Đêm đó, Tống Ngưỡng mơ thấy Lý Tầm.
Trong công viên thiên nhiên nơi bọn họ thường xuyên luyện tập bắn cung.
Không có ai.
Lý Tầm nói thời tiết nóng quá, muốn đi bơi, sau đó anh vừa cởi quần áo vừa hỏi cậu có muốn xuống bơi cùng không.
Tống Ngưỡng bất giác nhìn chằm chằm vào cặp chân dài nhẵn bóng của anh, vị trí nào đó phồng lên được quần lót định hình ôm lấy, lên trên nữa là cơ bắp rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, không thể soi mói cái gì được.
Lý Tầm không thèm che đậy, còn cười trêu chọc cậu: “Có muốn sờ thử một cái không?”
“Có cái gì sờ được chứ…”
Cậu nhận ra bản thân đang nói dối trong giấc mơ, sau khi tỉnh lại ký ức sâu sắc nhất chính là hình ảnh chết tiệt kia.
Hai giờ sáng, cậu không ngủ được, vừa nhắm mắt lại thì toàn là hình ảnh gương mặt người nào đó đang tươi cười.
Ở phòng tập, ở nhà, ở trường học, ở bến tàu trong công viên thiên nhiên.
Tống Ngưỡng xoay người nắm chặt mũi tên này, tựa như có thể nghe thấy tiếng cười khẽ trầm thấp của Lý Tầm.
Lý Tầm chê cậu tay chân vụng về, có lúc còn nói đây là hôn gián tiếp, không phải hôn bằng lưỡi.
Cậu cười mãi không dừng được.
Sau đó lại đến lượt hình ảnh anh phát hiện ra cơ thể trần trụi của mình bị nhòm ngó, còn hỏi cậu, gợi cảm không.
Đương nhiên là gợi cảm rồi.
Thật ra hôm ấy lúc Lý Tầm thay quần áo, cậu nhìn thấy hết trong gương rồi. Làn da trên người anh trắng hơn một chút so với những mảng da thường xuyên lộ ra bên ngoài, đường nét bắp đùi rắn chắc, giống y hệt trong mơ.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại nhớ rõ ràng đến vậy.
Mấu chốt là, nơi đó cũng rất xịn xò.
Tống Ngưỡng vô thức cắn môi đè khóe miệng đang nhếch lên.
Cũng may bóng đêm che giấu được hai tai đang đỏ rực của cậu, cậu âm thầm kéo chăn che khuất gương mặt, trở mình rồi xoa bụng, làm gì có cơ bụng rõ ràng như anh.
Được sờ lên bụng Lý Tầm chắc chắn cảm giác sẽ không giống thế.
Trong sự tưởng tượng kỳ lạ, Tống Ngưỡng mơ màng ngủ thiếp đi.
Khuyết điểm lớn nhất của loài người đó là lòng tham không đáy.
Kể từ sau ngày đầu tiên phát hiện Lý Tầm ngồi trên khán đài, liên tục mấy hôm sau, Tống Ngưỡng không nhịn được quay đầu nhìn sang hướng đó, thế nhưng không còn ai vẫy tay với cậu nữa.
Cậu biết rõ áp đặt sự mong chờ của mình lên người Lý Tầm là rất không nên, nhưng mỗi lần nhìn thấy khán đài trống trơn, tâm trạng vẫn trở nên sa sút vô cùng, hoàn toàn không bị suy nghĩ khống chế.
Cảm giác này trước đây chưa từng có.
Nhưng Tống Ngưỡng cũng không phải một thằng nhóc vừa mới bước chân vào giai đoạn trưởng thành, cậu biết bản thân đã mắc bệnh gì đó, cũng ý thức rõ được bản thân xong đời rồi.
Một khi đắm chìm trong suy nghĩ này, dục vọng sẽ bành trướng vô hạn.
Cậu muốn gặp anh.
Dường như đã trở nên mê muội.
Đến tối thứ sáu, cuối cùng cậu không chịu được nữa, chủ động nhắn tin cho Lý Tầm, hỏi mấy hôm nay anh bận gì đấy.
Lý Tầm nói không bận, chỉ xử lý một vài việc cỏn con mà thôi.
Không! Bận!
Tống Ngưỡng: [Thế sao lâu lắm rồi em không nhìn thấy anh? Hôm nay em nhìn thấy mấy thầy cô ngồi ở bên kia khán đài, nhưng mà không thấy anh.]
Lý Tầm: [Nóng quá, không muốn đi.]
Gương mặt nhỏ của Tống Ngưỡng dài thườn thượt ra, nằm liệt ở trên giường.
Tưởng tượng chán chê một hồi, nếu như đổi thành Lý Tầm đang học quân sự, cậu chỉ ước được ngắm anh cả một ngày luôn.
Quả nhiên bản thân không có sức hấp dẫn gì với Lý Tầm.
Nhưng mà không biết khi anh có hứng thú với người khác sẽ thế nào nhỉ?
Cậu thật sự không mường tượng ra được.
“Mẹ kiếp! Lão Khương ông được đấy! Kiếm đâu ra bảo bối này thế?” Tiếng gào thét của Du Nhạc kéo tâm tư của cậu quay về ký túc xá.
Tống Ngưỡng thò đầu ra, nhìn thấy ba người bọn họ đang ngồi vây quanh vị trí của Khương Lạc, còn trong tay Du Nhạc thì đang cầm một thứ gì đó vừa dài vừa mỏng, còn có màu trắng.
Trên chân Khương Lạc chỉ đi một chiếc giày, cậu ta nở nụ cười ngốc nghếch, duỗi tay ra cầm lấy: “Ông mau đưa tôi đê, nhỡ để người ta thấy thì không hay đâu.”
Du Nhạc giơ cao cánh tay lên, dựa vào ánh đèn trên trần nhà, tìm tòi nghiên cứu miếng băng vệ sinh.
Du Nhạc: “Mềm ghê.”
Cuối cùng Tống Ngưỡng mới thấy rõ vật trong tay cậu ta, đồng tử chấn động, lắp bắp nói: “Lão Khương cậu, cậu cậu cậu cậu sao lại dùng cái này?!” Chỉ có điều cậu phản ứng rất nhanh, “Cậu bị trĩ hả?”
“Dĩ nhiên không phải!”
Chuyện là thế này, chất liệu giày quân sự khá cứng, không co dãn, trải qua mấy ngày lăn lên lộn xuống, chân của tất cả mọi người đều bị giày vò đến mức nổi mụn nước nhỏ.
Khương Lạc nghe thấy các bạn lớp khác nói, dùng thứ này lót dưới bàn chân nhất định sẽ làm giảm ảnh hưởng, vì thế lén mua thử một gói xem sao. Hiệu quả cũng không tệ lắm, vì thế cậu ta cực lực đề cử cho bọn họ dùng chung.
Du Nhạc áp thứ đó vào lòng bàn tay, “Ê ông bảo món đồ này của con gái dùng thế nào đấy? Dán lên da sao? Thế thì chẳng phải kéo xuống đau lắm à?”
Cả bốn gương mặt đều kinh ngạc chết lặng.
Bố thằng nào mà biết được!
Khương Lạc mua một gói băng vệ sinh nhỏ, vẫn còn thừa ba miếng, không đủ chia cho cả lũ.
Du Nhạc bấm ngón tay tính toán, vỗ bả vai Khương Lạc, “Dù sao cũng phải dùng, lão Khương, ông đến siêu thị mua mấy gói đi, bọn tôi gửi tiền cho ông.”
Thứ này cũng là Khương Lạc chạy ra ngoài mua đêm hôm khuya khoắt, “bán sỉ” quy mô lớn thì mất mặt quá, cậu ta ôm hàng tồn kho còn sót lại, lắc đầu lia lịa: “Tôi mặc kệ, tự các ông mua đi!”
Du Nhạc nhìn Châu Tuấn Lâm rồi lại nhìn Tống Ngưỡng, “Hay là hai ông———-”
Tống Ngưỡng lập tức cắt ngang tính toán của cậu ta, “Tôi không đi, thà lột da tôi xuống tôi cũng không cần món đồ này!”
Nhưng mà, mãi đến khi màn đêm đen thẳm buông xuống, Tống Ngưỡng vẫn lén lút nắm chặt một cái túi mua hàng ra ngoài——-Lúc cậu đang tắm, Châu Tuấn Lâm giấu mất mũi tên cậu để ở đầu giường! Cậu lật tung cả cái phòng lên nhưng vẫn không tìm được, Châu Tuấn Lâm uy hiếp nói muốn đổi thì đi mua đồ, nếu không đừng hòng lấy lại.
Đáng ghét!
Quả nhiên làm người không nên hiền lành.
Tống Ngưỡng đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, vành mũ đè xuống rất thấp, sau khi vào thì ngó nghiêng xung quanh. Cô thu ngân thấy cậu, hai mắt nhìn chằm chằm theo dõi, thấy cậu đi về phía tủ hàng đồ dùng thường ngày dành cho con gái thì lập tức hiểu ra chuyện gì.
Rõ ràng sự hiểu biết của con trai đối với phương diện này là một con số 0 tròn trĩnh, Tống Ngưỡng cầm một gói băng vệ sinh Sofy nghiên cứu mãi vẫn không tài nào hiểu được.
Sao cái này còn chia ngày chia đêm?
Có gì khác nhau sao?
Lại còn cái ngắn cái dài, lẽ nào cô gái cao to và cô gái nhỏ bé không mua loại giống nhau được sao?
Băng vệ sinh mini là loại nào?
Có cánh là cái khỉ gì?
Có hai cô gái nắm tay nhau đi tới, Tống Ngưỡng xoay mạnh người đi, giả vờ xem dầu gội đầu.
Cậu nghe thấy hai cô gái nói hãng này vừa rẻ vừa thoải mái nên ghi nhớ kỹ, chờ sau khi hai người họ đi mới nhét toàn bộ vào giỏ, sau đó bỏ thêm một ít đồ ăn vặt lên trên, xếp hàng ra quầy thanh toán.
Cũng may bây giờ người mua sắm không nhiều lắm, trước và sau cậu đều là hai sinh viên nam.
Trong khoảnh khắc ngước mắt lên, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi dưới đèn đường, lại còn tiến về phía bên này, trong lòng giật thót một cái.
Cũng không phải tự dưng người ta nói ăn diện đàng hoàng thì không có ai ngắm, còn vừa ngẩng mặt lên trời thì gặp ngay được người yêu cũ, câu này vẫn có cái lý của nó.
Ban ngay trông ngóng mòn cả con mắt trên sân tập thì mãi không chờ được người ta đến, thế mà bây giờ lại gặp được nhau trong thời điểm vô cùng xấu hổ ở siêu thị.
Tống Ngưỡng xoay người, hận không thể làm con đà điểu dúi đầu vào giỏ mua hàng, thế nhưng không kịp nữa rồi, Lý Tầm chỉ cần nhìn gáy thôi cũng nhận ra được cậu.
“Tống Ngưỡng.” Anh đi tới, chọc ngón tay lên sau lưng Tống Ngưỡng.
Tống Ngưỡng đưa giỏ cho cô thu ngân, ngoài cười nhưng trong không cười, quay đầu lại, “Hi, thầy à, trùng hợp quá, anh cũng tới mua đồ.”
“Vớ vẩn, chẳng lẽ anh đến đi vệ sinh hả?” Lý Tầm nghiêng đầu, nhìn sang phía quầy thu ngân, “Em lại đang chọn nước mơ cho anh đấy à?”
“Rào———-.”
Cô thu ngân đổ hết toàn bộ đồ bên trong giỏ ra.
Lý Tầm nhìn thấy gói lớn gói nhỏ băng vệ sinh thì ngây ngẩn cả người, sau đó nụ cười bên khóe miệng thoáng cứng ngắc.
Cả gương mặt Tống Ngưỡng đỏ bừng, còn lan xuống tận cổ, cậu gấp gáp giải thích: “Mấy thứ này không phải em dùng!”
“…” Phí lời.
Lý Tầm vỗ vai cậu, nói: “Được đấy nhóc con, nhanh thế đã có bạn gái.”
Sắc mặt anh bình thản như thường, trông có vẻ là lời khen thật lòng.
Tống Ngưỡng cụp mắt xuống, nhỏ giọng lầu bầu: “Em đâu có định tìm bạn gái.”
Tiếng cô thu ngân thanh toán hơi ồn, Lý Tầm không nghe rõ, tò mò đến gần hỏi: “Em nói bạn gái gì đấy?”
Tống Ngưỡng xấu hổ cụp lông mày xuống, nói: “Yên tâm, em sẽ tìm bạn gái muộn hơn anh.”
“Thế à?”
Thật ra câu này của Tống Ngưỡng nghe giống như một lời an ủi nào đó của bề dưới dành cho bề trên———-Anh già hơn em nhiều thế mà vẫn chưa tìm được người yêu, em sẽ đợi anh có trước.
Vì thế Lý Tầm nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy nếu cả đời anh cũng không tìm được thì sao?”
Trái tim Tống Ngưỡng giống như bị luồng điện bắn trúng, vừa mềm nhũn vừa tê dại, có sự vui sướng không nói rõ được. Cậu quay đầu, tìm kiếm độ tin cậy của câu trả lời này trong mắt Lý Tầm. Anh cũng không né tránh ánh mắt cậu, khóe miệng cong cong.
Tống Ngưỡng khoác lên bả vai anh, bóp rất mạnh, “Thế thì tốt nhất anh nói được làm được đấy.”Lời editor: Hahaha:>>>>