Bầu trời hừng lên sắc hồng, từng vệt sáng mong manh xoa nhẹ lên
không trung một lớp trắng óng ả.
Nhưng vẻ thanh khiết, tinh khôi của ngày mới cũng không thể
xua nổi bóng đen u tối đương bao trùm…
“A... ư... um...” Na rên lên tiếng kêu đau đớn khi mũi giày
nhọn và cứng thúc mạnh vào mạng sườn cô.
“Dậy!”
Tia nắng xiên xuống từ các ô kính trần nâng giùm rèm mi, Na
he hé nhìn lên, tự co gập mình lại khi mù mờ nhận thấy một bóng dáng cao lớn với
đôi giày đen ghê gớm đang hằm hằm ánh nhìn tàn độc.
Chưa để Na kịp ú ớ thêm câu nào hắn đã cúi xuống túm lấy cổ
áo cô lôi đi xềnh xệch, thân người yếu ớt bị hắn kéo lê từ góc sàn đến một vũng
tròn xâm xấp nước nằm chính giữa phòng.
Ban ngày sáng rõ có thể trông rõ hơn đây là một căn phòng
hình cầu, mái trần lợp bằng kính xanh phản quang, tường ốp gỗ bóng mịn còn sàn
thì được lát loại đá đẹp sáng nhóng nhánh nhưng lạnh rợn người. Vòng tròn mà hắn
đẩy người Na đến đối mặt là một khoang lõm thấp dưới mặt nền. Ngay dưới làn nước
mỏng tang là phiến đá đen thui, trung tâm bề mặt nổi bật một hình bình hành nhỏ,
trong nó gồm khoảng 20 ô hình bình hành li ti nữa nằm xếp đều cạnh nhau.
Hắn ra lệnh: “Làm việc đi!”
Na run sợ quơ vốc hạt kim cương của chiếc lắc tay đã thu gọn
thành đống đêm trước lại và tiếp tục công đoạn dang dở trong tâm trí lơ ngơ, đờ
đẫn.
Cô lẩy bẩy thả từng viên kim cương hình thoi bé tí hin vào
các lỗ nhỏ, chúng vừa khít. Lỗ nhỏ có thể dịch chuyển, xoay vòng chính là một ổ
khóa để mở cả phiến đá. Các ô vẫn nối đều quanh nhau nhưng mạch cần khớp và
trùng theo dãy mã định sẵn. Có thể nói mỗi ô lỗ đều là một mắt xích thuộc vòng
xích hoàn chỉnh và những hạt kim cương li ti chính là để kích hoạt nó. Điều
quan trọng là từng hạt không đánh số cũng như không ai rõ quy luật, thứ tự để
ghép chính xác… chỉ trừ người tạo ra tất cả những thứ này. Nên Lệ Na dù có đang
tỉnh táo cũng khó tránh khỏi làm bừa, và luôn đẩy các lỗ thoi khít lại một cách
vô giá trị.
Thêm lần nữa không thấy động thái suy chuyển gì, tên trai gầm
lên, vung chân định đạp ngã thân hình quắt queo của cô. Hoảng loạn, Na rúm ró
ôm đầu né tránh. Đau lắm, thực sự những cú đạp của hắn rất mạnh. Sợ quá, nước mắt
lại ầng ậc tuôn.
Tiếng chân trầm vang trên nền đá dội lại, lão Thiêm đến đứng
cạnh, nhướng mày: “Sao hả? Chưa tiến triển gì sao?”
Tên trẻ gắt: “Ông có lẫn không thế? Đến chúng ta vắt óc ra
mà còn chưa làm nổi huống chi cô ta.”
Lão Thiêm trầm ngâm vẻ bí hiểm: “Nó mang theo dòng máu của
Minh Thùy.”
“Thế thì làm sao hả?”
“Ta đã nghĩ về vấn đề này rất lâu rồi. Rất có thể cô ta thiết
kế ổ khóa này trong khi đang mang bầu con nhỏ kia.” Vừa trả lời lão vừa chỉ chỉ
lên não, “Hành động, cảm thức, tư duy... nhất định một phần nào đó,” rồi di
ngón trỏ chỉ xuống bụng, “sẽ tác động lên bào thai.”p>
“Khoa học đã chứng minh vô số thuyết rung dẫn, cảm truyền từ
người mẹ đến trí não thai nhi... nói theo cách khác thì con nhỏ này là một phần
nào đó còn lại của Minh Thùy. Nếu nó không làm được thì khó có ai có thể làm được.”
“Nhưng cô ta đang dở dở điên điên thế kia…”
“Tâm trí càng vô thức sẽ càng dễ gợi dậy bản năng sâu kín nhất.”
Nói rồi lão ta hất đầu, tên trai liền xòe rộng bàn tay… Hắn
căng gân đẩy sức tuôn ra theo năm đầu ngón tay, rồi… bấu mạnh lên đốt sống Na,
xoáy mạnh trượt từ đốt xương cổ thẳng dọc sống lưng.
Lệ Na bật thét chói lói, tiếng kêu đau đớn vọng vang áp đảo
lại bởi khuôn phòng hình cầu kín mít không để lọt bất cứ thứ gì nó giam hãm.
Ngã vật bất tỉnh.
Nhưng bọn chúng không cho người ta cơ hội dù là để chết.
Thác nước ào ào đổ xuống, thân hình nhép nhẹp khẽ động. Hơi thở tưởng chừng đứt
lìa được kéo lại để tiếp tục hổn hển, quặn xiết…
“Mau lên! Chúng tao không còn đủ kiên nhẫn nữa đâu. Lần này
mà không xong tao tiễn mày đi luôn cho rảnh nợ.”
Na khổ sở trong vật vã… không được, không được mà… cơn nức nở,
ai oán kìm lẫn dưới âm thanh thút thít. Mẹ ơi… Trưa hè dìu dịu, nắng mơn man
đùa vui trên tàng cây, xiên qua kẽ lá xoa hồng bầu má em. Ngón tay mũm mĩm, mềm
mềm bắt chụp bắt chụp chị gió nghịch ngợm. Tiếng cười khanh khách hòa cùng điệu
ru ngọt ngào của mẹ và giọng khùng khục vui đùa của ba. Đâu rồi ngày xưa; mẹ
ơi, ba ơi… Có thể trở về được không… ước sao… để không còn khổ đau, không còn
phiền não, không tủi nhục bi thương dường này…
Cô để thân xác tự điều khiển, cánh tay lê lết khó nhọc vươn
tới vơ nắm kim cương, vô thức ấn xuống từng hạt, từng hạt… rồi đầy ô, đồng loạt
chúng xoay vần theo nhau lách cách lách cách… bề mặt bình hành quay đảo liên tiếp,
kim cương tỏa ra rung rinh lấp lánh… sau cùng các góc nhọn khớp lại, nối nhau tạo
một vòng sáng chạy dài theo hình bán nguyệt thông suốt. Kịch. Ánh sáng tắt lịm.
Nước rút sạch để lại bề mặt ẩm ướt.
Phiến đá rùng rình. Na rụt lại, quắp chặt thân mình, nhắm
nghiền mắt chìm trong cơn đau buốt tuôn dọc sống lưng.
Vết rạn lan dọc, phiến đá đen thui từ từ tách đôi, thụt sâu
hai bên và dần hé lộ khoảng trống. Dựa sát vách, một bậc thang xoắn ốc xuôi sâu
xuống hầm tối âm u phía dưới.
Hai kẻ quái ác bật cười ha hả, chúng cười như điên như dại rồi
rú lên những âm man rợ, độc địa của sự tham tàn. “Ha ha… Minh Thùy mi thua rồi,
thua rồi ha ha kho báu lại trở về tay chúng ta.”
Người trước, kẻ sau chúng rậm rịch chuyển động, bắt đầu lần
mò khám phá căn hầm sau hơn hai chục năm bị đóng kín.
Gã trẻ đi sau không quên Lệ Na, hắn xách áo cô lôi theo
cùng. “Khà khà, dù sao mày cũng nên được chia chác chút ít, đống của cải ấy có
phần của mẹ mi đấy.”
Hầm âm bao năm kín bưng nhưng vẫn thoáng đãng, không khí lưu
chuyển không quá bức bối hay độc hại bởi có lẽ có khá nhiều lỗ thông hơi nằm rải
rác.
Từ mặt đất xuống đến đáy tầm trên dưới 20 mét, ánh sáng mặt
trời rọi xuống đã phần nào mờ nhạt, để bóng đen lặng lẽ dần trùm lấp. Lượn chếch
hướng thang xoáy cuối cùng sẽ đặt chân lên nền đá trắng lóa lung linh tựa pha
lê. Lão Thiêm đi trước mở lối đã chạm lên công tắc nào đó và ánh đuốc treo cao
trên vách tường bùng lên tỏa rạng không gian. Quả là nền đất được lát bằng pha
lê, đẹp tuyệt diệu, lấp lánh và trong suốt đến chói mắt. Và ngay chính giữa
gian hầm có một hố lớn rộng gần chục sải tay và sâu không rõ, trên đó lấp đầy
vàng bạc châu báu và đủ mọi loại đá quý. Của cải chất kín còn tràn lan xung
quanh. Nguồn sáng từ châu ngọc hợp sức bừng rạng chói chang, vẻ đẹp vừa kì bí vừa
quý hiếm khiến lòng người không khỏi mê mẩn, đảo chao. Từ những loại đá quý như
sapphire, ngọc hồng lựu, ruby, thạch anh tím… đều nhấp nhánh, nhấp nhánh rực rỡ.
Đến Lệ Na đang mê man còn bị làm cho lay động. Hai tên quái
nhân kia lao đến vơ quào đống châu báu lên, kêu ré sung sướng. Gã trai trẻ giờ
mới được trông thấy kho báu ban đầu, hắn thầm nghĩ không uổng công bao năm ta hết
lòng làm việc cho lão già.
Lão Thiêm thì sướng đến phát run, sau bao lâu cuối cùng kho
báu cũng trở lại tầm tay lão. “Khặc khặc, phải cảm ơn Minh Thùy, cô ta đã không
phá hủy mấy viên kim cương. Chắc có lẽ vẫn còn tham lam, muốn con gái mình còn
cơ hội hưởng trọn số gia tài khổng lồ này. Chậc, nhưng đáng tiếc...” mắt lão
ánh lên tia sáng lạnh lẽo mà man dại khi nhớ lại quãng thời gian truy sát Minh
Thùy năm xưa và cái chết thê thảm của cô.
Một hồi lâu mân mê đống đá quý, trang sức hai tên cùng đứng
dậy. Lão già gằn cười: “Kho báu này đủ để thằng Uy gây dựng cơ nghiệp ngàn đời.”
Gã trai sầm mặt không vừa ý với những lời vừa xong của lão.
“Tôi muốn nhắc cho ông nhớ một điều, kẻ luôn đương đầu với hiểm nguy trên suốt
chặng đường khổ cực vừa qua là tôi! Kho báu này là của chung, ông đừng có tính
toán vơ hết phần về cho thằng con vô dụng của mình. Và điều quan trọng là dù hắn
có là con trai ông đi chăng nữa nhưng không cùng ngồi với ông trên một con thuyền.”
Là người tinh ranh lão Thiêm nhận ngay ra ánh mắt đục ngầu
vì tiền và vẻ căm phẫn vì ganh tị của hắn, bèn đấu dịu: “Ồ đương nhiên, ta đâu
phải người không hiểu chuyện. Mi đã theo ta bao nhiêu năm rồi, có khác chi con
trai ta đâu.” Kẻ này nguy hiểm vô cùng, lão sẽ tính cách trừ khử sau chứ manh động
lúc này e sẽ để lại hậu họa khôn lường.
Hắn nghe vậy liền dịu lại, ngoảnh ra sau nhìn Lệ Na nằm bệt
dưới nền hỏi: “Nó tính sao đây,” làm động tác cứa cổ, “nhanh gọn, dứt khoát?”
“Khoan! Giữ lại mạng sống của nó, nhất định một lúc nào đó sẽ
có lợi.”
Hắn cong môi cười: “Chưa kẻ nào thoát khỏi cái chết trước
đòn hiểm đó của tôi cả. Nội lực từ cơ thể tôi đã tác động lên gân cơ, xương tủy
và đốt sống của cô ta, một cách từ từ chúng sẽ thoái hóa và vỡ vụn. Haizz thôi
để cô ta tự sống tự chết vậy. Nói theo cách của tâm linh mà ông hay áp dụng thì
là để vận mệnh quyết định.”
Lão Thiêm hơi chột dạ, bao lâu nay lão quá hiểu hắn là kẻ
tàn độc, quái ác thế nào nhưng càng lúc hắn lại càng lộ rõ bản chất man rợ của
mình hơn.
Thoáng chốc bọn chúng đã rời khỏi căn hầm, bóng tối lại ngập
chìm trong mờ ảo. Mờ ảo bởi nơi kho tàng có nhiều loại đá cổ quý tự phát sáng
trong đêm, ánh sáng từ chúng tỏa ra lay động huyền ảo.
Na nằm co ro với thân mình sũng ướt cộng thêm lớp pha lê
băng giá truyền qua làm cơn buốt lạnh thêm phần khủng khiếp. Cùng với đau đớn cứ
giày xéo không ngớt khiến cô muốn chết đi cho xong.
Trong mênh mông biển khổ nơi cõi u mê tăm tối cô thầm gọi
tên anh… Uy… anh mau đến đưa em rời khỏi nơi này đi... làm ơn... anh đang ở đâu
hả... đến cứu em...
***
Dòng tin nhắn từ số lạ gửi đến đã nhắc Vĩnh Uy nhớ còn khả
năng khác trước sự mất tích của Na, nội dung báo cô đã lên một chiếc xe hơi đen
ngay trước tổng công ty của anh. Tâm trí hoảng loạn khiến anh không nghĩ đến việc
có thể cô đã bị bắt cóc, điều ấy liên tưởng đến sự việc hồi dự tiệc nhà Duy
Khang, khi ấy chiếc đèn chùm sập xuống đã thiếu chút nữa lấy đi mạng sống của
cô. Lẽ ra anh nên điều tra dứt điểm vụ việc đó, kẻ ra tay ám hại Na vẫn nhơn
nhơn ngoài vòng pháp luật, để giờ đây cô rơi vào tay bọn chúng sẽ nguy hiểm bội
phần. Uy tức giận chính mình vì điều đó. Nhưng bọn chúng là ai mới được? Chúng
hãm hại Na với mục đích gì? Chắc chắn không chỉ là bắt cóc tống tiền suông.
Vĩnh Uy nghĩ đến cách duy nhất hiện nay để biết Na bị dẫn đi đâu là phải truy đầu
mối từ kẻ ám hại cô lần trước, nhưng việc ấy còn khó hơn lên trời, chưa nói đến
thời gian là quá cấp bách. Nhưng ngoài ra thì anh không biết làm gì hơn. Bọn
chúng không hề có bất cứ động tĩnh gì để dựa vào đó mà lần ra manh mối cả.
Tại sở cảnh sát, tổ điều tra được lập lại cấp tốc. Vụ tai nạn
tại biệt thự hôm đó gần như đã đi vào bế tắc, hơn nữa sự ảnh hưởng không quá
nghiêm trọng nên ban lãnh đạo nhãng đi và điều hướng nhân sự vào các vụ trọng
án nguy cấp hơn.
Nay phòng ban chăng kín các bức ảnh tái hiện cảnh hiện trường
hôm đó – quang cảnh đổ nát, vung vãi; tấm đèn chùm đồ sộ nằm chềnh ềnh choán rộng
gian sảnh.
Trên màn hình diễn đi diễn lại hình thu gian chính từ camera
các góc và cả cảnh chiếu từ những hàng lang lẫn gian kế bên. Tuy nhiên vào đúng
thời điểm cùng lúc đồng loạt camera và chuông báo động trong biệt thự đột ngột
tắt ngúm, 30 phút sau tất cả trở lại hoạt động bình thường. Ghi nhận thời điểm
đó chính là lúc hung thủ ra tay.
Cách thức mà hắn sử dụng như sau: Cảnh sát đã thu thập được
tại hiện trường một con chip khá nhỏ, nếu không tra kỹ sẽ dễ dàng lẫn trong đống
pha lê dập vỡ. Con chip này chính là thiết bị rung gây tác động lên vật cạnh
nó, có tầm lan rất rộng. Đến đúng thời khắc đã định hung thủ sẽ bấm điều khiển
từ xa kích hoạt, con chip tạo độ rung trên bề mặt vài dây xích chính đã bị cắt
lỏng trước đó khiến nó bị tác động lập tức đứt rời. Việc truy ra xuất xứ của vật
nhỏ bé này cũng đã đi vào ngõ cụt, chỉ rõ nó là thiết bị điện tử hiện đại được
xách tay từ nước ngoài.
Vĩnh Uy yêu cầu phóng lớn tấm ảnh hiển thị trên màn hình chụp
cận cảnh vài sợi xích chủ chốt được làm từ hợp kinh chắc, bền và cho biết tên
hung thủ đã dùng thứ gì để cắt chúng.
Cảnh sát giải đáp rằng họ đã loại trừ những dụng cụ có cạnh
thô và cứng như cưa, máy đao... bởi vết cắt để lại rất mảnh, sắc và gọn.
Một ý nghĩ lóe lên trong anh. “Liệu có phải kiếm không?”
“Kiếm? Chúng tôi không nghiêng về giả thiết này lắm bởi các
tay sát thủ chuyên nghiệp thời buổi này không mấy sử dụng kiếm nữa. Có thể là hắn
dùng lưỡi dao mỏng chuyên dụng cho việc cắt kim loại, vừa tiện lợi lại rất được
việc.”
“Một khi hắn đã ưa thích thì chẳng có gì là không thể cả.”
Và thế là giờ anh lao xe đi tra tìm manh mối trong cảm giác
phân vân và nặng nề, chủ yếu dựa vào suy đoán và phân tích của chính mình. Anh
thật không dám tin... người bạn thân của mình... nhưng dù chỉ là nghi vấn nhỏ
nhất cũng không nên bỏ qua. Và cả ông ta nữa... anh liếc qua bản xác minh lý lịch
về ông Thiêm, và kết quả là... sạch không một vết nhơ. Ít nhất là cho đến gần
đây.
Vĩnh Uy đỗ xe trước tiệm salon tóc kiêm nơi ở của Vũ Bội,
anh dộng tay lên chuông cửa, tại sao sáng bảnh mắt rồi mà cô ta chưa mở cửa tiệm?
Đang thắc mắc vẻ sốt ruột thì Vũ Bội đi ra. Cô hơi ngạc nhiên rồi nhoẻn cười hỏi
vui:
“Hi! Mới sớm mà anh đã muốn chỉnh trang lại vẻ ngoài rồi hay
sao? Hôm nay tôi hơi không khỏe nên định nghỉ một buổi nhưng nếu...”
“Không còn thời gian đâu. Cho tôi biết Khương Nam hiện ở
đâu?”
Vũ Bội khó hiểu: “Sao cơ? Anh tìm anh ấy có chuyện gì gấp à?
Tôi đoán giờ này Nam đang nằm ngủ ở nhà anh ấy chứ đâu.”
Uy nóng lòng không để đâu cho hết, mồi phút mỗi giây trôi
qua đối với anh như thêm ngàn vạn vết nứt trong lòng. “Không có đâu. Tôi không
thể giải thích rõ cho cô được nhưng chuyện rất hệ trọng, liên quan đến mạng sống
của Lệ Na. Nghĩ xem cậu ta có nói đến một nơi nào đó không? Địa điểm hay một
căn nhà chẳng hạn? Nhất định cô phải biết!”
Vũ Bội bối rối lắc đầu: “Không. Ngoài mấy nơi quen thuộc với
chúng tôi ra thì hình như không có nơi nào quá đặc biệt cả.”
Vĩnh Uy không đủ kiên nhẫn nữa, anh túm áo cô gái trừng mắt
đỏ ngầu. “Nghĩ đi, chắc chắn cậu ta đã từng nhắc đến điều gì đó có liên quan.
Nói đi, bất cứ điều gì!”
Cô gái hoảng sợ: “Từ từ, để tôi nghĩ… Ưm… tôi nhớ mang máng
có lần anh ấy say rượu...”
Lệ Na không muốn nữa, không muốn ra đi mãi mãi… chấm dứt sự
sống giữa lúc mọi thứ còn lắm chênh vênh thế này. Phải! Cuộc đời thật nhiều buồn
thương và lắm đắng cay nhưng Na vẫn thật lòng cảm ơn cuộc đời đã cho cô được sống
và trải nghiệm trọn vẹn nhất một cuộc sống đầy yêu thương và niềm vui. Cô muốn
được tiếp tục cố gắng... một lần nữa. Chưa khi nào ý chí muốn trỗi dậy lại mãnh
liệt hơn lúc này. Trên hết cô hiểu cảm giác mất mẹ, mất ba xót xa và đau thương
thế nào, không muốn con trai bé bỏng của mình cũng phải chịu đựng cảnh ngộ
tương tự.
Ý thức mờ lòa cố cưỡng lại cơn chìm đắm hoàn toàn, Na bắt
mình tỉnh táo. Chợt nhiên một lời nói vọng về từ nơ xa xôi, xa... xa lắm, như
giấc chiêm bao lãng quên tự thuở nào.
“Loại ngọc này có khả năng cân bằng cảm xúc, chữa lành những
tổn thương tâm hồn. Em nên luôn mang nó theo bên mình…”
Lê lết. Nhích bò. Từng chút, từng chút một. Mặc mặt đá pha
lê ma sát lên làn da qua vải áo mỏng tang lạnh xé da xé thịt Na vẫn trườn tới,
gắng sức thoi thóp hướng đến ánh sáng diệu ảo kia, có hay chăng để xoa dịu phần
nào nỗi đau.
Chậm chạp. Tưởng chừng cô đang kéo lê thời gian theo mình một
cách dằng dai, vô tận. Nhưng rồi đến lúc cánh tay rã rời cũng chạm lên lớp đá,
ngọc... chúng cũng lạnh căm nhưng ngùn ngụt sức mạnh.
Cô quơ tay trong vô thức, lan tìm đến mảnh đá sắc vàng hoàng
kim óng ả, nhẹ nhàng áp lên trái tim...p>