5 năm sau…
Quán café bánh ngọt đang tấp nập khách ra vào, các nhân viên
của quán cứ quay như chong chóng với những tiếng gọi. Khung cảnh rộn ràng nhưng
vẫn trang trọng.
Cô gái có mái tóc dài xoăn tự nhiên buộc hờ sau gáy, đưa tay
quệt giọt mồ hôi trên trán. Có lẽ trong quán này cô là nhân viên phục vụ năng nổ
nhất, khách hàng khi đến đây rất hài lòng với sự nhanh nhẹn, cởi mở của cô.
“Dạ! Hai bánh sừng bò, một ly sữa dừa, một đĩa thạch trái
cây.” Tay cô thoăn thoắt ghi chép, rồi lại nhanh chân đưa thực đơn vào bếp.
Tối muộn, khách đã vãn bớt. Mấy cô nàng nhân viên đứng tụm lại
khoảnh giếng trời bên góc hông của quán.
Mỹ Hà đứng chống nạnh, vừa nói vừa thở phù phù: “Hứ! Cứ như
khổ sai không bằng. Tớ đến đây để chờ đợi chàng hoàng tử trong mơ chứ đâu phải
để hành xác thế này.”
Lệ Na vỗ lên cánh tay múp míp của bạn. “Hi, mệt lắm sao? Có
lẽ do cậu ăn tận năm cái bánh (cỡ to) và ba ly nước quả nên mới thấy mệt đó.”
Thời gian trôi qua, Lệ Na đã thay đổi ít nhiều, khuôn mặt không son phấn đẹp một
cách bình dị. Mái tóc quăn nhẹ bay hững hờ khiến cô trông càng mỏng manh. Ánh mắt
long lanh trở nên lắng dịu hơn trên mỗi bước đường trưởng thành.
Mỹ Hà nghe nói vậy liền phồng má, trừng mắt. “Sao cơ? Ý cậu
nói tớ ăn nhiều? Nên không làm được việc?”
Na vội xua tay. “Không phải. Ý tớ là thường khi ăn no sẽ ngại
vận động.”
“Nói cho mà biết, tớ ăn đâu có no. Và tớ là người làm việc
hăng say nhất ở cái quán này!” Mỹ Hà vênh bộ má phúng phính lên.
Mấy cô gái cười khúc khích: “Ừ! Cậu phải ăn nhiều thêm nữa
và làm ít thôi nếu không chàng hoàng tử của cậu sẽ đau lòng lắm nếu biết được.”
“Các cậu có biết không, mẹ tớ nói, phụ nữ phải béo tốt khỏe
mạnh như tớ mới đáng làm phụ nữ,” cô nàng liếc đôi mắt hấp háy sang bên, rồi
huých khuỷu tay, “Chứ cứ như con bé tong teo này thì có ma nó rước.”
Lệ Na không kịp tránh, loạng choạng trước cú huých thân ái
quen thuộc của cô bạn. Cả bọn phá lên cười vui vẻ. Dù chỉ là những cô gái bình
thường đi làm thuê nhưng Na thấy may mắn vì có những người bạn như vậy. Đến bây
giờ cô mới hiểu được thế nào là tình bạn chân thành, không vụ lợi.
**
Khóa xong lớp cửa cuối cùng của quán, Na vội rảo bước trên vỉa
hè rộng lát đá. Cô luôn làm thêm giờ nên lúc nào cũng là người về sau cùng. Tuy
làm việc vất vả nhưng cô rất vui vì có thể kiếm thêm khoản tiền chi tiêu cho ba
miệng ăn và dành tiền để bé Bin vào lớp một nữa. Nghĩ đến con trai yêu bé nhỏ,
Na sải bước nhanh hơn để mau chóng được ôm thằng bé vào lòng. Khu nhà trọ Na ở
cũng gần đây nên cô đi bộ để tiết kiệm chi phí.
Na gõ cửa nhà bà hàng xóm trông trẻ để đón bé Bin, vì cả cô
và vú Lan đều quá bận nên phải nhờ người đón bé từ lớp mẫu giáo và trông đến tận
tối muộn.
Bà chủ nhà ra mở cửa nói thằng bé đang ngủ. Na vào bế con
ra, định chào bà chủ nhà về thì bà giữ lại:
“Khoan đã! Cô nói chuyện với tôi một chút. Thế này, từ mai
cô tìm người khác trông thằng bé nhé! Nó nghịch ngợm quá, làm tôi đau cả đầu.
Thôi! Xin lỗi cô tôi không thể trông thằng bé được nữa đâu.”
“Dạ, bác nói sao? Nếu bác không trông giúp thằng bé Bin thì
cháu biết phải làm sao? Bác giúp cháu đi mà! Rồi cháu sẽ bảo nó phải ngoan
ngoãn.” Na lo lắng, nếu bác ấy không chịu giúp thì cô không biết phải xoay xở
thế nào nữa. “Hay là cháu trả thêm cho bác…”
“Không! Có thêm bao nhiêu tôi cũng chịu. Thế này đi, tôi sẽ
trông giúp thằng nhóc cho cô nốt tuần này. Nhưng mà cô nhất định phải đi tìm
người khác thôi.”
Lệ Na nhức đầu suy nghĩ không biết nhờ ai trông giúp bé Bin,
biết con mình khá thông minh và hiếu động nên ai cũng sẽ thấy rất mệt mỏi khi
trông thằng nhóc.
Nhẹ đặt con nằm trên giường, Na đi vào phòng tắm. Căn phòng
trọ chỉ rộng hơn chục mét vuông, kê đủ một chiếc giường, một cái bàn nhỏ đi kèm
chiếc ghế. Chỗ nấu bếp nằm khuất góc trong. Giờ này vú Lan vẫn chưa về, bà làm
công rửa bát ở một nhà hàng lớn nên thường về rất muộn.
Bước ra từ phòng tắm, Na cúi nhìn thằng bé đang ngủ say, đôi
má căng mịn với cánh mũi phập phồng trông thật đáng yêu. Một giọt nước từ tóc
Na rỏ xuống má thằng bé khiến nó cựa mình tỉnh giấc.
“Ôi mẹ xin lỗi!”
Bé Bin dụi dụi mắt rồi ngồi bật dậy. “Mẹ ơi!” Giọng nói non
nớt vang lên trên đôi môi nhỏ xinh.
Na cầm lấy tay thằng bé. “Con nghe mẹ hỏi đây, mẹ đã dặn thế
nào? Con phải nghe lời chứ, sao cứ làm phiền người lớn?”
Bin ngơ ngác: “Con có làm gì đâu. Mà mẹ ơi trên trời có bao
nhiêu ngôi sao hả mẹ?”
“Nhiều lắm. Hàng tỷ tỷ ngôi sao, mẹ không đếm hết được.
Nhưng mà mẹ đang…”
“Tại sao mẹ lại không đếm hết được?”p>
“Thì bởi vì mẹ không thể, các nhà khoa học cũng bó tay đấy.
Vì vũ trụ rộng lớn lắm!”
“Vũ trụ rộng từng nào hả mẹ?”
Na gắt lên: “Thôi! Nằm xuống ngủ tiếp đi!” Đến cô cũng phát
mệt vì những câu hỏi cắc cớ liên tiếp của thằng nhóc.
Thằng nhỏ dẩu môi nói không thèm chơi với mẹ nữa, rồi lại nằm
xuống. Chẳng mấy chốc cu cậu đã lại say sưa trong giấc mộng với bầu trời và những
vì sao.
Lệ Na nằm xuống cạnh con. Đêm lặng yên với những vì sao lấp
lánh trên trời, thi thoảng một làn gió nhẹ thoáng qua nghe dư âm đâu đây những
nốt nhạc du dương của cuộc sống về đêm.
***
Vĩnh Uy nhấp nhẹ ngụm rượu, quanh anh là những người bạn
đang cười đùa trong tiếng nhạc êm dịu. Để mừng anh trở về họ đã tổ chức một tiệc
rượu nhỏ tại quán bar khá yên tĩnh và sang trọng này. Vẫn là vẻ đẹp nam tính, lịch
lãm mà cao ngạo nhưng sự chín chắn, điềm tĩnh toát lên trong từng phong thái.
Kiều Diễm ngồi kế bên anh, nói những lời mật ngọt dễ nghe.
Anh là người khiến cô luôn thấy ngưỡng mộ và nhung nhớ, giờ đây anh đã về,
quãng thời gian tới nhất định là những ngày tháng vui vẻ. Kiều Diễm luôn mặc định
rằng anh là của cô, bởi sự tự tin về chính mình. Cô có một vẻ đẹp kiêu sa, gợi
cảm, một phong thái tiểu thư vô cùng quyến rũ. Cô tin rằng không ai hợp với anh
ấy hơn mình.
Hơn nữa hai gia đình cũng rất mong muốn hai đứa thành đôi,
đó sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai gia đình thế gia thân thiết, vì lợi
ích chung to lớn cũng như việc môn đăng hộ đối.
Cậu bạn thân Duy Khang lên tiếng: “Hình như cậu bám đuôi tôi
thì phải? Tôi về nước được một thời gian thì cậu cũng về theo. Hà hà! Thôi cũng
được, những năm vắng cái mặt cậu tôi cũng thấy đôi chút vô vị.”
“Vậy sao? Tôi tưởng cậu vốn luôn coi tôi là một thằng vô vị!”
Giọng anh vẫn trầm ấm, dễ nghe.
Kiều Diễm cười cười nói giọng mượt mà: “Anh có biết là khi
anh ở đâu nơi ấy bỗng trở nên tẻ ngắt không Uy?” Làn mi chải mascara xanh lét
nháy anh. “Bởi vì anh đã hút hết mất sự thú vị về mình rồi!”
Các chàng trai ồ lên phản đối.
Duy Khang: “Nè Diễm em không thể tâng cậu ta lên một cách
thiếu công bằng và không lý trí thế được.”
Vĩnh Uy chỉ cười nhạt: “Em cứ việc tán dương anh thôi nếu
thích, điều ấy cũng chẳng phương hại gì đến anh mấy. Chỉ e có người sẽ mang nỗi
ám ảnh vĩ đại đấy!”
Kiều Diễm cười tình: “Hi, em chỉ nói sự thật thôi!”
Duy Khang phản đối: “IIE (Không)!! Đừng tưởng tôi dễ bị tác
động vậy nhé. Nhưng mà anh cũng nói cho em nghe điều này Diễm à, anh mà không
tìm được một người con gái coi anh như là trung tâm của thế giới như em đối với
cậu ta thì… Watashi wa watashi dewa arimasen (Tôi không phải là tôi).”
“Please! Sẽ không có cô gái nào xin chết vì cậu đâu nếu đến
việc đơn giản là phân biệt ranh giới quốc gia cậu cũng chưa làm nổi. Có phải cậu
bị dân Phù Tang thuần hóa mất rồi không nhỉ?” Khương Nam kêu lên, mắt đảo một
vòng.
Cả bọn lại phá lên cười.
Họ say sưa trong cuộc vui kéo dài thâu đêm, đã lâu rồi mới
có ngày vui như hôm nay.
***
Quán hôm nay khá vắng khách nên không gian trở nên yên tĩnh,
vắng lặng. Nắng rực rỡ chiếu xuyên qua tấm trần bằng kính tạo cho khung cảnh một
vẻ sáng bừng lộng lẫy.
Lệ Na đang luôn tay lau những chiếc ly sáng bóng ở quầy bar
mà tâm tư vẫn bộn bề với những lo toan về việc tìm người trông giúp bé Bin. Đã
mấy ngày rồi mà cô vẫn chưa tìm được người trông trẻ nào thích hợp. Đang miên
man với những suy nghĩ đó thì chợt có tiếng gọi. Cô ngẩng đầu lên thì thấy một
người đàn ông đang ngồi ở chiếc bàn góc xa cạnh tấm tường kính, đang nhìn xuống
tờ báo cầm trên tay. Chắc anh ta vừa gọi cô. Ngoảnh nhìn quanh không thấy ai,
có lẽ mọi người thấy vắng nên vào trong nghỉ ngơi hết, Na vội cầm quyển menu và
tờ ghi thực đơn lại chỗ người khách kia.
Càng tiến gần người đó cô càng cảm thấy bồn chồn không yên,
tim bỗng đập loạn nhịp, bước chân dần chậm lại. Có lẽ là tại dáng người đó
thôi…
Na đứng khựng lại, khuôn mặt nhìn nghiêng góc cạnh với sống
mũi thẳng tắp của người ấy… Mắt nhòa dần, từng mạch máu thớ thịt như đông cứng
lại. Nỗi bất ngờ quá lớn khiến cô sững sờ trong run rẩy. Không, có lẽ là ảo
giác chăng…
Vĩnh Uy nhận biết được cô đã đến bên cạnh, anh nói mà vẫn
không nhìn lên: “Một Cappuccino!”
Nỗi chếnh choáng, váng vất vẫn đong đầy tâm trí Lệ Na, niềm
thương đau dâng trào quặn thắt. Nước mắt cứ chực rơi. Vẫn là thức uống quen thuộc
đó. Là anh ta, là anh ta. Không phải ảo giác.
“Cô không nghe thấy gì hả?” Anh ngạc nhiên ngẩng nhìn lên.
Cô chợt bừng tỉnh: “Dạ vâng!” Mặt vội cúi gằm, rồi quay người
bước đi trên đôi chân nặng nề.
Vĩnh Uy nhìn theo bóng dáng cô. Cô ta thật lạ lùng. Và có vẻ
hơi quen quen, dường như anh đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng chưa kịp nhìn kỹ nên
không nhớ ra. Mà thực ra anh cũng không quan tâm đến chuyện đó lắm. Uy lại tiếp
tục chú tâm vào tờ báo kinh tế.
Na nép mình khuất sau bức tường ngăn với sảnh ngoài, cô mặc
cho nước mắt thấm ướt mi. Năm năm trôi qua, đã bao lần hình dung ra cảnh trùng
phùng, cô sẽ nói gì sẽ làm gì. Chờ mong, hy vọng rồi lại dặn lòng phải quên, phải
hận. Ngày gặp lại cô sẽ tự tin là chính mình, sẽ là một Lệ Na mạnh mẽ, tự trọng
trước anh ta. Vậy mà… sao vẫn đau, vẫn mất bình tĩnh như vậy…
Chợt nghĩ về bé Bin cô như tỉnh hẳn ra, phải rồi mình thật
ngốc. Anh ta là cha của con trai mình, cảm xúc đau thương, uất hận này cũng là
lẽ đương nhiên. Đúng thế, chỉ vậy mà thôi. Na cố xốc lại tinh thần và gạt đi những
giọt nước mắt.
Một khoảng thời gian trôi qua, không biết đã bao lâu, mỗi
phút mỗi giây cảm tưởng như rất dài mà cũng lại rất chóng vánh. Na chưa biết cô
nên đối diện thế nào với thực tại. Có lẽ anh ta đã đi rồi. Cô thấy nhẹ nhõm với
điều đó, nhưng đồng thời một cảm giác nuối tiếc kỳ lạ cũng xâm chiếm tâm hồn.