Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 25: Chương 25: “Vậy em cũng thẳng thắn nói với anh luôn…”




Câu nói này.

Vừa mập mờ vừa gay gắt, thực sự là không biết nên trả lời thế nào cho tốt.

Xuất phát từ góc độ chủ quan mà nói, đương nhiên là anh chào mừng Tống Ngưỡng gia nhập đội bắn cung rồi, dù sao cậu bé này rất thông minh, lại thật sự yêu thích môn này, vất vả thế nào cũng bằng lòng chịu được. Thế nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, vóc dáng của cậu có lợi thế hơn khi tham gia hạng mục điền kinh.

Thành tích của Đại hội thể thao đã đủ để chứng minh tất cả, 1 phút 52 giây, như vậy đã đạt đến trình độ của một vận động viên, cố gắng huấn luyện thêm gia tốc chạy xuất phát, chạy được 1 phút 50 giây chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng nếu cậu tham gia hạng mục bắn cung thì sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề.

Đầu tiên là dáng người, vai và gương mặt của Tống Ngưỡng nhỏ, cũng không có những ưu thế thấy bằng mắt thường như những vận động viên bắn cung khác. Hơn nữa trông tính cách Tống Ngưỡng hoạt bát nhưng thật ra nội tâm vẫn tinh tế nhạy cảm, gặp chút chuyện thôi là rất dễ căng thẳng phấn khích, mặt đỏ tía tai run tay, hô hấp cũng không ổn định.

Lúc ngượng ngùng như vậy, lúc căng thẳng cũng vậy, lúc nổi giận càng như thế. Tính cách này không ảnh hưởng đáng kể với các hạng mục khác, thế nhưng đối với các môn như bắn cung bắn súng thì không được. Trên sân thi đấu dễ dàng bị quấy nhiễu bởi các yếu tố xung quanh sẽ dẫn đến sự phát huy thất thường.

Anh không thể nói chính xác được Tống Ngưỡng có bao nhiêu tiềm năng với môn bắn cung, có thể đột phá lớn đến đâu.

Chỉ là cảm thấy Tống Ngưỡng vẫn còn cơ hội chọn một bộ môn phù hợp hơn để rèn luyện, để thách thức…

Nhưng mà rất rõ ràng, sự thật mất lòng, nhóc con nghe không lọt tai.

Lý Tầm đưa danh sách cho đồng nghiệp, ôm lấy bả vai Tống Ngưỡng, đẩy cậu vào góc nhỏ nào đó không người.

“Vậy em muốn nghe anh nói gì? Chào mừng em gia nhập đội bắn cung của bọn anh à? Hay là bảo anh khen em rất có thiên phú bắn cung?”

Tống Ngưỡng cúi đầu, im lặng không nói gì.

Vừa nãy cậu cố ý thêm nửa câu sau, đơn giản chỉ muốn nghe Lý Tầm nói vài câu êm tai, nhưng mà chuỗi câu hỏi như bắn súng liên thanh này càng khiến cậu buồn bực thêm.

Cậu không biết nên nói gì, dứt khoát đặt mông ngồi xuống góc tường, vùi mặt vào khuỷu tay. Ánh mặt trời len lỏi qua cành cây, để lại những đốm nắng bé nhỏ sau lưng cậu, giống như một chú bé bị vứt mất đồ vật yêu quý nhất, nào còn dáng vẻ hưng phấn của một quán quân.

Lý Tầm ngồi xổm xuống trước mặt cậu, xoa nhẹ “lông cừu” mềm mại một phen, Tống Ngưỡng càng vùi đầu xuống thấp hơn.

“Không phải em khăng khăng đòi anh khen em, chỉ là thấy hơi khó hiểu thôi.”

Lý Tầm hiếm khi dùng thái độ dỗ dành cháu ngoại trai, nhỏ nhẹ hỏi: “Em không hiểu cái gì?”

Tống Ngưỡng âm thầm thở dài.

Cậu có rất nhiều chuyện không nghĩ ra.

Ví dụ như sự quan tâm và chăm sóc Lý Tầm dành cho cậu là vì lý do gì, sự bao dung của anh với cậu có thể đến mức nào, mà phần bao dung này liệu có liên quan đến lòng tốt không?

Nếu như là thích, vậy anh thích cậu dừng ở mức độ nào? Có thể tiến xa thêm bước nữa được không?

Thế nhưng cả nghìn con chữ dù thế nào cũng không thể dốc bầu tâm sự, chỉ đành chậm rãi tiêu hóa xuống.

Cậu gắng sức khống chế cảm xúc, chọn một đề tài không quá quan trọng chen ngang, “Hôm ấy ở công viên thiên nhiên, anh nói với em phải thể hiện thật tốt ở Đại hội thể thao, em còn tưởng anh rất mong chờ em gia nhập đội bắn cung, kết quả anh lại đi cổ vũ em sang bên chỗ huấn luyện viên Chương.”

Lý Tầm thấy buồn cười, xòe tay ra, dùng ngôn ngữ tay chân thể hiện sự bất đắc dĩ của bản thân, “Thành tích của em tốt, anh cổ vũ một chút mà em còn không vui sao? Còn nữa, anh nói không mong chờ em vào đội bắn cung lúc nào thế? Anh động viên em tập điền kinh và hi vọng em gia nhập đội bắn cung là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chẳng liên quan cũng chẳng mâu thuẫn gì. Chỉ cần em đồng ý, sự vui vẻ mới là quan trọng nhất.”

Tống Ngưỡng ngẩng đầu, tròng mắt rưng rưng sáng rực lên, cậu đã không biết có chừng mực là gì nữa, tự ý đánh tráo khái niệm, “Thế có phải anh rất thích nghe em gọi anh là thầy không?”

Lý Tầm gãi sống mũi.

Nếu như có thể, anh thà giở trò lưu manh ngay tại đây trêu cậu chứ không muốn thừa nhận chuyện sến sẩm thế này.

“Bộ cung tên kia anh tặng không em chắc? Đúng là sói con mắt trắng(*).”

(*) Chỉ người vong ân bội nghĩa.

Sự chú ý của Tống Ngưỡng bị cách gọi vừa rồi hấp dẫn, cậu cảm thấy bản thân thật sự bị bệnh không nhẹ.

Rõ ràng chẳng phải lời khen gì hay ho, thế nhưng thành công biến tâm trạng đang âm u trở nên trong trẻo, khôi phục dáng vẻ Samoyed híp mắt cười.

“Vậy em cũng thẳng thắn nói với anh luôn, em không có ý định gia nhập đội điền kinh đâu. Em chỉ thích bắn cung, cũng chỉ thích anh…” Cậu nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Lý Tầm chuyển thành kinh ngạc, bèn vờ bổ sung thêm câu khác đổi nghĩa, “Dù sao em cũng không muốn nhận người khác làm thầy.”

Nói xong câu này thì thở hồng hộc.

Lý Tầm kinh ngạc suýt chút nữa ngã xuống.

Anh bóp bả vai Tống Ngưỡng, trịnh trọng nói: “Cho dù sự lựa chọn cuối cùng của em là gì, liệu em có ngày càng hoàn thiện hơn để tiếp tục tỏa sáng trong tương lai không, đây mới là điều anh thật sự quan tâm và kỳ vọng, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Câu này không thể nói là ngập tràn sự lãng mạn và chân thành, thế nhưng nó đâm thẳng vào tâm khảm của cậu.

Tống Ngưỡng phồng má, nửa gương mặt xấu hổ rụt vào khuỷu tay, đôi mắt cười cong tít lên, “Anh tốt với em thật đấy.”

“…”

Vậy là ổn rồi hả?

Lý Tầm thật sự không đoán nổi tâm tình của người bạn nhỏ này, rõ ràng một giây trước còn tức giận siết chặt nắm đấm, một giây sau lại vui vẻ khen anh.

Nhưng mà nói thật, cảm giác được tín nhiệm vẫn khiến cho người ta thấy thỏa mãn.

Ba mươi năm qua, Lý Tầm vẫn chưa từng gặp một chàng trai nào thẳng thắn như Tống Ngưỡng, ít nhất không hề biết khua môi múa mép mấy câu sáo rỗng.

Bất thình lình được khen, hương vị ấy giống như uống nước ngọt có ga, lúc uống thì cay cay tê tê, nhưng dư vị thì rất ngọt ngào.

Lý Tầm không quen kiểu bày tỏ trực tiếp thế này, vò tóc cậu, để lại một câu “Ngốc”, sau đó phóng khoáng đứng dậy, chỉ còn một mình Tống Ngưỡng đang đắm chìm trong lốc xoáy ngọt ngào, cười khúc khích không ngừng được.

Hạng mục bắn cung được xếp thi đấu chín rưỡi sáng ngày thứ ba. Do lượng người dự thi không nhiều nên bố trí thi đấu trong nhà. Phạm vi được chia thành bốn mức: 10 mét, 20 mét, 30 mét và 50 mét. Mỗi người được bắn mười mũi tên một lượt, sáu người có tổng điểm cao nhất sẽ lọt vào trận chung kết.

Đây cũng là hạng mục cuối cùng của Đại hội thể thao, sau khi kết thúc sẽ là nghi thức trao giải.

Lý Tầm là người phụ trách hạng mục thi đấu này, bận rộn không ngừng tới giữa trưa, lúc điểm danh mới nhìn rõ Tống Ngưỡng.

Nhóc con ngồi trên ghế dựa vào tường, mặc hơi dày, hoodie trong áo khoác ngoài, bọc kín chặt chẽ, ánh mắt hơi ngây ngốc trôi dạt ngoài cửa sổ, cũng không biết đang suy tư cái gì.

Lý Tầm gọi ba tiếng, Tống Ngưỡng vẫn không có phản ứng gì. Mãi đến khi bạn học bên cạnh huých cánh tay cậu một cái, cậu mới lấy lại tinh thần, khóe miệng cong lên miễn cưỡng nở một nụ cười.

Lý Tầm bàn giao xong vấn đề ổn định trật tự cho mấy tình nguyện viên tổ chức giải đấu, đi tới quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt em kém thế này? Có phải không khỏe chỗ nào không?”

Tống Ngưỡng còn chưa mở miệng, Châu Tuấn Lâm đứng bên cạnh đã thay cậu trả lời: “Chắc là phát sốt rồi.”

“Phát sốt?” Theo bản năng, Lý Tầm sờ lên trán Tống Ngưỡng, đúng là rất nóng, hai gò má cũng nóng ran không bình thường, “Từ bao giờ vậy? Chiều hôm qua em có bơi không? Bị cảm lạnh sao? Đã uống thuốc chưa?”

Còn không đợi Tống Ngưỡng nói tiếp, Lý Tầm sốt sắng vội đỡ cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, “Sức khỏe không tốt sao không nói sớm, bạn sinh viên này, em tranh thủ thời gian đưa cậu ấy đến phòng y tế khám thử xem thế nào nhé.”

Châu Tuấn Lâm ngó gương mặt sốt ruột của Lý Tầm, lại ngó sang gương mặt không chút huyết sắc của Tống Ngưỡng, vẻ mặt tỏ ra khó xử.

Ban sáng sau khi cậu phát hiện Tống Ngưỡng bị sốt, phản ứng đầu tiên cũng giống như Lý Tầm, thế nhưng Tống Ngưỡng nói không cần truyền nước, cứ khăng khăng đòi thi đấu xong mới tính tiếp, uống thuốc hạ sốt cầm cự.

“Liều lĩnh!” Giọng Lý Tầm khiến một loạt các tuyển thủ xung quanh chú ý nhìn sang, “Em nhìn thử trong gương xem sắc mặt mình bây giờ thế nào, cánh tay có thể kéo dây cung nữa không?”

Ánh mắt Tống Ngưỡng kiên định, “Em kéo được.”

“Em chắc chưa?” Lý Tầm nhéo mạnh cánh tay cậu một cái, Tống Ngưỡng không tránh ra được, bắp thịt đau nhức khiến cậu chau mày.

“Anh đang bận, mau đi đi, đừng để ý đến em! Em nói được là được.”

Lý Tầm đảo mắt ra xung quanh, mọi người chẳng ai bảo ai tự giác quay đầu “bận rộn” đứng dậy, líu ra líu ríu tán gẫu với nhau.

Lý Tầm hạ thấp giọng xuống, “Anh bảo em phải xuống phòng y tế ngay bây giờ, em có nghe lời không?”

Tống Ngưỡng giống như cậu bé bị người lớn cướp mất đồ chơi, tủi thân mắt long lanh, “Thi xong em sẽ đi ngay lập tức, sẽ không chậm trễ nhiều đâu.”

Lúc bọn họ đang tranh cãi mãi không xong, có người gọi Lý Tầm đi.

Tống Ngưỡng quay đầu nhìn về phía Châu Tuấn Lâm, nói: “Tôi thật sự không sao mà, cậu đi lấy giúp tôi chút nước nóng, tôi hơi khát.”

Châu Tuấn Lâm không ép được cậu, đành nghe lời theo.

Tống Ngưỡng rẽ vào phòng vệ sinh, mở vòi nước tối đa, khom lưng vốc nước hất lên hai gò má mình để hạ nhiệt độ.

Một phát hất nước khiến da thịt cả cơ thể run lên cầm cập.

Ban nãy cậu nói cho đã đời thôi chứ tình trạng cơ thể thật sự hơi gay go. Buổi sáng tỉnh lại chỉ thấy cổ họng nóng cháy đau rát, bây giờ đến cả đầu óc cũng hỗn loạn, xương cốt toàn thân như vỡ ra từng mảnh, vừa đau nhức vừa mệt mỏi.

Vô cùng buồn ngủ, hận không thể lập tức dịch chuyển tức thời quay về ổ chăn ngủ một giấc trời đất tối tăm.

Nhưng cậu không muốn bỏ lỡ lần tranh tài này.

Lúc trước cậu đã cố ý tìm lãnh đạo hỏi rồi, muốn gia nhập đội tuyển trường, trước mắt có hai con đường có thể chọn. Hoặc là tạo ra thành tích khiến người ta lóa mắt trong Đại hội thể thao, hoặc là thách thức tầm bắn 70 mét, nếu tổng điểm trên bảng điều khiển kỹ thuật số đạt từ 75 điểm trở lên thì có thể được đặc cách vào đội.

Với trình độ hiện tại của cậu mà nói, điều kiện thứ hai thật sự quá khó, kỷ lục cao nhất ở 70 mét của cậu chỉ có một lần đè lên vạch vòng số 8, chỉ đành phải quyết chiến trận đấu này đến cùng mà thôi.

Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, Lý Tầm ngồi trên ghế trọng tài đọc các thủ tục quy tắc. Tống Ngưỡng giống như học sinh trốn thầy chủ nhiệm, dáng vẻ khép nép đi vòng qua sau lưng anh, đứng song song với các tuyển thủ khác tại vị trí bắt đầu, sửa sang lại trang bị.

Quy tắc là mười lăm tuyển thủ đồng thời bắn tên, bắn xong mười mũi tên sẽ được trọng tài thống kê điểm tại chỗ. Sau đó lùi ra sau mười mét, tiến hành thi vòng thứ hai, cứ thế mà tiếp tục cho đến khi tầm bắn 50 mét kết thúc.

Tống Ngưỡng chỉ lo Lý Tầm nhất thời đứng dậy nói một câu “Thí sinh ở vị trí số 9, mời em đi xuống trước” nên vẫn luôn không dám ngẩng đầu đứng đối diện với anh, giống như cấp dưới né tránh ánh mắt cấp trên, cố gắng hết sức khiến bản thân bận túi bụi.

Cuộc thi cho phép tuyển thủ tự mang cung tên. Tuy nhiên, hầu hết những người ở đây đều bị ép buộc tham gia để lấy số đông, cung tên của họ đều do nhà trường cung cấp, màu sắc sặc sỡ, kiểu dáng bình thường.

Tống Ngưỡng nghe thấy có người sau lưng khen cung tên của cậu rất đặc biệt.

Nếu như bình thường, cậu nhất định sẽ khoe lai lịch bộ cung này, sau đó tán gẫu vài ba chuyện của mình và huấn luyện viên, nhưng hôm nay thật sự không có tâm trạng đó.

Hai ngày thi đấu trước đã khiến cậu hao tổn kha khá sức lực, lại thêm sinh bệnh, bây giờ chỉ nhấc cung thôi cũng rất tốn sức.

Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu. Tuyển thủ vào vị trí nhấc cung, bức tường phía đối diện liên tục vang lên tiếng va chạm “phập phập phập”.

Phần lớn người có mặt tại đây đều dõi mắt theo mũi tên, dừng lại ở trên bia ngắm đối diện, chỉ có Lý Tầm là không.

Suốt buổi thi đấu, anh khoanh tay nhìn chằm chằm vị trí số 9.

Tống Ngưỡng thoạt nhìn thật sự rất không thoải mái, sắc mặt trắng bệch, không biết do căng thẳng hay khát nước mà cậu không ngừng liếm môi, tay nắm cánh cung không ngừng run rẩy, thời gian ngắm bắn lâu hơn người khác rất nhiều.

Cậu là tuyển thủ hoàn thành nhiệm vụ muộn nhất trong tất cả 15 người tham gia thi đấu, khiến tất cả mọi người nhìn chằm chằm một lúc. Hình như cậu căng thẳng hơn, dẫn đến một mũi tên phát huy thất thường, chỉ bắn trúng vòng số 7.

Bắn một vòng số 7 thôi cần ít nhất trúng vòng số 10 một lần để bù lại.

Còn phải nhìn trạng thái của đối thủ.

Điều này đã khiến sự chủ động biến thành sự bị động.

Vòng đầu tiên kết thúc, ở mức 10 mét có cao thủ bắn được 99 điểm, cũng có “bậc thầy” ngắm nhầm mục tiêu nên không bắn trúng bia. Với người có kinh nghiệm như Lý Tầm, chỉ cần liếc mắt nhìn tư thế ngắm và động tác bắn cung là anh biết ai từng luyện qua, ai sẽ có thành tích tốt.

Tình trạng sức khỏe hôm nay của Tống Ngưỡng đương nhiên không thể có được thành tích tốt.

Từ khi cậu thả mũi tên đầu tiên là Lý Tầm đã có thể đoán trước được kết quả cuối cùng.

Nhưng giống như một vận động viên maratông chạy được nửa đường, cho dù không chạy nổi nữa thì tuyển thủ vẫn phải cố hết sức, có bò cũng phải bò về vạch đích, Tống Ngưỡng kiên trì bắn mũi tên cuối cùng.

Cậu bắn 40 mũi tên đạt tổng điểm 330, đứng thứ bảy trong nhóm, giành được suất cuối cùng vào chung kết, chỉ là cậu xếp cuối cùng trong mười ba tuyển thủ kia.

(*) Nghĩa là trung bình một mũi tên của Tống Ngưỡng đạt 8(.25) điểm.

Chuyện này cũng nhờ có Lý Tầm sử dụng một ít sự khéo léo ngầm.

Tổng điểm của Tống Ngưỡng và một tuyển thủ khác vốn ngang nhau, đáng lẽ ra phải tiến hành PK để loại một người, anh tìm lý do chính đáng để giữ cả hai người lại, cả hai được phép tham gia trận chung kết.

Thời gian nghỉ ngơi giữa trận đấu.

Tống Ngưỡng mặc thêm áo khoác, uống thêm chút nước nóng bạn cùng phòng đưa cho.

Bây giờ hiệu quả của thuốc mới bắt đầu có tác dụng, virus trong cơ thể đang gặp quần thể công kích, toàn thân không ngừng run rẩy và đổ mồ hôi, lòng bàn tay luôn có cảm giác ẩm ướt dù vừa mới rửa tay xong.

Lớp trưởng cũng nhận ra cậu bất thường, đưa khăn tay tới, hỏi: “Đầu cậu toát mồ hôi nhiều quá, không sao chứ?”

Tống Ngưỡng lắc đầu, đứng lên nói: “Tôi đi rửa mặt trước.”

Tất cả các giác quan của cậu do sự hiệu quả của thuốc nên bị ép buộc tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, tính cảnh giác hạ thấp. Cậu đi xuyên qua hành lang rất dài, toàn bộ quá trình vào đến phòng vệ sinh vẫn còn chưa phát hiện ra sau lưng có người.

Lý Tầm thấy bộ dạng sống dở chết dở của cậu thì rất đau lòng, nhưng lại không khống chế được sự gay gắt: “Tiểu nhiều lần thế? Lần nào tới cũng thấy em đi.” Nói xong, anh mới nhận ra bản thân đã vô thức chưa đánh đã khai, cảm thấy kiểu gì Tống Ngưỡng cũng sẽ trách móc đáp lại một câu “Tự dưng anh cứ nhìn chằm chằm em làm gì?”.

Chỉ có điều người nào đó đang phát sốt nên suy nghĩ đã biến hóa vô cùng chậm chạp, hoàn toàn không nghe ra được chút thông tin ngầm nào khác từ câu nói này, chỉ nhỏ giọng giải thích một chút: “Em đến rửa mặt.”

Đang rửa giữa chừng, cậu ngước mái đầu ướt nhẹp lên, rề rà bổ sung: “Ban nãy cũng là đi rửa mặt.”

“Dây giày tuột kìa.” Lý Tầm nhắc nhở.

Tống Ngưỡng cúi đầu nhìn thoáng qua, phẩy tay, ngồi xổm xuống thắt lại nơ con bướm, tiện thể thắt chặt luôn cả dây giày bên chân phải.

Trong phòng vệ sinh không có ai, Lý Tầm nhét một tay trong túi, thái độ dần mềm mỏng hơn: “Em nói xem cần gì phải như vậy? Muốn vào đội bắn cung cũng không phải chỉ có một cách đó, em đã luyện bắn 70 mét cùng anh nhiều lắm rồi mà…”

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tống Ngưỡng vừa mới đứng lên, cơ thể giống như bông lúa mạch đón gió, loạng chòa loạng choạng vùng vẫy mấy lần, một tay vịn lên tường, dáng vẻ chật vật thiếu ô-xy.

Lý Tầm thầm cảm thấy không ổn, nhanh chóng bước tới, cơ thể Tống Ngưỡng mất khống chế đổ ập lên tường, chậm rãi trượt xuống rồi ngã quỵ trên mặt đất. Thấy cậu sắp đập đầu xuống nền gạch lát, Lý Tầm vòng tay ôm lấy cơ thể cậu vào trong lồng ngực mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.