Ánh sáng loang loáng, Lệ Na bước xuống vũ trường từ chiếc cầu
thang cao ngất. Khung cảnh náo nhiệt ồn ào, đám thanh niên đang quay cuồng
trong tiếng nhạc sôi động, ở góc xa là những chiếc bàn với tiếng cười đùa và chạm
ly lanh canh.
Lệ Na tiến lại chiếc bàn quen thuộc nơi cô và đám bạn thân thường
tụ tập. Họ hú hét chào đón khi trông thấy cô từ xa. Na luôn là trung tâm của mọi
ánh nhìn ngưỡng mộ và được hưởng trọn sự nhiệt thành từ các chàng trai. Sự xuất
hiện của cô ngay lập tức mang lại không khí hứng khởi.
Nhưng Na vẫn âu sầu nét mặt chẳng hưởng ứng, chán nản thả
người đánh phịch xuống ghế, hất hàm cho đám bạn ra ý rót rượu.
Một tên cầm chai rượu rót vô cốc. “Hôm nay phải phạt thật nặng
nàng Lệ Na của chúng ta nha, dạo này cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ hoài.” Cậu ta ngồi
sát lại, nâng mời Na.
Cô cầm lấy cạn liền một hơi. Chất cay nồng đến xé cổ, một
chút rượu cũng làm Na chếnh choáng nhưng cô vẫn uống, bởi sự ta đây trẻ con và
đôi khi là từ sự khích bác của bạn bè.
Đôi má Na đã ửng hồng sau vài cốc rượu vị hoa quả, cô bắt đầu
lảm nhảm những lời lung tung không rõ. Mấy cô bạn gái đang thì thầm, chỉ trỏ về
phía quầy rượu.
Na chỉ tay vào họ quát: “Này! Mấy cậu to nhỏ gì đó? Trước mặt
tôi mà dám bất lịch sự vậy hả? Có chuyện gì nói mau!”
Một cô cười nịnh: “Hihi đâu có, bọn mình đang thách nhau xem
ai dám ra bắt chuyện với anh chàng kia, anh ta đang ngồi ở quầy bar đó. Kia
kìa!”
Lệ Na đưa mắt nhìn theo hướng tay của cô bạn. Ánh đèn sáng
lóa nhiều màu của vũ trường cứ lấp lóa, ẩn hiện theo mỗi vòng quay trên thân
hình chàng trai đang ngồi trên chiếc ghế cao sát mặt quầy bar. Thi thoảng anh
ta quay sang bên trò chuyện cùng mấy người bạn đi cùng.
Tiếng cô bạn vang lên: “Cậu có biết anh ta là ai không? Người
thừa kế của tập đoàn Cao Kiến đấy. Cũng là dạng tay chơi rất nổi tiếng nhưng gần
đây không thấy xuất hiện mấy. Nghe đâu anh ta đã bắt đầu tiếp quản công việc
kinh doanh của gia đình. Mới có 24 tuổi thôi đó.”
Lệ Na vẫn im lặng, mắt đăm đăm nhìn chàng trai đó không rời,
tim cô dường như loạn lên một nhịp, cả thân thể cũng run lên trong sự bất ngờ.
Khoảng cách xa xa và ánh đèn quay cuồng làm giảm tầm nhìn nhưng không hiểu sao
cô vẫn tin rằng đó chính là anh ta. Na tỉnh hẳn, trong người như không còn một
giọt rượu, đứng bật dậy và bước vội đến chỗ anh ta. Mọi người nhìn theo cô với
vẻ thích thú.
Càng lại gần Na càng thêm hồi hộp, tim đập mạnh lồng ngực,
không hiểu sự bạo gan của cô hàng ngày biến đâu mất. Mình đã không nhầm, đúng
là anh ta.
“Hi!” Cô lên tiếng, môi cố nở nụ cười tươi nhất có thể.
Vĩnh Uy ngoảnh sang nhìn cô trong vài giây rồi quay lại với
cốc rượu trên tay.
Na không thể chờ lâu hơn, cô tuôn hết những lời muốn nói
trong lòng: “Anh còn nhớ tôi không? Hôm ấy ở trung tâm thương mại anh đã cứu
tôi… ưm… nếu không có anh chắc tôi không sống nổi. Tôi rất cảm kích. Anh biết
không tôi đã tìm anh rất lâu. Tôi…”
“Hiểu rồi!” Vĩnh Uy giơ một tay lên ra ý cho cô ngừng nói.
“Cô muốn trả ơn chứ gì?” Anh nói và vẫn không nhìn lại cô.
Na vâng một tiếng dõng dạc.
“Trả thế nào?” Anh liếc nhìn cơ thể cô từ trên xuống dưới bằng
ánh mắt như đang đo đếm, cân nhắc một món hàng. Đối phó với những cái đuôi bám
theo Uy thường hay áp dụng cách thức tỏ ra ta đây là một gã lưu manh chính hiệu
nhưng có vẻ như điều đó hoàn toàn mang đến một tác dụng ngược lại, khi mà các
cô gái càng say mê anh hơn, bởi sự kết hợp từ vẻ lạnh lùng và một phong thái ngạo
nghễ bất cần khiến anh trông càng hấp dẫn. Vĩnh Uy nhếch mép buông một câu thầm
thì pha chút cười cợt và chế giễu: “Non lắm!”
“Non?” Lệ Na tròn mắt.
Câu nói của anh như kích vào lòng tự tin trong cô và đem đến
chút bực bội. Rồi Na nhoẻn cười muốn chứng minh cho anh thấy cô không phải cô
gái khờ khạo như anh nghĩ, hơi rượu như tiếp thêm sự bạo gan. “Anh nghĩ là em
non nớt và dễ bắt nạt lắm sao?” Bàn tay cô đưa ra vuốt lên bờ vai anh ta, các
ngón tay mân mê dọc từ cổ xuôi xuống bờ ngực vạm vỡ. Một dòng điện chạy rần từ
sự tiếp xúc lan theo cánh tay cô tràn vào cơ thể.
Vĩnh Uy túm lấy bàn tay đang chuyển động đó ôm gọn trong bàn
tay như gọng kìm của mình. Vòng sít của những ngón tay anh dần mạnh thêm.
Na tái người đi vừa sợ vừa đau. Tim dường như cũng đông cứng
lại theo mỗi tiếng kêu khe khẽ từ các khớp xương.
“Có muốn đôi tay trắng nuột này gẫy nát không hả?”
Cô run rẩy lắc mạnh đầu, tiếng thở hắt ra đầy đau đớn.
Vĩnh Uy lại nhếch môi cười gằn: “Vậy thì đừng có ngọ nguậy
khi chưa được phép!” Nói rồi anh buông tay giải thoát cho cô.
Lệ Na hơi lùi lại ôm chặt bàn tay đỏ tấy của mình. Tròng mắt
rơm rớm nước, từ bé đến giờ đã ai dám dùng bạo lực với cô thế này đâu.
Mấy người bạn của Uy vẫn theo dõi mọi chuyện từ nãy đến giờ,
họ nhìn nhau và cùng có chung một suy nghĩ, rằng không hiểu cái cô gái này đã
thấy sợ hay chưa?! Nếu chưa thì lại thêm một cô gái si tình nữa và thời gian tới
chắc sẽ có nhiều trò để xem đây.
Vĩnh Uy đứng dậy nói với mấy người bạn: “Tôi đi trước.” Một
tay đút túi quần, vẻ điềm tĩnh, có phần hờ hững anh bước lại phía cầu thang dẫn
lên lối ra ở sảnh trên.
Lệ Na vội đi theo với cánh tay vẫn còn tê dại vì đau. “Đừng!
Anh đừng đi!”
Anh vẫn bước thẳng không một chút bận tâm.
Cô đứng im với sự xốn xang trong lòng, một quyết tâm dâng
lên mạnh mẽ. Anh cứ chờ xem, nhất định em sẽ khiến anh phải “chết” trong vòng
tay em.
***
Khu liên hiệp thể thao dành cho giới thượng lưu. Trong căn
phòng thoáng đãng với vài ba chiếc máy chạy, Vĩnh Uy chạy miệt mài trên chiếc
máy tập, mồ hôi lăn giọt từ trán xuống quai hàm, men theo thân hình cân đối với
những đường lượn quyến rũ tạo cho anh một sức hút ghê gớm đối với phái nữ.
Lệ Na đứng ở góc xa mê mẩn ngắm anh đầy ngưỡng mộ. Nhác thấy
anh dừng tập, bước xuống cầm khăn lên lau trán, Na vội chạy lại chìa ra chai nước
vẫn cầm trên tay.
“Nước của anh đây ạ.”
Uy tảng lờ như không thấy gì, anh bước qua cô và với lấy
chai nước trên hàng giá để đồ uống.
Những ngày qua Lệ Na không ngừng theo Vĩnh Uy đến những nơi
anh thường lui tới. Từ quán ăn trưa, thư viện đến bể bơi, sân bóng rổ… Cô chỉ
thiếu điều xông vào tận nhà anh ta.
Nước của bể bơi mát lạnh, đôi cánh tay Uy sải dài đập tung
dòng nước xanh leo lẻo, thân hình chuyển động linh hoạt như một sinh vật dưới
nước.
Bước lên bậc đá của thành bể bơi, anh đưa tay vuốt ngược mái
tóc để những giọt nước li ti khỏi ròng xuống mắt.
Lệ Na chạy lại, bằng hai tay chiếc khăn bông được gấp phẳng
phiu. Một mùi hương nam tính dễ chịu đến mê mẩn thoảng qua khi anh lách qua người
cô.
Quán cà phê yên tĩnh. Vĩnh Uy ngồi chỗ quen thuộc bên cạnh tấm
kính trông ra con đường với những hàng cây vàng rực nhuộm màu chạng vạng, mùa
này những tán lá me vốn đã mảnh dẻ nay thêm đôi phần mỏng manh cứ đu đưa dịu
dàng theo cơn gió. Dòng người xô bồ qua lại nhưng trong quán vẫn là tiếng nhạc
nhẹ du dương trong không gian trầm lắng.
Anh đã gọi café thường dùng và bắt đầu nghiền ngẫm cuốn sách
chuyên ngành về kinh tế.
“Cappuccino không Robusta của anh đây ạ!” Lệ Na đặt tách
café trước mặt anh, môi nở nụ cười thích thú, bộ váy của nhân viên quán trông
thật lạ lẫm trên người cô.
Vĩnh Uy thở dài chán nản, đến nơi yên bình cuối cùng của anh
mà cô ta cũng đến quấy rầy. Sự có mặt của cô ta như đám mây mù làm u ám tâm trạng.
Anh gấp lại cuốn sách. “Cô nhất định không để cho tôi yên? Tôi đã nói rõ rồi, sẽ
không bao giờ thích cô. Làm ơn!”
Lệ Na nghiêng đầu, nhoẻn cười đề nghị hết sức tự nhiên: “Vậy
thì anh cứ thử thích xem! Em cái gì cũng tuyệt nè; xinh xắn, đáng yêu, hiểu
chuyện, giỏi…”
Cô nàng cứ tuôn hàng tràng tự tán dương mình một cách trơ trẽn
khiến anh phải cau mày bực bội phát gắt lên:
“Thôi ngay!!!”
Na giật mình nín bặt, mặt xịu xuống cắn môi nén tiếng nấc tủi
thân: “Anh làm gì mà dữ vậy. Hức… làm sao mà bắt mình ngừng thích anh được… người
ta chỉ nói lời thật lòng mà cứ… Hic Na ngốc ai bảo mày mới gặp gỡ đã thích người
ta làm chi.”
Vĩnh Uy lặng thinh thôi không dám nạt gì thêm nữa, sợ rằng
cô ta tỉ tê đến tận đêm mất, đành trầm ngâm nhấp ngụm café đặc, giọng nói nhỏ
nhẹ dễ nghe của Lệ Na nhỏ dần, không gian lại ngập chìm trong sự bình lặng đầy
hư vô.
***
Từng đường kiếm loang loáng, xoèn xoẹt như những lằn chớp va
nhau tạo nên âm vang rúng động chan chát. Hai thân hình mặc đồ bảo hộ trắng
liên tiếp thi triển các phương thức đâm, tỉa hiểm hóc. Dường như có một người yếu
thế hơn khi luôn bị dồn lui bước chân và chỉ có thể đưa kiếm đỡ những cú chém
nhanh lẹ, dứt khoát và cực chuẩn xác từ người kia.
Không khí căng thẳng tựa một trận đấu kiếm thực thụ, chỉ còn
rõ hình thái trắng nhờ quấn nhau vờn quanh thảm đấu và tiếng leng keng cùng tiếng
thở dốc. Cho đến khi người yếu thế lộ sơ hở bên cánh sườn; người kia lập tức
chĩa mũi kiếm về phía ấy, thoăn thoắt và đầy biến ảo khiến đối thủ gần như tê cứng
thì… bất ngờ anh chàng này chỉ lách qua khe hẹp giữa sườn và đường kiếm chặn của
người kia, xỉa tung vũ khí của anh ta rơi xuống sàn, rồi vụt xuyên về hướng góc
phòng nơi cô gái đang đứng trố mắt nhìn.
Lệ Na kinh hoàng khi nhận thức được mũi nhọn sáng lóe đầy hiểm
ác đang lao thẳng về phía mình. Cô hét toáng lên sợ hãi, mắt nhắm nghiền lại
buông rơi tấm bảng tỷ số. Tiếng gió rít qua làm lay động sợi tóc mai khi anh sượt
đường kiếm sát má cô, cắm phập thanh kiếm vào vách gỗ nơi Lệ Na đứng dựa nãy giờ.
Vĩnh Uy áp sát tạo một thế kiềm tỏa với cô nàng đang nhăn
nhúm mặt mày, chân tay lẩy bẩy muốn sụm xuống này. Anh tháo bỏ mặt nạ bảo hiểm,
lộ ra nét mặt đắc ý khi trông bộ dạng cô bị anh dọa cho đứng tim.
“Sao? Còn muốn lẽo đẽo theo tôi nữa hay không?” Vĩnh Uy hỏi,
anh nâng nhẹ cằm cô lên để nắng xuyên qua ô kính phòng tập trải đều vẻ rạng rỡ
lên khuôn mặt vốn đã ửng hồng của cô.
Trong khoảnh khắc, làn tóc ướt mồ hôi của anh rỏ vài giọt
long tong tan cùng hơi thở nóng hổi hòa vào với nhịp đập rộn ràng của cô khiến
Lệ Na chợt ngây người bỏ quên cả nỗi sợ, he hé mắt nhìn lên. Cảm giác sâu, nóng
và lặng này khiến lòng cô chênh chao xúc cảm; càng thấu rõ rằng cô thực sự đã
yêu anh mất rồi…
Na trả lời câu hỏi của anh một cách rành mạch và đầy chân
thành: “Muốn. Em muốn đi cùng anh đến tận cuối con đường anh đi…”
Anh bạn Khương Nam nhún vai ra ý thôi tôi sẽ không
làm phiền hai người nữa, ở đây tôi chỉ là kẻ thừa thãi mà thôi. Khẽ huýt sáo
thú vị, anh chàng vác thanh kiếm lên vai rời khỏi phòng tập.
***
Con đường xuyên ngang các công trình công cộng xây dở, Vĩnh
Uy tản bộ dọc theo đường vành đai sân bóng rộng đang huyên náo bởi một trận cầu
ác liệt của mấy gã choai choai.
Anh rất thường xuyên đi khảo sát thực tế để nắm rõ tường tận
mọi địa hình, địa chất thuận lợi cũng như những khu dân cư có tiềm năng. Đặc biệt
là những công trình trọng điểm.
Rời mắt khỏi tập sơ đồ anh liếc mắt dõi theo bầu không khí
sôi động trong sân. Cuộc giao tranh đang hồi gay cấn, những chàng trai mặc sức
quần thảo với quả bóng. Vĩnh Uy cũng thấy mình bị cuốn vào cái nhiệt huyết sôi
nổi của tuổi trẻ ấy.
Chàng thủ môn phía đội bên trái sau khi vừa lãnh một bàn
thua ngớ ngẩn liền tức khí tung một cú sút trái phá đưa bóng sang phần sân bên
kia. Tuy nhiên trái bóng lại đi trệch hướng dự định.
Nó xé gió lao vùn vụt bằng một lực mạnh ghê gớm về phía Vĩnh
Uy đứng. Anh vội trụ một chân thật chắc, chân còn lại dồn lực để chuẩn bị tung
trả một cú sút đảm bảo chẳng kém phần nguy hiểm. Tuy bóng rổ và đấu kiếm mới là
môn thể thao yêu thích của anh nhưng với những môn thể thao phải sử dụng đôi
chân như bóng đá thì Uy cũng không hề e ngại.
Thế nhưng mọi diễn biến đều ra ngoài tiên liệu, khi mà trái
bóng ngày một gần hơn thì bỗng đâu một bóng hình ào đến chắn giữa anh và đường
lao của trái bóng.
Uỵch!
Thân hình ấy theo đà đập của trái bóng lao vào người anh khiến
cả hai cùng ngã nhoài.
Vừa đập lưng xuống đất Vĩnh Uy vội gượng đầu lên, kinh hãi
trợn trừng nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Thân hình con gái mềm mại
đè lên anh kèm với tiếng kêu ê ẩm khi bị trái banh (lúc này đã lộp bộp lăn đi)
đập thẳng một lực mạnh kinh khủng lên lưng.
Hai người vẫn nằm sõng soài như vậy. Lệ Na đau đến tức thở
nên chúi mặt vào ngực anh, mái tóc xổ tung trùm kín gương mặt. Vĩnh Uy sốt ruột
gắt: “Còn không mau đứng lên!”
Lúc ấy cô mới nhớ ra, mái đầu cử động ngước lên nhìn anh.
Hai đáy mắt chạm nhau, khuôn mặt sát gần chỉ cách vài phân. Hơi thở dồn dập cùng
hòa lẫn.
Na bối rối đỏ bừng mặt, vội cuống quýt nhỏm dậy. Nhưng
nhoài, trườn và nhún mình mấy lần mà không xong. Cảm giác da thịt chạm nhau mà
lại còn cựa quậy, sát sít thế này khiến anh thấy cực kì, cực kì không thoải
mái. Khuôn mặt nóng bừng, Vĩnh Uy bực tức đẩy cô ra. Anh chống tay đứng dậy, phủi
phủi quần áo.
Lệ Na ngồi dưới đất, một tay chẹn ngực. Thật đáng sợ khi cơn
đau xuyên từ đằng sau ra đằng trước.
Anh nhìn Lệ Na ngồi thở hắt nặng nhọc, rít lên: “Cô điên à?”
Cô ngước mắt nhìn lên, gương mặt giờ đã chuyển sang tím tái,
run rẩy nói: “Em sợ anh bị…” ánh nhìn chăm chú vào sống mũi thẳng tắp của anh,
sự thực là cô sợ chiếc mũi đẹp đẽ kia sẽ bị tổn hại.
“Đồ ngốc!” Anh nói rồi cúi xuống kéo cô đứng dậy. “Đi thôi!”
“Đi đâu ạ?”
“Lại hỏi ngớ ngẩn. Bệnh viện chứ đâu!”
***
Từ sau sự việc hôm đó Vĩnh Uy đã bớt khắt khe hơn, Na sung
sướng với ý nghĩ mọi chuyện ngày càng trở nên tốt đẹp. Và quả đúng như vậy,
trong quán bar đêm nay, với hương rượu ngập tràn, anh ấy đã nói cô có thể uống
cùng, nếu muốn. Nhưng hãy ghi nhớ một điều, đó là sẽ không có bất cứ mối quan hệ
nào dựa trên tình yêu và ràng buộc. Ít nhất bản thân anh sẽ không vướng bận bất
cứ điều gì với cô, ngoài những nhu cầu mong muốn. Ví như lúc này đây:
“Cô rót rượu đi!”
Và đương nhiên Na chấp nhận mọi điều, cô sung sướng với những
giây phút này. Rót một chút cho anh rồi một chút cho mình, cô nâng cốc lên:
“Nào chạm ly, uống mừng vì sự gặp gỡ của chúng ta.”
Vĩnh Uy cười khẩy: “Chỉ là mừng với cô thôi.”
Chất lỏng cháy bỏng trôi qua từng mao mạch thấm dần vào cơ
thể, họ cứ nhấp từng ly từng ly một. Lệ Na càng lúc càng nói nhiều, cô huyên
thuyên đủ thứ chuyện tầm phào.
“Hôm trước em gặp một gã trông rõ bảnh bao, tóc chải bồng bềnh,
ai nhìn cũng phải thích mê. Thế mà anh biết sao không? Đó là tóc giả. Hắn bị
hói… haha…”
…
“Anh dùng nước hoa hiệu gì thế? Hihi không phải em dốt nát
đâu nhé, chẳng qua mùi hương từ anh tỏa ra đặc biệt quá!”
…
“Uầy! Điệu nhạc này hay quá, em chưa từng thích nhạc trầm
nhưng có lẽ từ giờ phải nghĩ lại mới được. Sao bên anh thứ gì cũng đẹp nhỉ?”
…
Đôi tay chống cằm, cô mơ màng nhìn anh không dứt, lè nhè
nói: “Anh có biết anh rất… rất đẹp trai không?”
“Hóa ra cô thích tôi chỉ vì tôi đẹp trai!”
“Không phải thế. Em yêu anh bởi vì… bởi vì… hừm không biết
đâu, khó diễn tả lắm. Không nói nữa.” Na xua xua đầu cho bớt ong ong.
“Cô hiểu gì về tôi mà dám nói thích với chẳng yêu?” Anh hơi
bĩu môi coi thường sự trẻ con của cô.
“Sao không chứ. Những người thường dùng Cappuccino rất lịch
lãm và đầy trí tuệ. Anh đương nhiên là như vậy rồi. Là một người nghiêm túc
trong mọi việc. Độc lập và trưởng thành từ rất sớm, có đúng vậy không?”
Uy hơi ngạc nhiên, gần như những điều nàng ta nói đều khá giống
với tính cách của anh. Nên tỏ ra quan tâm: “Vậy à? Sao nữa?”
Lệ Na tiếp, thấy mình đáng tự hào y chang bà phù thủy đang
phán: “Anh sinh ra không phải để dành cho những việc tầm phào hay vô nghĩa. Tự
tin và táo bạo. Một người có thiên bẩm làm lãnh đạo. Tính cách đặc trưng là hơi
kín đáo, luôn bình thản và trầm tĩnh…”
Vĩnh Uy cắt ngang: “Khoan! Cô search trên mạng đó à?”
Na bụm khúc khích cười, rồi chợt nghĩ đến một điều liền quay
ngoắt thái độ sang hỏi: “Vậy còn em thì sao, anh thấy em có đẹp không? Nói cho
anh biết nhé, nhà em cũng rất giàu có. Em rất hợp với anh.”
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ bé ửng hồng vì rượu, đôi mắt căng
tròn chờ nghe câu trả lời. “Tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ và cô không có gì đặc sắc
cả.”
Lệ Na bật ngồi thẳng dậy, đôi má hồng căng lên giận dữ: “Anh
nói sao? Không đúng! Ai cũng nói em rất xinh đẹp.”
“Haha! Cô thật trẻ con và tùy tiện.”
“Anh nói em trẻ con ư?” Cô loạng choạng đứng dậy, tiến đến
bên chỗ Vĩnh Uy ngồi.
Đôi môi mọng thơm mùi anh đào quện với mùi rượu ghé sát lại
môi anh. Hơi thở nữ tính phả vào anh một luồng hơi nóng ngột ngạt đầy thách thức.
Anh không thể và cũng không muốn kìm lại nỗi ham muốn như sắp
nổ tung, dùng môi mình gặm mạnh lấy đôi môi nhỏ xinh ấy mà cắn nuốt như muốn xé
nát nó ra.
**
Lệ Na ôm chặt cổ người đàn ông này, người mà cô ao ước lâu
nay, thân hình nhỏ bé mềm mại, uyển chuyển như một con rắn. Hai đôi môi vẫn quện
lấy nhau không rời trong men cay nồng mê đắm.
Anh lần cởi từng thứ trên người cô ta và mình bằng những động
tác rất thành thạo. Họ ngã lên chiếc giường với thứ ga trắng muốt của khách sạn.
Cuốn lấy nhau trong dục vọng tràn đầy và sự cuồng nhiệt bùng cháy của tuổi trẻ.