Vĩnh Uy về nhà tìm gặp ba, khi đó ông Thụy đang ngồi thư
giãn trong vườn cây ăn trái rộng hàng chục hecta trong trang viên biệt thự. Anh
bước lại gần ba mình khi ông đang nhắm mắt dựa lưng trên chiếc ghế đá, thả hồn
theo nhịp thở hài hòa giữa không khí thanh bình và hơi gió mang mùi ẩm ướt từ hồ
nước nóng kế bên. Tách trà trên bàn vẫn nghi ngút khói.
Vĩnh Uy đánh động bằng câu vào đề ngay không chút khách khí:
“Ba lại muốn gì đây? Có phải lại chính ba can thiệp vào chuyện quy hoạch kia
đúng không?”
Ông Thụy cũng trả lời không hề vòng vo: “Sao nữa? Đúng là ba
đứng sau việc này. Tại sao con lại phải can thiệp?”
“Vì sao lại phải gây khó dễ cho một cô gái? Cửa tiệm đó là tất
cả tâm huyết và sự nghiệp của cô ấy đó ba. Ba làm ơn để người ta yên đi!”
“Theo những gì ta đã tìm hiểu thì chủ sở hữu của căn tiệm đó
chính là con?”
Vĩnh Uy hiểu rằng ba anh đã biết tất cả những gì ông muốn biết.
“Đúng vậy ạ.”
“Lòng tốt của con lại đi quá giới hạn rồi.”
“Không đâu, ba nhầm rồi, không phải là lòng tốt hay thương hại.
Con yêu cô ấy. Con đã tìm được người phụ nữ của đời mình và ba nên chúc mừng
con vì điều đó.”
“Ồ đúng vậy đáng ra ba phải chúc mừng về việc con đã kiếm được
cho mình một người phụ nữ cộng thêm cả đứa con ngoài giá thú của cô ta nữa.”
Đôi mắt anh đục mờ lạnh giá, bàn tay nắm chặt khiến các khớp
xương kêu răng rắc. “Con coi thằng bé như con trai mình, điều đó sẽ không thay
đổi. Và con nhất định sẽ kết hôn với cô ấy. Ba mẹ hãy chờ ngày con đưa cô ấy về
ra mắt nhé!”
Nói rồi anh quay ngay bước đi nhưng được vài bước chợt đứng
lại nói với ra sau: “Ba còn nhớ năm năm trước con đã nói điều gì không? Đó là,
con sẽ không để cho ai can thiệp vào quyết định của mình một lần nữa.”
Vĩnh Uy tiếp bước nhưng chạm mặt mẹ anh ở lối vào, nhìn dáng
hình tiều tụy lo nghĩ của bà anh cũng thấy rất xót xa, nhưng không thể làm
khác. Đặt tay lên vai mẹ Vĩnh Uy thì thầm: “Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe. Con đi
đây!”
“Uy! Con…” Mặc cho bà Ngọc Kim gọi theo với giọng xúc động
nghẹn ngào nhưng anh vẫn không hề dừng bước.
***
Phố sầm uất, người người qua lại trong không khí tươi mới
tràn đầy sức sống. Lệ Na ngang qua một cửa hiệu thời trang nam, cô chợt mỉm cười
khi nghĩ đến Vĩnh Uy. Mọi chuyện khó khăn dường như đã lắng dịu, cô lại được sống
những ngày thanh thản, tất cả là nhờ anh.
Cửa hiệu với không gian bóng lộn và màu xanh dương chủ đạo rất
nam tính, các kệ giá gọn nhẹ bày biện đồ phụ kiện trông khá trang nhã.
Na lần tìm, xem xét từng chiếc cà vạt một. Cô thử tưởng tượng
xem anh sẽ hợp với màu gì ngoài màu trắng xám trông rất lạnh.
Gần ngay cạnh có một người đàn ông trung tuổi cũng đang lựa
màu ca vát phù hợp. Na liếc nhìn anh ta một cái, người đàn ông cũng nhìn lại
cô. Khi Na quay lại với việc của mình thì hình như anh ta vẫn nhìn cô với vẻ
phân vân suy nghĩ.
Khi đã chọn được màu ưng ý Na mang ra quầy thu ngân và yêu cầu
gói lại thì người đàn ông ấy cũng theo cô. Anh ta đặt vài chiếc ca vát lên để
tính tiền, rồi quay sang hỏi cô: “Xin lỗi! Cô là cô Lệ Na phải không?”
Lệ Na ngạc nhiên nhìn người này, giờ nhìn kỹ cũng thấy anh
ta trông khá quen.
Anh ta nói: “Cô không nhớ tôi à? Tôi trước là lái xe riêng
cho tổng giám đốc Hòa, ba cô.”
“Đúng rồi. Thảo nào tôi thấy anh rất quen.”
Họ hỏi thăm tình hình sức khỏe và cuộc sống của nhau rồi
cùng đến một quán café ngay gần đó để trò chuyện. Na thấy rất mừng khi gặp lại
một người đã từng hết lòng tận tụy và luôn nhớ đến cha cô.
Người lái xe nhấp nhẹ ngụm café rồi đặt cốc xuống, anh hỏi đầy
quan tâm: “Chắc thời gian qua cô sống rất vất vả? Trông cô gầy hơn và khác xưa
quá khiến suýt nữa tôi không nhận ra. Hà, cô biết không, hồi xưa chắc cô không
bao giờ để ý tới mấy thằng làm công như chúng tôi đâu nhưng chúng tôi thì thán
phục cô lắm. Cô y như một vị công chúa kiêu kì vậy đó.”
Na cười bẽn lẽn: “A. Ngại quá. Anh thông cảm, hồi đó tôi còn
trẻ dại nên không hiểu chuyện.”
“Không sao. Như vậy mới cá tính. Hôm nào tôi sẽ đưa các cháu
đến quán cô.”
“Rất hoan nghênh ạ! Thế còn anh, sau khi không làm cho ba
tôi nữa anh đi làm ở đâu? Công việc vẫn ổn định chứ?”
“Hiện giờ tôi đang lái xe cho một doanh nghiệp tư nhân, cuộc
sống cũng tạm ổn.” Anh trầm ngâm: “Nhưng dù có làm cho bất cứ ai tôi cũng không
thấy ai tốt như tổng giám đốc Hòa. Ông là một người tốt bụng, luôn quan tâm đến
cấp dưới.”
Nhắc đến cha Na cũng cảm thấy trong lòng xúc động vô cùng.
Người lái xe nói tiếp: “Ba cô thương cô lắm, ông lúc nào
cũng nhắc đến cô.”
Na nói nghẹn ngào, cô cố xua đi nỗi trống vắng, tiếc thương
người cha đã khuất: “Vâng! Chỉ có tôi luôn làm ba buồn lòng.”
Anh ta cảm thán: “Chỉ trách số trời đã khiến ba cô không gặp
được người tốt. Cuộc đời thật đáng buồn, có những người chỉ vì đồng tiền mà trở
nên máu lạnh không một chút tình người.”
“Tôi cũng nghe qua việc bên đầu tư nhất định từ chối hợp tác
nên công ty nhà tôi mới không tránh khỏi phá sản.”
“Vâng. Kể ra thì dự án đó đúng là hơi mạo hiểm, nhưng họ
cũng tuyệt tình quá, khi mà ba cô đã cầu xin hết lời. Hơn nữa tôi tin tưởng ở tổng
giám đốc. Ông nhất định sẽ không để bên họ phải chịu thiệt thòi.” Người lái xe
vẫn liến thoắng, đã bao năm rồi nhưng anh ta vẫn cảm thấy nỗi bức xúc như mới
ngày nào. “Bên Cao Kiến mạnh như vậy, đối với họ thì số tiền đầu tư chỉ như mắt
muỗi. Nhưng với công ty chúng ta lúc đó thì sẽ như một cứu cánh trời ban.”
Lệ Na giật mình: “Anh nói Cao Kiến?”
“Đúng vậy, cô có biết tập đoàn địa ốc nổi tiếng Cao Kiến
không? Nói chính xác ra khi đó ông chủ làm việc với tên giám đốc trẻ tên Cao
Vĩnh Uy gì gì đó. Hắn thật hống hách và tàn nhẫn.”
Lệ Na thấy khó thở, cô phải uống một ngụm nước. “Anh có nhầm
không, sao lại là Cao Vĩnh Uy?”
“Nhầm là sao được, cô không biết chứ hồi ấy hắn rất nổi tiếng.
Nổi tiếng máu lạnh. Cứ nghĩ đến việc ông chủ phải chịu ấm ức thế nào tôi lại
sôi máu lên. Hừ để tôi gặp mặt hắn xem, nhất định phải tống cho hắn vài quả, muốn
ra sao thì ra.”
“Ba tôi… ông phải chịu ấm ức lắm sao?”
“Cô biết đấy, tuy tôi không trực tiếp lo chuyện công ty
nhưng ông chủ rất tin tưởng và hay tâm sự mọi chuyện với tôi. Có một việc thế
này tôi không biết có nên nói ra không…” Anh ta ngần ngừ.
“Anh đừng giấu tôi gì cả, dù sao việc xảy ra cũng qua lâu rồi,
tôi sẽ không sao đâu.”
“Tôi không được chứng kiến bất kì sự việc gì cả, chỉ nghe ba
cô kể lại. Tối hôm đó ông rời khỏi tập đoàn Cao Kiến rất muộn – trông ông lúc
đó thiểu não lắm – và rủ tôi đi làm vài chén. Trong cơn say ông cứ dốc hết nỗi
niềm với tôi.” Người lái xe lắc đầu giọng chùng xuống: “Ông đã phải quỳ gối trước
hắn ta để cầu xin, đã gạt hết thể diện mà hạ thấp mình trước một người đáng tuổi
con ông như thế…”
“Vì lúc ấy quả thật đã không còn lối thoát nữa rồi. Cũng chỉ
vì bao nhiêu các công nhân viên mà ông phải làm như thế thôi cô ạ.”
Ngừng một lát để nén nỗi xúc động lại, anh tiếp lời: “Ông
nói sống năm chục tuổi đầu rồi, vậy mà vẫn phải chịu nỗi đắng cay, tủi hổ như vậy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có thể khiến người ta chịu giúp thì có phải quỳ
xin trước người bằng tuổi con cháu hàng trăm lần nữa ông cũng chấp nhận… Tuy
nhiên sự việc không như mong muốn, cô cũng biết rồi đó.”
Lệ Na lặng câm như hóa đá, mặt trắng bệch rồi tái nhợt. Trái
tim cô giờ đây như bị ai xéo lên hàng trăm lần. Tâm tư phủ kín nỗi đau thương
quặn thắt; những lời người đối diện vừa nói cứ vang vọng, áp đảo trong cô.
Thật nực cười, hay ho biết bao. Hai cha con cô đã cùng quỳ gối
cầu xin một người. Lệ Na cứ tự giày vò trong sự căm phẫn và cười nhạo chính
mình.
**
Kiều Diễm đóng sập mui xe, thả chiếc kìm vào lại hộp đồ trên
xe. Vậy là xong. Cô quệt giọt mồ hôi trên trán. Sau đó bắt đầu đi bộ một đoạn đến
chiếc xe mui trần màu xám cực sang.
Vừa lúc Vĩnh Uy bước ra từ cửa hiệu trang sức đá quý. Nhìn
thấy Diễm anh hơi không thoải mái. Sức bám của cô nàng quả rất dai.
Kiều Diễm vờ làm mặt nhăn nhó. “Nhìn từ xa em nhận ra xe
anh. Anh đi đâu đây?” Liếc nhìn vào cửa hiệu đá quý cô khẽ cắm móng tay sắc nhọn
của mình vào sâu trong lòng bàn tay.
Thấy anh không nói gì Diễm tiếp lời: “Xe em bỗng nhiên bị chết
máy giữa đường. Anh xem giúp em với. Nếu không đành nhờ anh cho quá giang một
đoạn nhé!”
Anh tiến lại chiếc xe của Diễm, mở mui trước kiểm tra thì thấy
dây cao áp đã bị đứt rời. Nhìn qua cũng biết có người động tay mới hư hại nặng
như vậy. Vì anh sao? Chỉ vì anh mà cô ta phải giở cả trò này thật không đáng.
Vĩnh Uy không giận, anh chỉ cảm thấy cảm thông cho cô ta. Dù sao hai người cũng
lớn lên bên nhau, thấy cô khổ sở vì mình như vậy anh thật không nỡ.
Kiều Diễm len lén nhìn biểu hiện trên mặt Vĩnh Uy, liệu anh
có tin không? “Hôm trước em phanh xe khá mạnh, có lẽ ảnh hưởng chăng?”
Anh đóng sập mui lại, buông một câu gọn lỏn: “Gọi trung tâm
kéo xe đi!”
“Vậy anh không phiền nếu em đi nhờ xe chứ?” Kiều Diễm khấp
khởi mừng thầm.
Vĩnh Uy không nói gì và quay lại chỗ xe anh đậu. Kiều Diễm
bước theo, với cô anh im lặng nghĩa là đồng ý.
Họ vụt đi êm ru trên con đường rộng tấp nập, Vĩnh Uy đi sát
làn đường dành cho người đi bộ. Tiếng Kiều Diễm lanh lảnh nói cười cạnh bên,
còn anh vẫn trầm tư với suy nghĩ làm sao nói để cô hiểu rằng đừng hy vọng ở anh
nữa.
Mặt đường bên trái với những hàng cây thấp thoáng ken dày
trên vỉa hè, hình bóng Lệ Na lững thứng bước đi như vô hồn lọt vào tầm mắt qua
chiếc kính nâu vuông của anh nhanh tựa một cái chớp mắt. Cô bỗng nhiên cũng
nhìn sang, hình ảnh anh và Kiều Diễm đập vào mắt. Nhưng với Na giờ đây điều đó
cũng đơn giản như một cái lướt qua nhau trong vô tình giống như họ lúc này.
Hai người, hai hướng vuột qua nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi
mà dường như bất tận đến ám ảnh.
**
Tiếng chuông réo rắt liên hồi mà Lệ Na vẫn không buồn nhấc
máy, anh tự nhủ có lẽ nàng giận thật rồi. Nhịp nhịp ngón tay xuống mặt bàn, Uy
kiên nhẫn chờ đợi đầu bên kia trả lời, anh không tin cô vẫn không nghe máy nếu
anh còn gọi đến lần thứ n.
Và cuối cùng những tiếng chuông vô vọng cũng ngừng, Lệ Na đã
mở máy, giọng cô lạnh băng: “Chuyện gì?”
“Kiểu hờn dỗi này của em rất đáng yêu đấy!”
“Nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy đây. Đừng gọi và cũng đừng
đến gặp tôi nữa!”
“Đừng nghĩ sai…” anh chậm rãi giải thích cho cô lý do, sau
cùng anh nói giọng nửa đùa nửa thật: “Trước giờ anh chưa bao giờ phải giải
thích điều gì với ai cả. Nhưng em khiến anh phải làm khác với bản tính của anh.
Em nên thấy hạnh phúc vì điều đó.”
Lệ Na vẫn không thay đổi thái độ, giọng cô nghe trầm buồn u
uất lạ kì, Vĩnh Uy cảm nhận rõ điều đó. “Tôi không quan tâm.”
Có vẻ như cô đã giận thật rồi, anh nói dịu dàng: “Tối mai
chúng ta gặp nhau nhé! Em hãy đến khu rừng cảnh Lãng Du, anh có điều bất ngờ
dành cho em.”
“Không. Tôi sẽ không đến đâu.”
Anh không để tâm lời cô nói. “Nhớ 7 giờ tối! Em mặc đẹp vào.
Không gặp không về. Tạm biệt!” Nói rồi anh tắt máy.
Vĩnh Uy cầm lên hộp nữ trang có đựng chiếc nhẫn kim cương
sáng lóa, anh cứ bật ra bật vào chiếc nắp, nhìm chăm chú những vệt sáng ẩn hiện.
Ừ cho em giận nốt đêm nay nhé. Ngày mai anh sẽ xóa nhòa những giọt lệ vu vơ của
em.