Sau khi khai giảng, nhiệm vụ học tập của Tống Ngưỡng càng nặng nề hơn, tất cả các lớp 12 đều lao vào trạng thái chạy nước rút. Ngay cả học sinh ngoại trú cũng phải ở lại trường tự học đến chín rưỡi tối mới có thể về nhà.
Ngoại trừ những hôm chạy bộ sáng cuối tuần ra, gần như không nhìn thấy bóng dáng Lý Tầm đâu cả. Còn chủ đề nói chuyện trưa hôm ấy cũng bị quẳng ra sau đầu, bởi vì anh quá bận rộn.
Tháng bảy có một Đại hội thể dục thể thao cấp toàn quốc, đội bắn cung không đủ nhân lực, kinh phí cũng không đủ, chỉ có một mình anh lo trước lo sau cho nhiệm vụ và kế hoạch tập huấn của thành viên, không chỉ thể năng mà còn phải quan tâm cả trạng thái tâm lý của bọn họ. Bởi lần tranh tài này được tổ chức ở vùng khác, còn có đội viên nôn thốc nôn tháo do không quen khí hậu, ngày nào anh cũng bị xoay như con quay, cứ ngã xuống giường là ngủ.
Mãi đến khi kết thúc giải đấu thì đã là chuyện giữa tháng bảy rồi.
Lúc ấy anh mới quan tâm đến thành tích thi Đại học của Tống Ngưỡng.
Đối phương gửi cho anh một bức ảnh, thư thông báo trúng tuyển đã tới rồi. Nền của thư thông báo in rõ logo của trường Đại học T.
Giây phút ấy, một vài ký ức bị chôn vùi trong góc tối mới được khơi ra một lần nữa.
Một cách vô cùng kỳ diệu, ấy thế mà anh có thể nhớ đến ánh mặt trời hơi nóng của buổi trưa hôm ấy, hai phần gà rán ship đến mà bọn họ ăn có hương vị không tệ lắm, hoa sơn trà đang nở bung khoe sắc ở bờ bên kia hồ.
Chỉ là anh không biết lá thư thông báo này có rất nhiều sự liên quan đến mình.
Lý Tầm gửi lời chúc chân thành nhất từ cương vị một người lớn——Lần đầu tiên anh viết tiêu đề bên ngoài bao lì xì——Chúc mừng em nhé anh bạn nhỏ.
Tống Ngưỡng nhận lấy tiền lì xì, còn nói: [Em không phải bạn nhỏ nữa, bây giờ em là người đàn ông trưởng thành.]
Lý Tầm cười trả lời: [Được rồi, người đàn ông trưởng thành đã dự định đi du lịch ở đâu để thư giãn chưa?]
Tống Ngưỡng: [Em chính là cư dân mạng không quan trọng với anh.jpg]
Tống Ngưỡng: [Anh không thấy vòng bạn bè của em đúng không? Em về rồi mà.]
Vòng bạn bè trên WeChat của Lý Tầm quá tạp nham, không có nội dung chất lượng, vì vậy anh đã tắt chức năng này đi. Anh ấn vào nhật ký hoạt động của Tống Ngưỡng mới biết cậu đã cùng gia đình đi du lịch ở Trùng Khánh, chiều hôm qua vừa mới bay về.
Vòng bạn bè của Tống Ngưỡng được cài đặt có thể thấy được toàn bộ, điều này rất hiếm thấy đối với danh sách bạn bè của Lý Tầm.
Kể từ sau khi WeChat hoàn thiện chức năng này, ngoại trừ những thương nghiệp và những người đã có tuổi, phần lớn người dùng đều sẽ cài đặt phần giới hạn thời gian hiển thị bài đăng cũ.
Nhật ký hoạt động của Tống Ngưỡng không nhiều, nhưng có thể nhìn ra được cậu đã học qua một chút nhiếp ảnh. Kết cấu và sắc thái sáng tối trông rất tự nhiên và dễ chịu, thậm chí còn có một vài video ngắn được cắt ra.
Kỹ thuật này có thể coi là một loại tài năng trong mắt Lý Tầm.
Ngoài ra còn có một vài bức ảnh lạc quẻ được chụp từ tay thầy Tống, góc độ chụp vô cùng kỳ quặc, nói chung rất là không bình thường.
Chỉ có điều nhóc con này vẫn rất ăn ảnh, người nhà tiện tay chụp đúng góc chết vẫn không thể hạ thấp được giá trị nhan sắc của cậu.
Có một bức ảnh được chụp vào buổi tối, bọn họ đang ăn xiên que ở động Hồng Nhai đèn đuốc sáng choang. Trong màn đêm, đôi mắt cậu sáng long lanh.
Nếu có thể xài Photoshop xóa chú bảo vệ phía sau thì tốt quá. Lần đầu tiên Lý Tầm nảy sinh cảm giác tiếc nuối khó hiểu với ảnh chụp của người khác.
Nhật ký hoạt động còn chưa lướt xong, lại có tin nhắn mới đến.
Tống Ngưỡng: [Bố mẹ em nói cuối tuần này tổ chức tiệc nhập học cho em, ở nhà hàng Tường Hưng, anh rảnh thì đi ăn cơm cùng nhau nhé? Có thể ngồi cùng bàn với em, ha ha.]
Lý Tầm có thể cảm nhận được sự nhiệt tình từ những dòng chữ này, nhưng tiệc nhập học thường hay mời người thân trong nhà, anh không có quan hệ gì mà đến thì lúng túng lắm.
Vì thế đành uyển chuyển từ chối ý tốt của người bạn nhỏ.
Nhưng nào ai ngờ được, trong nhà có một thành viên không biết xấu hổ đến ăn chực cơm nhà người ta, anh không hề biết con bé đã nhận bà Lý Tuệ Anh làm mẹ nuôi, nhận thầy Tống làm bố nuôi.
Thực sự là dọa chết người.
Chuyện này bắt đầu từ sau khi lớp 12 khai giảng, Lý Tầm quay về trường, giao trách nhiệm đưa đón trẻ con cho cô Tôn. Thế nhưng cô Tôn cũng thường xuyên phải trực ban, không thể làm gì khác đành nhờ bạn múa quảng trường đáng tin cậy nhất của mình.
Lần đầu tiên Lý Tuệ Anh nhìn thấy cô bé này đã thích ơi là thích.
Xinh xắn đã đành, mấu chốt là dẻo miệng, lần đầu tiên gặp nhau đã khen bà cười thật là dịu dàng.
Dịu dàng.
Từ trước đến nay Lý Tuệ Anh sống mấy chục năm cuộc đời vẫn chưa từng được ai khen mình như thế, hồi còn bé Tống Ngưỡng nhà bà còn láo toét dám chê bà là phù thủy.
So sánh như thế xong, bà thật sự muốn quẳng Tống Ngưỡng sang gọi Lý Tầm là cậu, sau đó đổi Lý Sơ Chi về nuôi.
“Nghi thức nhận người thân” diễn ra vào tháng năm. Hôm ấy là sinh nhật Lý Tuệ Anh, Tống Ngưỡng vẫn đang tự học buổi tối ở trường chưa về nhà, đôi vợ chồng già thậm chí cũng không nhớ sinh nhật, vừa mới đặt bát mỳ xuống thì không ngờ Lý Sơ Chi đến gõ cửa.
Mấy hôm trước cô bé đã hóng hớt được một chút từ chỗ cô Tôn, hao tâm tổn sức vô cùng mới xếp được một bó hoa cẩm chướng không được đẹp cho lắm mang đến, bên trong còn kẹp cả thiệp chúc mừng vẽ tay, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một đoạn ghép vần thêm chữ Hán.
“Chúc mừng sinh nhật dì xinh đẹp.”
Sự xuất hiện đột ngột kèm theo quà tặng khiến Lý Tuệ Anh cảm động dã man, lập tức dẫn đứa nhỏ đi mua bánh sinh nhật, còn hỏi Lý Sơ Chi có muốn gì không.
Lý Sơ Chi thật thà nói: “Muốn một người mẹ, bởi vì bạn cùng lớp của con đều có mẹ đưa đón.”
Lời này khiến Lý Tuệ Anh rơi nước mắt, tuyên bố ngay tại chỗ———-Tôi nhận đứa bé này.
Tiệc nhập học hôm nay, Lý Sơ Chi với tư cách là khách mời đặc biệt được Lý Tuệ Anh dắt đến nhà hàng, được phục vụ chu đáo đến chân tơ kẽ tóc, ngồi ngay bên cạnh Tống Ngưỡng.
Mỗi khi có người hỏi cô bé là ai, Lý Tuệ Anh đều cười rạng rỡ, nói: “Con gái nhỏ của tôi đấy, có phải xinh xắn lắm không?”
Lý Quốc Đào lấy trà thay rượu, nâng ly cạn chén với Tống Cảnh Sơn bên cạnh, tranh thủ lúc Tống Cảnh Sơn đang uống say sưa, ông ôm vai bá cổ người ta, nói: “Cảnh Sơn, bàn về vai vế, anh hẳn phải gọi tôi là bố.”
Tống Cảnh Sơn: “…”
Buổi chiều, Lý Tầm ngồi tàu cao tốc chạy về từ nơi khác, lúc về đến nhà đã hơn sáu giờ, chỉ có điều trong nhà không một bóng người, gọi điện thoại cho bố mới biết bọn họ đang ăn cơm ở nhà hàng.
Có lẽ đang rất cao hứng, bố anh ăn nói lung tung trong điện thoại: “Tiểu Tầm——-Bố nói với con một chuyện nhé, hôm nay bố có thêm một cậu con trai nữa rồi!”
Lý Tầm đang leo cầu thang, suýt chút nữa thì bước hụt: “Ngài đây để lại giống nòi từ khi nào thế? Sao bây giờ mới nhận nhau?”
Bố anh cười ha ha ở đầu bên kia: “Sơ Chi nhận Tuệ Anh làm mẹ nuôi, sau này con phải gọi Tuệ Anh là chị, Tống Ngưỡng chính là cháu ngoại trai của con! Này——Tiểu Ngưỡng, con qua đây.”
Đầu bên kia vang lên giọng Tống Ngưỡng: “Sao thế ạ?”
“Qua đây———–Nói chuyện điện thoại với cậu của con đi.”
Lý Tầm: “…”