọng tài tuyên bố Ahn JiMoo chiến thắng. Sau đó Tống Ngưỡng và Vu Thận Vi đấu thêm một trận tranh huy chương đồng.
Đều là đội Trung Quốc, ai giành giải mà chẳng được, chẳng qua chuyển mục tiêu về số tiền thưởng 400 Đô la Mỹ(*), Tống Ngưỡng vẫn đủ sức chiến đấu. Ba lượt đấu, chín mũi tên của cậu được tận 89 điểm.
(*) Hơn 9 triệu VND.
Vương Nam Phong chỉ về phía Tống Ngưỡng, bật cười: “Sao anh chàng này lại đấu hăng với phe ta thế? Không hề nương tay tí nào, nếu mà trận trước đấu được thành tích này thì tốt quá.”
Lý Tầm: “Cậu ấy là như vậy, để cháu xuống nói chuyện với cậu ấy.”
Vương Nam Phong tưởng anh muốn phê bình biểu hiện hôm nay của Tống Ngưỡng, cản lại: “Cháu cũng không phải huấn luyện viên của cậu ấy thì đòi nói cái gì? Cứ để huấn luyện viên đội tỉnh lo đi.”
Lý Tầm ra vẻ: “Cậu ấy thích nghe cháu nói mà.”
Kết thúc giải đấu, ba người lên sân khấu nhận giải, bục quán quân và á quân cao hơn nhiều so với vị trí thứ ba.
Tống Ngưỡng không thắng được nên không vui, suốt quá trình gương mặt nhỏ cứ ủ dột, nhưng mặt mũi Vu Thận Vi còn khó ở hơn nhiều so với mặt cậu.
Chuyện này giống như làm bài kiểm tra được 59.5 điểm, khiến lồng ngực cậu ta bức bối. Càng khiến cậu ta không tài nào chấp nhận được là, Tống Ngưỡng mới học bắn cung chỉ mới hơn hai năm, ấy vậy mà cứ thế vượt qua mình.
Đến thời gian ăn tối, do thành tích của hai tuyển thủ nam trong đội nên cả đội Trung Quốc đều ăn không ngon miệng, chỉ ăn vài miếng lót dạ rồi về phòng nghỉ ngơi.
Tống Ngưỡng sạc pin điện thoại đã sập nguồn từ lâu, vừa thâm tình nhìn đăm đăm lên trần nhà thì có tin nhắn tới.
Là Lý Tầm gửi đến một đoạn video ngắn. Anh xắn ống quần lên, đang cất bước ở ranh giới giao nhau giữa bãi cát và nước biển. Trên bờ có ánh đèn soi sáng một khoảng trời góc đất nhỏ, nước biển trong vắt tràn qua mắt cá chân anh, để lại dưới bàn chân lớn những hố cát mịn vừa nông vừa sâu.
Bỗng nhiên một cơn sóng đánh đến, Lý Tầm chậc một tiếng, chưa kịp trốn thì ống quần từ đầu gối trở xuống đã ướt hết cả.
Ngay sau đó vang lên giọng anh nói: “Muốn xuống nước chơi cùng nhau không? Gió biển ở đây rất dễ chịu.”
Tống Ngưỡng đẩy cửa sổ nhìn ra biển rộng, cũng trả lời: “Chơi gì cơ? Xếp cát à?”
Giọng nói xen lẫn ý cười của Lý Tầm truyền tới: “Em muốn trò gì anh cũng chơi được cùng em.”