Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh

Chương 53: Chương 53: “Vừa nãy dây lưng của anh cộm vào lưng em.”




Tống Ngưỡng choáng váng vì câu hỏi bất ngờ của Lý Tầm.

Còn muốn cái nào.

Cái chữ “Còn” này chứa rất nhiều thông tin, ý nói là Lý Tầm đã xác định phần thưởng của quán quân sẽ thuộc về cậu, cho nên mới cần chọn thêm phần thưởng khác.

Nhưng bàn về thực lực, anh hoàn toàn không có khả năng thua cậu, tại sao phải nhường?

Tại sao bỗng nhiên quan tâm tới thứ cậu thích?

Một câu hỏi mập mờ thế này rất khó khiến người ta không tưởng tượng lung tung. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, suy nghĩ trong đầu Tống Ngưỡng trở nên hỗn loạn, tựa như bị thứ nào đó nhẹ nhàng kích thích hệ thần kinh.

Ánh mắt nói cho cậu biết, tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm bọn họ. Tống Ngưỡng lại bắt đầu căng thẳng, hơi thở dồn dập, tai đang nóng lên: “Em, em thế nào cũng được.”

Nói xong thì thấy hối hận.

Cậu đang nói linh tinh gì thế?

Lý Tầm gật đầu nhẹ, nhướng mày: “Vậy anh chọn một thứ nhé.”

“Đừng…” Trong tình thế cấp bách, Tống Ngưỡng nắm cổ tay anh, cũng không rảnh quan tâm ai khác, lông mày nhíu lại, ngón tay siết chặt, “Anh đừng làm bừa.”

Người xung quanh chứng kiến sẽ không hiểu, chỉ có Lý Tầm là hiểu ánh mắt cậu.

Tống Ngưỡng quan tâm đến vầng hào quang ít ỏi còn sót lại trên người anh còn nhiều hơn chính bản thân anh.

Trong thực tế, bắn không cần ngắm là một trong các phương pháp Lý Tầm từng được trải nghiệm trong thời gian huấn luyện, có thể rèn được sự cân đối của hai tay và sự nhạy bén của cơ thể. Khi mở to mắt, họ chỉ nhìn thấy bia giấy ở xa, rất dễ bỏ qua hơi thở, nhịp tim, góc độ, những thông số chi tiết này đều mang đến sự thay đổi.

Đến cuối cùng vẫn nhiều người không hiểu được, thực ra hồng tâm ở xa không quan trọng, quan trọng là xương khớp và bắp thịt của cơ thể có thể phối hợp với nhau nhịp nhàng được hay không, tư tưởng có thể bình tĩnh nhạy bén được hay không.

Lý Tầm bị bịt kín hai mắt, máy quay trên sân đẩy đến càng gần hơn, phóng đại ngũ quan trên gương mặt anh, ngón tay đặt trên giá đỡ mũi tên, quai hàm siết chặt, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh chồng chéo lên nhau.

“Vèo” một tiếng, là âm thanh đuôi mũi tên thoát khỏi dây cung bay ra ngoài.

Trục tên lắc lư xoay tròn, mũi tên bạc xuyên qua làn gió, lao thẳng về một hướng——–

Khán giả mở to hai mắt, hít vào một hơi.

Vòng 10!

Tiếng vỗ tay chưa ngừng, Lý Tầm đã lắp tiếp mũi tên thứ hai, vẫn bắn trúng vị trí cũ. Rất nhiều khán giả há hốc mồm, chụp ảnh quay video, giơ điện thoại di động lên cao.

Bản chất của con người là luôn mong đợi những điều kỳ diệu xảy ra. Một cách thần kỳ nào đó, tâm trí của họ đều rất đồng loạt “tư tưởng lớn gặp nhau” vào thời điểm này.

Hiện tại, thử thách vận động viên cần vượt qua không chỉ là kỹ năng mà còn là tâm lý. Bất kể là ai, một khi nhận được sự kỳ vọng quá lớn, áp lực sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Lý Tầm tập trung tinh thần hít thở, lồng ngực phập phồng nhịp nhàng. Ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh thái dương anh, xung quanh sân đấu đều yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào một hướng.

Hai ngón tay Lý Tầm móc vào dây cung, càng kéo càng căng, kề sát cằm. Qua máy quay phim, những giọt mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương.

Con số đếm ngược màu đỏ chót không ngừng nhảy lên.

Chỉ còn hai giây.

Mũi tên cacbon màu đen giống hệt như sao băng xẹt qua, đầu mọi người đều quay sang một hướng khác——-

Một giây sau, bầu không khí giống như bị nhóm lửa, trở nên nóng hầm hập. Trong đám người có ai đó hô lên “Đậu má”, “Đỉnh vãi chưởng”, cũng có người giống như Tống Ngưỡng, ngây ngẩn nhìn gương mặt Lý Tầm.

Anh gỡ bịt mắt xuống, nheo mắt lại nhìn màn hình, nở nụ cười cực kỳ hờ hững.

Bên cạnh có một bàn tay chuyền cho anh chiếc khăn tay, Lý Tầm vẫn còn đang đắm chìm trong không khí cổ vũ nồng nhiệt, nhất thời chưa kịp phản ứng lại, hỏi: “Đưa anh cái này làm gì?”

Tống Ngưỡng đè khăn tay lên gáy anh, lúc này Lý Tầm mới giơ tay lên sờ thử, chạm lên ngón tay của cậu.

MC thông báo điểm số chung cuộc của cuộc thi, tiện thể khen anh tài giỏi hết lời.

Anh mỉm cười vì dư vị xúc cảm của ngón tay kia, nhỏ dài, man mát, còn mọi người lại tưởng anh đang tự hào vì thành tích của bản thân.

Mấy cô gái ăn mặc trang trọng lên sân khấu thực hiện nghi lễ trao huy chương và quà tặng. Tống Ngưỡng nhận được một chiếc loa bluetooth phong cách cổ điển, cậu cúi người nói cảm ơn rồi quay đầu nhìn về phía Lý Tầm, nhìn tai nghe trong tay anh. Màu đen tuyền, thoạt nhìn trông rất xịn xò, cậu không nhịn được thử sờ xem sao, còn hơi nằng nặng.

Lý Tầm không thèm che giấu nhìn chằm chằm hàng mi cong lên của cậu, kề sát bên tai cậu hạ giọng: “Muốn không?”

“Đương nhiên rồi.” Tống Ngưỡng gật đầu, “Về nhà em mượn đeo được không?”

“Anh với em còn cần phân biệt sao?”

Trong máy quay phim, khóe miệng hai người cong lên, đôi mắt sáng rực, tựa như chỉ có mình đối phương trong mắt nhau.

Phần sau cuộc thi chỉ đơn thuần là giải trí. Sau khi nhân viên công tác bỏ hết bia bắn vào phía sau hậu trường thì đẩy lên một cái bảng rộng hơn hai mét, phía trên buộc đầy những quả bóng bay đủ màu sắc sặc sỡ to bằng nắm tay.

Mỗi tuyển thủ có 30 mũi tên một trận, bắn nổ những quả bóng khác màu thì nhận được những số điểm khác nhau. Màu đỏ 7 điểm, màu vàng 5 điểm, màu xanh 3 điểm, những màu khác không có điểm. Bắn trúng màu trắng còn bị trừ ngược 3 điểm.

Vì để tăng mức độ khó, tuyển thủ dự thi ghép hai người một đội, một người chịu trách nhiệm cầm cung ngắm bắn, một người chịu trách nhiệm giương cung bắn tên.

Vốn dĩ phải rút thăm lập đội, nhưng số của Lý Tầm và Tống Ngưỡng không giống nhau. Anh không muốn chung đội với người lạ, càng không muốn Tống Ngưỡng chung đội với người khác, vì thế lại mặt dày đi đổi giấy với Vương Tang Nhi, lập đội chung cùng Tống Ngưỡng.

Những cá nhân thi đấu đạt được thứ hạng cao có thể được chơi trước, nhóm của Lý Tầm được lên đầu tiên.

Tống Ngưỡng đứng lên vị trí vạch bắn, quay đầu hỏi: “Vậy hai ta ai bắn ạ?”

“…” Lý Tầm im lặng trong vài giây ngắn ngủi, “Anh bắn, em ngắm đi.”

Tống Ngưỡng nhìn anh, ôm một chút hoài nghi: “Anh có thể bắn chuẩn không đấy?”

“Kỹ thuật của anh em còn không rõ chắc?”

“Em chưa bao giờ thấy anh dùng tư thế này.”

“Bây giờ chẳng phải thấy rồi sao?”

MC nữ đứng bên cạnh gian nan cắn chặt môi, duy trì vẻ đoan trang cuối cùng.

Trước khi bắt đầu đếm ngược, Tống Ngưỡng và Lý Tầm cùng nhau bàn bạc thế đứng và động tác. Động tác này vốn dĩ chỉ cần một người là hoàn thành được, hai người chơi cùng nhau thì nhất định phải dính sát vào nhau.

Tống Ngưỡng vừa háo hức vừa hồi hộp, hơi thở dồn dập, ngay cả giọng nói cũng run run: “Anh đứng sau em đi, sau đó, sau đó anh kéo cung bằng tay kia.”

Lý Tầm được toại nguyện tới gần, tay trái vô cùng rụt rè đặt lên bả vai Tống Ngưỡng, tay còn lại móc dây cung, “Em nhấc cung lên đi.”

Giọng nói ấy gần như ngay sát bên tai, trầm thấp, gợi cảm, mang theo hương vị bạc hà the mát. Chỉ một mình Tống Ngưỡng thôi mà cũng ép được độ nóng sân bãi tăng vọt thêm mười độ nữa.

Môi Lý Tầm kề sát chân tóc cậu, anh ngửi được mùi hương dầu gội đầu giống mình, thoang thoảng dịu nhẹ, rất say lòng người. Càng vùi chóp mũi vào sâu hơn, anh nhỏ giọng hỏi: “Xong chưa? Được rồi thì anh thả.”

Tống Ngưỡng sắp khóc đến nơi rồi, cậu lí nhí đáp lại như muỗi kêu: “Vẫn… chưa xong…”

Lý Tầm nghiêng đầu nhìn lướt qua ống ngắm, hay lắm, cánh tay cậu run giống như mắc Parkinson, hoàn toàn không dừng được. Anh nắm chặt cánh tay Tống Ngưỡng, hỏi: “Em run gì đó?”

“Em cũng có muốn đâu…” Cậu căng thẳng quá, tay cầm cung cũng sắp bóp gãy dụng cụ luôn rồi.

Thời gian không còn nhiều, Lý Tầm không thể làm gì khác là vòng tới sau lưng cậu, giam người vào trong ngực mình, tay trái đẩy tay cầm cung, “Tay em thả lỏng ra, anh đẩy, em ngắm.”

Tống Ngưỡng “Vâng” một tiếng, hạ cánh tay anh thấp xuống 0.5 cm rồi lại hơi nhấc lên, “Ở vị trí này.”

Lý Tầm buông tay, tiếng bóng bay nổ tung vang lên đằng xa, là màu vàng, khán giả vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Trò này càng chơi càng bon tay, càng thử càng rất ăn ý. Bọn họ bắn nổ được tổng cộng 17 quả bóng, không bị trừ điểm, mở đầu không tệ chút nào.

Tống Ngưỡng hí hửng đi chọn quà, giữa đường còn không quên càu nhàu: “Vừa nãy dây lưng của anh cộm vào lưng em.”

Lý Tầm không biết nên nói gì, hôm nay anh mặc quần, không đeo thắt lưng…Trần Ẩn: Ngày mai nói cũng muộn, mà ngày kia nói thì càng không kịp nữa. Rất cảm kích vì sự bao dung và động viên mà mọi người dành cho tôi từ trước tới nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.