Mây lượn lờ xám xịt, ánh sáng heo hút lúc đậm lúc nhạt trong
một ngày âm u, thi thoảng những cơn gió lướt qua nghe rin rít càng thêm phần
thê lương. Đoàn người đi viếng bước những bước lướt êm miết lên trên đám cỏ ướt.
Ngôi biệt thự hiện lên trước mắt với khung cảnh đồ sộ nhưng vô cùng hoang lạnh,
nhất là trong tiết trời ảm đạm thế này.
Gian tang lễ nhà họ Cao. Lệ Na ngồi trước linh cữu bà Ngọc
Kim nhìn từng người, từng người áo đen lặng lẽ, uy nghiêm tiến lại. Đến giờ cô
vẫn không thể tin bà đã ra đi mãi mãi. Để lại trong lòng những người thân
thương ở lại một hố sâu hun hút không gì bù đắp nổi. Giống như hồi ấy, khi ba
cô ra đi…
Nhìn khuôn mặt thanh tú trên di ảnh cô lại không kìm được những
giọt nước mắt tiếc thương. Mới hôm qua còn nhìn thấy bà, còn được lắng nghe bà
nói những lời đầy bao dung, vị tha. Liệu có phải do mình, chính mình đã khiến mẹ
bị rối bời, hoảng loạn mà qua đời. Na ngập trong cảm giác day dứt, tội lỗi. Nếu
đúng vì cô mà bà chết, cô sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho mình.
Mưa bắt đầu lất phất bay, thả thêm vào quang cảnh đau thương
sự giá lạnh mà lại ngột ngạt. Đám tang trang trọng buồn thảm cứ nối tiếp những
lời chia buồn, động viên an ủi và những cơn dư chấn xúc động từ thân nhân người
quá cố.
Anh. Anh ở đâu, sao không về đi. Hãy về quỳ trước mẹ đi. Anh
có biết là người mẹ thân yêu nhất của anh đã ra đi, đã rời bỏ anh mãi mãi rồi
không hả. Cô mong ngóng anh từng tích tắc một. Ngày hôm qua vẫn còn hy vọng,
nhiều nhiều lắm nhưng giờ thì sự gắng gượng trong em đã dần lụi tàn, từng phân
li sức sống như bị bóp nghẹt đến vỡ nát. Sinh ly tử biệt, ai oán, khổ đau. Bao
giờ mới tan. Đau. Khó chịu quá. Đừng khiến em phải chết dần chết mòn thế này.
Na thấy cả thân và tâm đều uể oải, rã rời. Trước khung cảnh
buồn thảm này lại càng thêm phần chuếnh choáng. Màn mưa ngoài kia được gió
quăng ngang cứ bay bay lượn lờ. Hắt hiu, nặng nề.
Nhưng… người đàn ông cao ráo đứng kia, xa xa sau đám người dự
tang lễ… dáng hình xiêu xiêu đứng đầu ngọn gió… xao động, lay lắt. Là anh… là
anh. Không thể tin nổi đó là anh.
Con tim nhỏ bé cháy bùng dữ dội và đập điên loạn, mỗi nơ-ron
thần kinh như thể sắp đứt tung đến nơi, xúc cảm dâng trào và vỡ òa trong niềm
vui sướng tột cùng khi gương mặt quen thuộc của anh hiện diện qua võng mạc mòn
mỏi này.
Anh đó! Vẫn nét trầm ngâm, tĩnh tại. Có đôi phần gầy đi làm
nổi bật hơn những đường nét góc cạnh. Mái tóc ngắn gọn hơi rối vì gió. Chiếc quần
bạc đi cùng áo cánh mỏng nhuốm bụi màu được nước mưa bết lại. Đôi mắt ấy buồn
xa xăm găm trong ánh nhìn cái khung cảnh não nề, tang thương này - gian chính
diện nơi đặt quan quách chứa đựng thi thể người mẹ.
Dõi theo anh Na cũng thấy mình như cảm nhận mồn một nỗi
thương đau đang giày xéo tim anh. Cô thấy đau cùng anh. Nỗi xót xa đến nghẹt thở,
buốt nhói.
Nhưng rồi. Anh quay đi, ánh nhìn lướt qua cô như một cuốn
phim thật chậm. Quay mình vào không gian mênh mông, mịt mùng ngoài kia.
Tại sao anh vô tình đến lạ lùng. Na vội hốt hoảng nhấc người
dậy lao mình lách qua những bóng ảo đen mà giờ đây với cô chỉ nhập nhoàng, mờ
nhạt. Chỉ duy nhất anh là rõ nét trong tầm nhìn.
Cô đuổi theo anh, cố quên cơn váng vất ngày một nặng. Rõ là
anh mà, cô không nhận nhầm, là Vĩnh Uy của cô. Hơi thở mỗi lúc một nặng nhọc
trong những bước chân gấp gáp.
Bóng dáng phía trước ngày một nới rộng khoảng cách, anh bước
thong thả mà sao đã dần khuất tầm mắt. Na sợ hãi, yếu ớt gọi: “Anh. Đứng lại
đi!”
Quả nhiên Vĩnh Uy đứng lại. Họ đã ở cách xa đám tang một đoạn,
không còn nghe tiếng người rì rầm nữa. Nơi đây yên tĩnh, bãi cỏ thênh thang trải
rộng đến cổng lớn, khuất sau một hàng cây um tùm. Mưa ngày một nặng hạt.
Anh đứng lặng lẽ, dáng người nhìn từ đằng sau thanh thoát và
có phần phiêu diêu. Na đứng thở mệt nhọc, mắt vẫn không rời anh đến nửa tích tắc.
Bao nhiêu điều muốn nói, bao nhiêu lời đã chuẩn bị, sẽ nói gì với anh ngày gặp
lại. Nhưng nay tan biến hết cả. Cô ngập ngừng, bối rối. Cô sợ biểu hiện của
anh.
Uy hơi ngoảnh lại. Nhưng vẫn lạnh lùng thế thôi. Na vẫn
không thể nói gì cả, cô chỉ biết vội vã bước đến. Vòng tay ôm lấy anh từ phía
sau.
Áp chặt mái đầu nhỏ bé vào sống lưng thẳng thuôn dài, với những
đường lượn quyến rũ của anh. Áp bao nhung nhớ, cồn cào vào mùi hương quen thuộc
này. Lạnh quá, người anh khí lạnh chạy rần. Đôi tay vòng chặt trước bụng anh
cũng tê đi vì lạnh, hơi lạnh dường như đã truyền hết sang cô. Tim. Phổi. Máu
huyết. Toàn bộ cơ thể này… Nhưng cô mặc kệ, không có anh còn lạnh hơn thế này.
“Đừng đi. Anh đừng đi nữa!” Cô chỉ có thể mấp máy đôi môi
nói anh không được đi nữa, không thể rời bỏ cô thế nữa.
Hình như anh thở dài, tiếng thở sao thoang thoảng như tiếng
gió. Đôi tay buốt giá nắm lấy cổ tay cô gỡ ra, gỡ ra từ từ khỏi mình.
Không! Na kinh hãi, cô muốn níu chặt hơn nhưng không thể.
Hình dáng anh nhòa dần, nhòa dần… hay là những hạt mưa trĩu nặng khiến mắt cô
nhòa.
Cùng lúc ấy bên tai vang lên một tiếng hỏi. Na chớp chớp cho
nước mưa rũ khỏi mi mắt nhưng bóng anh cũng nhập nhòa, nhập nhòa theo mỗi lần
chớp rồi mất hẳn.
Kiều Diễm đứng sau, dáng vẻ rệu rã được khoác lên mình lần vải
sa tanh đen nhánh. Nét mặt tái xám và đôi mắt lờ đờ, hoảng loạn còn hằn vẻ kinh
khiếp. Cô ta lặp lại câu hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Na nhấc những bước luýnh quýnh về phía trước, mắt mở lớn
quay nhìn xung quanh. Không hề có một bóng người phía trước. Không, không thể
thế được. Lẽ nào chỉ là ảo ảnh. “Anh ấy. Vĩnh Uy. Có thấy không? Anh ấy mới ở
đây. Anh ấy về rồi.”p>
Kiều Diễm nhìn Lệ Na như thể trông cô bị điên. Tay cầm ô, cô
ta lại gần hơn. Diễm tự hỏi vì sao mình vẫn có thể đến đây, sau sự việc khiếp đản
vẫn còn mới tinh nguyên. Quả vậy, cô ta không hiểu nổi mình nữa. Nhưng không thể
không đến khi mà bao nhiêu ánh mắt đã tỏ ra nghi ngờ khi cô ta nói không thể đến
đám tang. Và thế là cô ta ở đây, chỉ dám lảng vảng quanh rìa ngoài.
Nước mưa chảy xuôi theo thân hình xẹp lép run rẩy của Na.
Anh đi mất rồi, tan như bong bóng trong mưa, để lại nỗi chơ vơ, khổ đau không
gì sánh nổi trong em.p>Mặc cho những sự việc tồi tệ bủa vây Kiều Diễm vẫn không thể
xua bớt sự căm ghét khi nhìn Lệ Na. Nỗi căm ghét thù hằn như thể đã ăn sâu vào
máu tự đời nào kiếp nào. Cô ta nghĩ cũng chính vì Lệ Na mà cô ta ra nông nỗi
này. Luôn mong muốn tình địch cũng phải chịu thật nhiều tổn thương, đau khổ như
mình đã phải chịu đựng.
“Thật tội nghiệp! Cô nhớ anh ấy đến phát điên.”
Na thật không muốn tranh cãi với người đàn bà này nữa. “Chị
muốn gì nữa đây. Làm ơn để tôi yên!”
“Ô kìa, tôi nói thật. Sao không thể cảm thông được với một
người phải chịu nhiều ngang trái như cô.”
Lệ Na ngoảnh khuôn mặt đã thành dòng, không biết đâu là nước
mưa đâu là nước mắt nữa, nhìn cô ta. Không hiểu cô ta muốn nói gì.
Kiều Diễm càng nói giọng càng u ám, cay độc: “Biết làm sao
được, phải chấp nhận sự trừng phạt nghiệt ngã của số phận thôi!”
Na không thể nói gì cả, cô thấy đầu đau nhức vô cùng.
Cô ta quyết đánh một đòn chí mạng cuối cùng: “Anh trai, em
gái. Chồng chồng. Vợ vợ. Thật đáng thương.”
Ngước đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Kiều Diễm, Na vừa sợ
vừa bối rối và vừa không hiểu nổi những gì cô ta nói: “Nói gì?”
Cô ta làm như kinh ngạc: “A. Lẽ nào họ không cho cô biết.
Tôi nhiều chuyện mất rồi.”
Na hét lên, giọng sũng nước: “Chuyện gì???”
Kiều Diễm cũng quát trả: “Chuyện cô và anh trai cô chứ chuyện
gì. Đừng có giả nai. Vĩnh Uy và cô phải nhận kết cục này là đáng đời vì những
gì mà các người đã gây ra cho tôi.” Cô ta thấy mình cũng sắp phát điên.
Tất cả mọi cảm xúc mà Vĩnh Uy từng chịu đựng khi biết sự thật
hai người là anh em nay cũng dồn về trong cô y như thế và còn dữ dội hơn gấp
nhiều lần bởi trái tim nhỏ bé này đã quá mong manh để có thể hứng chịu thêm những
thương tổn.
Na cố sức gào lên vượt trên cơn choáng váng: “Nói dối!” Làm
sao cô có thể tin được. Cô ta thật độc ác khi lừa cô như vậy, tại sao không lừa
chuyện gì khác. Đồ yêu tinh.
“Nói dối à? Vậy mày nghĩ vì sao mà Uy phải bỏ đi và bà Kim
thì chết tức tưởi như thế hả?” Dứt lời cô ta quay ngay mình bước đi.
Còn lại mình Na, chết lặng dưới cơn mưa, ken dày hơn. Những
lời nói từ đôi môi nhợt nhạt không màu nhưng sắc như một lưỡi dao kia cứ vang dội,
vang dội và đâm liên tiếp vào cô. Đâm đến tóe máu, đâm đến nát tan, vỡ vụn...
Hình như cô đã mất cảm giác, mọi thứ dần nhòe mờ đi. Trí óc
mê man trong cõi hỗn độn ghe gớm. Bóng tối bắt đầu nuốt chửng tất cả. Na cứ
chìm sâu, chìm sâu vào cõi hư vô không lối thoát.
Thân hình gầy nhỏ buông rơi không trọng lượng, ngã phịch xuống
đám cỏ ướt nhẹp khiến nước bắn tung lên những hạt tròn tròn, lóng lánh... Na co
ro nằm đó, bị nước mưa xối liên miên dầm dề lên thân hình bất tỉnh.
***
Đoàn người lặng lẽ băng mình trong màn mưa tầm tã. Người trước
kẻ sau cứ lầm lũi cúi đầu nép mình trong lần vải áo mưa bạc phếch mà dấn bước
qua những đoạn đường gập ghềnh, trơn dốc.
Không gian im ắng trầm buồn chỉ có tiếng thở của người và tiếng
mưa rơi, gió rít của trời đất. Bảo sao không buồn khi đây là một đám người
đương đem xác người chết đi chôn. Một người già dặn đi trước mở lối, bốn người
theo sau mỗi người một đầu khiêng chiếc cáng có đặt xác nam giới, được phủ lên
mình mấy mảnh chiếu đã tơi tả đôi chỗ (không quan tài bởi họ sẽ chôn thẳng người
chết xuống một huyệt đá đã đào sẵn). Hai người to khỏe đi sau cùng vác xẻng và
cuốc.
Thằng nhóc tuổi còn niên thiếu đi hàng sau trong đám người
khiêng cáng. Qua một khúc quanh bỗng vấp phải một hòn đá chênh vênh bên vệ đường.
Nó loạng quạng rồi ngã uỵch ra sau, tay buông rời cán cầm. Một góc cáng nghiêng
đi khiến người đằng trước cũng bất ngờ mà lơi tay, hai người phía bên khựng lại,
tình thế bỗng nhiên rối loạn. Người đằng trước cũng tuột tay luôn. Một bên cáng
rơi bịch xuống đất, xác chết trôi theo hướng rơi. Khi ấy đúng đoạn dốc cao. Vậy
là xác chết được cuốn trên mình tấm vải niệm sơ sài cứ lăn, lăn và lăn xuống
triền dốc.
Người đàn ông đi đầu ồm ồm quát lên: “Đm. Mấy thằng ngu.
Chúng mày làm gì thế?”
Xác chết dừng lăn, nằm úp xuống mặt đất dưới chân dốc.
Mùi đất và cỏ dại ngai ngái xộc vào qua đường mũi xông thẳng
lên não. Vĩnh Uy sặc sụa hớp không khí, vị đắng của sỏi cát đất đá chạm cả vào
đầu lưỡi. Thân xác rã rời ê ẩm, trí não thì u mê như vừa tỉnh cơn say. Anh tự hỏi
rằng mình đang ở đâu thế này, cựa người chuyển động để bầu phổi vừa mới lưu
thông có thể dễ thở hơn. Máu ấm đã bắt đầu tuôn chầm chậm đến các tứ chi.
Mấy người kia vội chạy xuống thì chợt nhìn thấy xác chết cử
động liền đứng khựng lại kinh khiếp. Thẳng nhỏ con nhất mà nguyên nhân sự việc
từ chính nó rú lên sợ hãi: “Áaaaaaa. Bớ người ta. Ma. Cứu với. Ma!!!” Chân tay
run lập cập vội đến núp sau lưng người thợ cả.
Vĩnh Uy rên rỉ gắng gượng ngửa mình ra, nhổ phù nhánh cỏ
dính trên mép. Nước mưa lộp bộp rơi trên mặt khiến tâm trí tỉnh táo ra đôi chút
nhưng thân thể vẫn yếu ớt mệt mỏi. Những hình ảnh thấp thoáng, ẩn hiện lướt qua
đan cài với suy tư còn đang mờ nhạt chưa định hình cứ nhấp nhoáng, nhấp nhoáng.
Vẻ như anh vừa đi qua một cơn mê, cơn mê dài dai dẳng và não nề.
Đám thợ mỏ cứ run rẩy túm tụm một chỗ không dám cất bước, chỉ
cho đến khi người thợ cả vốn dày kinh nghiệm sống trấn tĩnh lại, chạy đến bên
Vĩnh Uy xem sự thể rốt cuộc ra sao.
Anh mấp máy đôi mắt chảy tràn nước mưa nhìn lên khuôn mặt
râu quai nón đang cúi nhìn mình. Người thợ cả lần khám toàn thân thì thấy quả
nhiên là người sống, tim đập, mạch cũng đập tuy còn hơi yếu. Uy khào khào hỏi:
“Tôi đang ở đâu đây?”
“Mi vẫn còn sống đó hả? Ôi giời không thể tin nổi.”
Những người thợ kia cũng xúm lại. Uy nhìn khắp xung quanh với
cặp mắt còn mù mờ, não bộ đang thu thập lại các chi tiết rời rạc để ghép đủ
thành một dữ liệu hoàn chỉnh.
Ông thợ cả hỏi tiếp: “Mi có nhớ gì không thế? Rõ ràng mấy
bác sĩ ở trạm xá cũng xác định mi đã chết nên chúng tau mới đem đi chôn. Ai ngờ...”
Từng mảng kí ức ùa về... phải rồi, anh đã ra đi để né tránh
cái bi kịch khủng khiếp của cuộc đời, vì không muốn tâm trí được an nhàn lấy một
phút anh đã đến mỏ khai thác đá này làm công việc nặng nhọc để cho thân xác
luôn mệt nhoài mà không nghĩ đến nỗi đau trong lòng nữa.
Hôm ấy, trong cái buổi nhập nhoạng tối, anh đang bổ cật lực
những nhát cuốc lên mấy phiến đá chai lì. Bỗng dưng bức tường đá cao vút uy
nghi rung lắc dữ dội. Phút sau hàng tảng đá lớn nhỏ rùng rùng đổ ập xuống người
anh. Sau đó Vĩnh Uy không biết gì nữa cả và sau đó nữa là những ảo ảnh mông
lung như thể một giấc mơ. Hình như anh đã ở một đám tang...
Trong khi Vĩnh Uy đắm mình trong những ký ức mờ nhạt thì mấy
người thợ bên cạnh vẫn rì rầm nói chuyện và hỏi han. Anh ư ử rướn mình lên.
Thấy vậy người thợ cả vội đỡ Uy dậy, dựa vào thân hình vạm vỡ
của mình.
Uy hỏi: “Đã bao lâu rồi? Tôi... đã bất tỉnh bao lâu rồi?”
Thằng thanh niên lanh chanh: “Bất tỉnh á? Ba hồn bảy vía ông
anh thăng từ đời tám hoánh nào ấy chớ. Ngừng đập, ngừng thở rõ ràng...”
Một người nói: “Im mày!” Anh ta quay sang Uy. “Tính từ hôm cậu
bị tai nạn đến giờ là ba ngày rồi.”
Nhất định là có chuyện không hay rồi, nghĩ vậy Uy thều thào
trong hơi thở yếu ớt hỏi tiếp: “Điện thoại... điện thoại của tôi đâu?”
“Đồ đạc của mi vẫn để trong lán.”
Thế là họ lại khênh cáng lần theo lối cũ trở về, nhưng lần
này là người sống.
Cầm được chiếc điện thoại trong tay Vĩnh Uy mở máy và lắng
nghe từng lời nhắn thoại một từ cái ngày anh ra đi. Hàng trăm lời nhắn Lệ Na gửi
hằng đêm anh đều nghe không sót một từ, bao nhiêu những lời từ tận đáy lòng và
của cả mẹ anh nữa, những lời yêu thương bà mong anh về.
Cứ từng tin nhắn thoại như vậy cho đến giọng nói gần nhất chất
nặng khổ đau - từ ba anh. Ông nói mẹ anh đã qua đời...
Uy buông rơi chiếc điện thoại. Đau đớn gào lên một tiếng xé
ruột xé gan. Máu thịt như thể đứt rời từng khúc...