Đêm ấy Lý Tầm ngủ rất say, nhưng Tống Ngưỡng còn ngủ say hơn cả anh.
Sáng sớm, vòng tay trên cổ tay cậu rung đến mấy lần, cậu mơ màng nhấn tắt xong rồi xoay người chui vào lồng ngực Lý Tầm, một cẳng chân vẫn còn chen vào giữa chân anh.
Lý Tầm đang lúc nửa tỉnh nửa mê, vui vẻ tiếp nhận, điều chỉnh lại tư thế ngủ cho thoải mái hơn, cằm đặt lên đầu Tống Ngưỡng.
Không đến nửa phút sau, hai người lại chìm vào mộng đẹp một lần nữa.
Ngô Gia Niên rửa mặt xong, chờ ở phòng tầm mười phút vẫn không nhận được thông báo của Lý Tầm, trong lòng tự nhủ có phải hai người kia lại ngủ quên không đặt đồng hồ báo thức không, cầm thẻ phòng đi xuống.
“Két——” Cửa phòng khe khẽ mở ra.
Khi nhìn rõ tư thế của hai vị kia trong phòng, anh sợ ngây người nhưng nhanh chóng làm như không nhìn thấy gì cả, rút lui bằng tốc độ ánh sáng.
Ngô Gia Niên lặng lẽ đóng cửa lại, dựa lên tường hít thật sâu, trong đầu lớn mật phân tích và suy luận một phen những hành động tối hôm qua của hai người.
Cuối cùng đưa ra được một kết luận———–Mình đã bắt quả tang một sự việc không nên thấy.
Trước đây khi Lý Tầm còn ở đội trường, mọi người từng lén lút bàn tán với nhau, đoán xem có phải huấn luyện viên từng chịu tổn thương tình cảm gì không mới không gần gũi với phụ nữ, hôm nay cuối cùng anh cũng đã có đáp án.
Rề rà một lúc lâu, Ngô Gia Niên gõ cửa một lần nữa, bên trong vang lên tiếng trả lời hoảng hốt của Tống Ngưỡng: “Từ từ, chờ một lát! Em sắp xong rồi!”
Ngô Gia Niên hù dọa cậu: “Anh vào nhé?”
“Chờ thêm chút nữa! Em chưa mặc quần lót!”
Tống Ngưỡng cuống hết cả lên, khôi phục lại vị trí cũ của tủ đầu giường và cái ghế, thò tay sang chọc vào eo Lý Tầm: “Anh còn cười!”
“Sao hai người lề mề vậy hả?” Ngô Gia Niên vào phòng nhìn sang phía thùng rác, “Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Ngon lắm.” Tống Ngưỡng nói xong chui tọt vào phòng tắm, vừa mới súc miệng thì Lý Tầm cũng theo vào sau, khép cửa phòng lại.
Tống Ngưỡng hạ thấp giọng nhỏ tới mức không thể nghe thấy: “Anh làm gì đấy?”
Lý Tầm cúi đầu hôn chóc một cái lên môi cậu: “Thưởng cho bạn nhỏ ngủ rất ngoan.”
Tống Ngưỡng mỉm cười, hai bên khóe miệng xuất hiện hai má lúm đồng tiên nhỏ. Cậu túm chặt lấy áo ngủ của Lý Tầm kéo về phía mình, chôn đầu vào phần ngực lộ ra của anh hít thật sâu, dáng vẻ vừa giống như một con sen nghiện hít mèo, vừa giống như nghiện thuốc phiện.
Lý Tầm nhéo một cái lên mông cậu, “Đánh răng nhanh rồi xuống tầng ăn sáng.”
Tống Ngưỡng ôm anh: “Khi nào đi, anh để lại cho em một bộ quần áo anh vừa mặc nhá?”
Lý Tầm hiếm khi nào nghe thấy giọng điệu cậu muốn làm nũng, giọng anh cũng bất giác mềm mỏng theo: “Sao thế? Em không đủ quần áo để thay à?”
Tống Ngưỡng ngượng ngùng cười, nhìn anh một cái rồi lại nhanh chóng vùi đầu vào ngực anh: “Em muốn ôm đi ngủ, em thích mùi hương trên người anh.”
Lý Tầm thở hắt ra một tiếng, cố nhịn không làm thịt cậu ngay tại chỗ.
Bình thường đánh răng rửa mặt rõ ràng chỉ mất năm phút đồng hồ là xong xuôi, sau khi yêu vào một cái là thời gian kéo dài lê thê kinh khủng.
Mãi đến khi Ngô Gia Niên ở bên ngoài không ngừng thúc giục, môi và cơ thể hai người mới lưu luyến tách nhau ra.
Bọn họ ra cửa đúng lúc tình cờ gặp Vu Thận Vi.
Vu Thận Vi rất kinh ngạc: “Huấn luyện viên, sao anh cũng ở đây vậy?”
Lý Tầm mặt không đổi sắc, “Tôi đến mượn sạc dự phòng của Tống Ngưỡng.”
Vu Thận Vi: “Ồ.”
Ngô Gia Niên đứng bên cạnh nghiêng đầu dò xét Lý Tầm một cái, trong lòng đang gào thét: Lươn lẹo giỏi đấy, mượn sạc dự phòng kiểu gì mà phải lên hẳn giường nhau để mượn?
Không hổ là một tên cáo già lớn hơn bọn họ gần một giáp, tố chất tâm lý đúng là cứng cỏi.
Có lẽ nhận ra hôm qua dậy muộn, đồ không đủ ăn nên hôm nay các đội viên Hàn Quốc dậy sớm hơn hẳn. Lúc bọn Tống Ngưỡng đến, đội Hàn Quốc đã ăn xong một nửa.
Chỗ ngồi trong nhà ăn không nhiều, mấy người bọn họ ngó nghiêng quanh phòng một vòng, chỉ có đối diện Ahn JiMoo là còn ba vị trí trống, có điều trên mặt bàn bày hai vali cung tên, giống như kiểu chiếm chỗ trước để cùng nhau học trong thư viện.
Lý Tầm nói: “Mấy đứa ăn trước đi, lát nữa anh ăn cũng được.”
Tống Ngưỡng kéo anh: “Ngồi chen một chút cũng được mà, anh có thể ngồi lên đùi em.”
Lý Tầm nói: “Anh nặng lắm.”
Tống Ngưỡng: “Không sao, em chịu được.”
Vu Thận Vi đi tới đầu tiên, vỗ lên hộp đồ trên mặt bàn, hỏi phía đối diện: “Đồ của ai đây? Mau ôm đi đi, bọn tao cũng phải ăn, sao phép lịch sự tối thiểu cũng không biết thế? Tưởng đây là thư viện sao?”
Hai người ngồi đối diện liếc mắt nhìn cậu ta nhưng không lên tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống ăn tiếp.
“Này——” Vu Thận Vi nói tiếp: “Có ý gì đấy? Coi lời tao là tiếng đánh rắm à? Không lấy đi là tao quẳng ra ngoài đấy!”
Ngô Gia Niên kéo cậu ta một cái: “Chắc là họ nghe không hiểu tiếng Trung.”
Vu Thận Vi cười xì một tiếng, kéo bả vai Tống Ngưỡng qua, ngón tay chỉ sang phía đối diện: “Sang đây, cậu phiên dịch cho bọn họ bằng tiếng Anh đi. Nơi này là địa bàn của Trung Quốc, ngay cả tiếng Trung nghe cũng không hiểu đến đây mà không thấy ngại sao? Trong đội không có tiền mời phiên dịch viên à? Đừng tưởng thi đấu giành chiến thắng thì có gì ghê gớm, ông nội tao đây sớm muộn gì cũng thắng lại thôi, biết điều thì mau bê hết đồ đạc này đi đi, đừng cản trở ông nội đây ăn cơm!”
Tống Ngưỡng bĩu môi, tỏ vẻ cạn lời với bài cảnh cáo của Vu Thận Vi. Mặc dù cậu không thích đội Hàn Quốc nhưng cũng không có tính muốn gây sự, chỉ gõ nhẹ lên mặt bàn, chờ người ở bên kia ngẩng đầu lên mới khách sáo nói: “This is a public area, please take your bows away.” (Đây là khu vực công cộng, làm ơn mang cung tên của mọi người đi đi.)
Vu Thận Vi hơi kinh ngạc, quay đầu sang hạ thấp giọng nói: “Vừa nãy tôi nói nhiều thế mà sao cậu nói ngắn thế hả? Cậu có dịch hết không đấy?”
Tống Ngưỡng: “Tiếng Anh ngắn mà, đủ ý là được rồi.”
Lý Tầm đứng bên cạnh nhịn cười, nhưng Vu Thận Vi lại tin là thật.
Cậu ta vỗ bàn một cái, học theo du côn đòi nợ trong phim truyền hình, khí thế hung hăng nghiến răng mắng nhiếc, nắm chặt tay vào bẻ mười đốt ngón tay, “Nghe hiểu chưa? Ăn xong thì mau cút đi ngay cho tao.” Cậu ta rống lên xong thì nhìn về phía Tống Ngưỡng, chỉ tay sang phía đối diện, “Dịch luôn giúp tôi câu này.”
Tống Ngưỡng nhìn Ahn JiMoo: “Can you understand?” (Bạn có thể nghe hiểu không?)
Câu này thì Vu Thận Vi nghe hiểu: “Tôi bảo cậu dịch câu sau cơ mà, không bảo cậu dịch câu trước.”
Tống Ngưỡng nói: “Tôi không biết dịch câu ‘cút đi ngay cho tao’ thế nào”.
Vu Thận Vi nghiến răng: “Đồ vô dụng.”
Tống Ngưỡng siết chặt nắm đấm: “Cậu giỏi thì dịch đi!”
Vu Thận Vi: “Tôi chịu thôi, tôi còn vô dụng hơn cậu.”
“…” Lần đầu tiên Tống Ngưỡng được chứng kiến phương thức đánh kẻ địch tám trăm tự chửi mình một nghìn, thật sự không tìm nổi từ nào để hình dung nữa.
Ahn JiMoo ngồi đối diện quan sát bọn họ từ đầu tới cuối, dùng tiếng phổ thông cơ bản nói: “Không phải đồ của tôi.”
“Mẹ mày!” Vu Thận Vi kinh ngạc, “Đệt mợ mày nghe hiểu được tiếng Trung mà vừa nãy không lên tiếng. Muốn xem trò vui chắc?”
Ahn JiMoo không quan tâm tới cậu ta nữa.
Vu Thận Vi để ý rìa ngoài của vali có dán đơn gửi vận chuyển in bằng tiếng Hàn.
“Không phải của bọn mày thì của ai?” Cậu ta đẩy vali một cái nhưng lực tay không kiểm soát được, vali trượt khỏi mặt bàn va phải cái bát. Toàn bộ nước canh nóng hổi đổ xuống tay và đùi Ahn JiMoo.
Cậu ta sợ hãi đứng bật dậy vẩy tay, trừng to hai mắt, trong miệng lẩm bẩm câu tiếng Hàn thường thấy trong kịch bản, hình như là ‘Có phải anh bị điên rồi không?’.
Câu này thì Tống Ngưỡng nghe hiểu được, cậu huých Vu Thận Vi bảo cậu ta mau xin lỗi người ta.
Thế nhưng tính tình Vu Thận Vi vốn đã không tốt, dễ cáu bẳn. Cậu ta mạnh miệng, khước từ như thể nói có sách mách có chứng: “Sao tôi phải xin lỗi? Vốn dĩ là đồ của chúng nó, chiếm hố xí mà không đi ỉa à? Tôi còn khách sáo lắm rồi đấy nhé!”
Thái độ của Vu Thận Vi thật sự thành công chọc giận Ahn JiMoo, chỉ thấy cậu ta liếc mắt khắp bàn một lượt, tay nắm hết tất cả đũa để trong giỏ.
Khi nhìn thấy động tác này, trong lòng Tống Ngưỡng giật thót một cái, cậu có dự cảm không ổn.
Gương mặt Ahn JiMoo vặn vẹo vì tức giận, cậu ta đập hết đồ trong tay lên người Vu Thận Vi. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Ahn JiMoo lại tiếp tục nhấc bát mỳ hoành thánh vừa bưng ra không lâu trên mặt bàn hất thẳng về phía Vu Thận Vi.
Tai bay vạ gió, bọn Tống Ngưỡng muốn tránh cũng không kịp, nước canh nóng hổi văng lên đồng phục mới thay trên người. Cậu trốn về sau thì va vào lồng ngực Lý Tầm.
“Em không sao chứ?” Lý Tầm giật mình.
Tống Ngưỡng cúi đầu kéo vạt áo: “Em không sao.” Chỉ có quần áo bẩn thôi.
Thảm nhất là Vu Thận Vi, nước mỳ gần như dội toàn bộ từ đầu tới chân cậu ta. Vu Thận Vi bị bỏng nhảy tưng tưng tại chỗ, cấp tốc cởi áo, vừa mắng chửi vừa kéo quần.
Một miếng hoành thánh trượt vào trong lưng quần rồi rớt ra từ trong ống quần của cậu ta, tiếp theo là mỳ sợi. Tình cảnh này muốn xấu hổ bao nhiêu có xấu hổ bấy nhiêu, mà Ahn JiMoo và đồng đội ở bên cạnh còn bất lịch sự cười lớn, thậm chí còn lấy điện thoại ra quay video.
Rất nhanh sau đó, cổ, bả vai, thậm chí là cả mảng da lớn trên cánh tay Vu Thận Vi cũng bắt đầu ửng đỏ, bỏng rát râm ran.
“Mẹ kiếp!” Cậu ta xoa khóe mắt vừa bị đũa chọc vào, nhỏ giọng chửi một câu: “Thằng chó mày chán sống rồi đúng không?”
Nói xong, Vu Thận Vi cũng quơ lấy khay đồ tráng miệng bằng inox để trên bàn đập về phía đối diện. Ahn JiMoo nghiêng người né tránh, cái khay loảng xoảng một tiếng, đập thủng ngay một lỗ trên tường.
Ngay sau đó cả bát đũa và đồ ăn cũng bị hai người tao quăng mày ném như chơi bóng tuyết, thứ gì có thể đập được trên bàn đều bị bọn họ vứt toàn bộ.
Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, những khách hàng vốn đang dùng bữa ở đây bị dọa chạy hết, nhân viên của homestay cũng chạy ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt chết lặng nhìn bọn họ đánh nhau.
Tống Ngưỡng và Lý Tầm thử tiến tới ngăn cản, nhưng hai người họ đã đánh đấm đến đỏ con mắt, sức còn khỏe hơn trâu nước, sau khi tránh được thì lao thẳng vào choảng nhau.
Cái bụng được ăn trước của Ahn JiMoo bị một đấm của Vu Thận Vi, cậu ta nôn khan một tiếng, sau đó quơ lấy cái ghế đập thẳng lên đầu đối phương.
“Mẹ kiếp cậu điên rồi sao?” Ngô Gia Niên với tay chặn lại nhưng không cản được, trái lại còn bị ghế ngộ thương.
Phần lớn sinh viên thể thao đều là những con quái vật tứ chi phát triển, nhất là những vận động viên xuất chúng, hoặc là tính nết không chịu thua ai, hoặc là nhẫn nhịn không gây sự. Một khi đã đánh nhau thì không khác gì khi thi đấu trên sân.
Từng cú đấm thấu thịt, chiêu nào chiêu nấy trí mạng.
Lý Tầm gân cổ gọi những người ở xa mình: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây giúp một tay!”
Vài đội viên Trung Quốc đang ăn dở cũng quơ lấy vũ khí trên bàn, khí thế hùng hổ đi sang.
Lý Tầm không còn gì để nói: “Mau giúp một tay kéo bọn họ lại!”
Mọi người lại đặt vũ khí xuống.
Tất cả mọi chuyện đều phát sinh quá đột ngột, bàn ghế tại hiện trường vỡ nát, tiếng con gái thét chói tai vang lên khiến cảnh tượng ngày càng hỗn loạn.
Vu Thận Vi và Ahn JiMoo lăn lộn đánh nhau trên đất, một đứa mặt mũi bầm dập, một đứa cổ và tóc bị túm chặt, trong lúc nhất thời khó mà hòa giải được.
Vu Thận Vi nhổ một bãi nước bọt vào mặt người ta, Ahn JiMoo điên tiết nhấc chân đạp vào đũng quần đang mở ra của Vu Thận Vi. Chỉ nghe thấy “Áu” một tiếng vang trời.
Tất cả đám đàn ông có mặt tại hiện trường đều hít vào một hơi khí lạnh.
Rất nhiều trường hợp từng xảy ra thế này, vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ như con thỏ nhưng hai bên không ai chịu nhường ai nên cứ không ngừng xé to chuyện, cuối cùng tới mức độ khó mà cứu vãn nổi.
Sau cùng, trận bát nháo được cảnh sát đứng ra giải quyết mới kết thúc.
Tiếng phổ thông của hai cảnh sát còn tệ hơn cả Ahn JiMoo, tiếng Quảng Đông xen lẫn một ít tiếng phổ thông không chuẩn, thỉnh thoảng còn nhảy ra mấy từ tiếng Anh khiến người nghe hết sức mơ hồ.
Thế nhưng vẫn có thể thấy được, bọn họ đang ra sức nghĩ biện pháp để giảng giải cho đoàn người hiểu, phối hợp rất nhiều ngôn ngữ cơ thể.
Hai đội đều lo lắng người bên mình chịu thiệt, mồm năm miệng mười giải thích nhưng về cơ bản là nước đổ đầu vịt, nói kiểu gì cũng có chướng ngại ngôn ngữ. Cảnh sát không thể làm gì khác hơn là tìm người phụ trách homestay dò hỏi tình hình. Cuối cùng bọn họ nhận được câu trả lời, sự việc rất nghiêm trọng, đồ đạc bị đập phá phải bồi thường, nếu không sẽ không được rời khỏi đây.
Vu Thận Vi nghe Lý Tầm phiên dịch xong, nói: “Bồi thường là đương nhiên, nhưng chuyện này là do tên họ Ahn gây sự trước, có bồi thường cũng phải chia đôi, em chỉ chịu trách nhiệm một nửa thôi.”
Lý Tầm cười nhạo: “Cậu còn rất biết ‘cam-pu-chia'”.
Vu Thận Vi hoàn toàn không nghe ra được ý mỉa mai, mạnh miệng: “Đúng thế, mặc dù em đánh nhau nhưng em chắc chắn là người có phẩm chất đạo đức.”
Tống Ngưỡng: “…”
Đập hỏng bàn ghế, cộng thêm cửa sổ, mặt tường và đồ trang trí, đợi đến khi cộng gộp lại lên đến khoảng 30.000 tệ(*).
(*) Khoảng 105 triệu VND.
Đối với phần lớn sinh viên mà nói đây đúng là một khoản tiền kếch xù, nhưng Vu Thận Vi thì thuộc về phần ít còn lại. Chỉ riêng tiền mặt thôi cậu ta đã mang theo gần 10.000 tệ(*), còn lại quẹt thẻ.
(*) Khoảng 35 triệu VND.
Ahn JiMoo thì không có nhiều tiền như vậy, đồng đội xoay sở đủ kiểu cho cậu ta mượn một ít nhưng ngay cả số lẻ cũng không đủ, lại thêm trận đấu sắp bắt đầu. Cậu ta cau mày lại, cả gương mặt bạnh ra thành màu gan heo, vẫn luôn nói tiếng Hàn mà mọi người nghe không hiểu, sau đó ra ngoài gọi điện thoại, có lẽ đang cầu cứu người nhà.
Lý Tầm và Tống Ngưỡng thay quần áo xuống tầng, đang chuẩn bị xuất phát đến nhà thi đấu thì một đôi nam nữ trung niên chạy ù tới từ xa.
Người đàn ông rất lùn, để đầu đinh không đáng kể, thân hình chạy xồng xộc tới, cái bụng bia khẽ rung lên theo nhịp chạy. Người phụ nữ thì cực kỳ mảnh khảnh, mái tóc xoăn đến vai, cũng đang chạy tới gần.
Lý Tầm liếc mắt một cái là nhận ra người đàn ông chính là người đã đứng nói chuyện cùng Ahn JiMoo trên sân thi đấu hôm qua, còn nhìn chằm chằm soi mói anh rất lâu, còn người phụ nữ này thì…
“Thầy ơi.” Tống Ngưỡng lay cánh tay Lý Tầm, “Đi thôi.”
Hai chân Lý Tầm như đóng đinh trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Gương mặt anh lạnh lùng, ánh mắt cũng rét lạnh, biểu cảm này Tống Ngưỡng chưa từng thấy bao giờ.
Thoạt nhìn có phần xa lạ.
Tống Ngưỡng nhìn sang theo tầm mắt anh, người phụ nữ phía đối diện cũng đang sững sờ nhìn Lý Tầm, môi hơi run run.Trần Ẩn: Buồn ngủ chết tôi rồi, hôm qua viết được 3000 chữ thì ngủ thiếp đi.