Lệ Na đã quyết định sẽ cùng bé Bin đến một vùng quê để nghỉ
ngơi một thời gian, cô tin rằng không khí trong lành, thanh bình sẽ giúp cô
bình tâm lại.
Công việc kinh doanh đành nhờ vú Lan và Mỹ Hà quản lý giúp.
Na đã tìm thêm người phụ việc, hôm trước họ đến thử việc và bắt đầu làm việc
ngay. Cô thấy rất yên tâm.
Xếp vài ba bộ quần áo gọn nhé, thêm hai bộ váy voan mỏng vào
chiếc túi du lịch; quần áo của bé Bin thì được xếp gọn gàng vào ba lô mini kèm
theo. Bàn chải, khăn bông... đều có chỗ riêng biệt ngay ngắn. Sau đó Na kéo
khóa đóng lại.
Hai mẹ con sẽ đi chuyến xe gần trưa. Sau khi chào từ biệt mọi
người, Na một tay dắt thằng bé một tay xách túi đồ. Bé Bin hôm nay mặc bộ gi-lê
da trông rất xì-tai, đầu đội mũ bê-rê lệch. Chưa đặt chân qua ngưỡng cửa đã chạm
trán ngay ông trợ lý kiêm cố vấn cấp cao của tập đoàn Cao Kiến - ông Thiêm. Ông
muốn cô dành cho ông chút thời gian.
***
Họ ngồi trên chiếc ghế đá dài trước cửa quán một đoạn. Lệ Na
cúi nhìn đôi tay nắm chặt, chờ nghe điều muốn nói từ ông Thiêm.
“Tôi cũng không dài dòng làm gì. Hôm nay tôi đến chỉ muốn
nói với cô một số chuyện...” ông ngừng một hơi đoạn nói tiếp: “Chuyện trong quá
khứ xảy đến với cha cô là do tôi. Cô đừng hiểu nhầm cậu Uy. Năm đó chính cậu ấy
đã tìm mọi cách giúp cha cô nhưng tôi đã ngăn chặn điều đó.”
“Vĩnh Uy bảo ông đến nói với tôi những lời này sao?”
“Không! Cậu ấy chẳng bảo tôi phải làm sao cả. Chỉ là tôi
không muốn cậu ấy cứ mãi tự giày vò bản thân.”
Lệ Na không nói gì, cô còn mải ưu tư trong nỗi xót xa, tiếc
thương đau đáu với người cha đã khuất.
“Người cô nên hận là tôi. Nhưng dù thế nào tôi cũng không
bao giờ hối hận về những gì mình đã làm...”
Lệ Na cắt ngang: “Ông hay anh ta hay bất cứ ai cũng không cần
phải giải thích cho tôi bất cứ điều gì. Mọi chuyện đã chấm hết rồi, tôi sẽ
không quan tâm điều đó nữa.”
Ông Thiêm đứng dậy, chỉnh lại vạt áo comple. “Tôi không quan
tâm cô tin hay không, tôi đã làm việc nên làm vậy thôi. Và còn điều cuối cùng
tôi muốn nói mà cô chưa nghe. Tôi đã làm một điều đúng đắn khi ngăn cậu ấy giúp
ba cô. Bởi vì nếu không thì điều đó sẽ hủy hoại chính uy tín, danh dự và sự
nghiệp tương lai của cậu ấy. Chào cô!” Nói rồi ông bước lại chỗ chiếc xe đen
bóng đang chờ.
Nước mắt tuôn xối xả, Lệ Na nấc lên đầy thương tổn. Vì sao cứ
phải nói những lời làm cô thấy chua xót thế này. Hãy để cho cô yên đi, không được
sao.
Cuối cùng sau khi đã nguôi ngoai, Lệ Na vẫn đi. Dù thế nào
chăng nữa cô vẫn quyết định sẽ rời xa anh, cô phải làm điều đó để tỏ lòng tôn
kính với linh hồn cha nơi chín suối. Người cha đã sinh thành nuôi dưỡng cô với
hết mực thương yêu, hãy giữ lại cho ông sự tôn nghiêm mà ông đáng phải nhận.
**
Cảnh vật bên ngoài với hàng cây và những ngôi nhà vùn vụt chạy
lùi lại phía sau. Đây là lần đầu tiên bé Bin được đi tàu hỏa nên nó rất vui. Cu
cậu cứ nhấp nhổm thân mình ngó ra cửa sổ, thích thú chỉ trỏ những khung cảnh lạ
lẫm ven đường.
Lệ Na hai tay lăm lăm giữ thằng bé, sợ nó lộn nhào ra ngoài.
Bé Bin cứ liến thoắng hỏi cái gì đây, cái gì kia, mẹ nó ậm ừ trả lời thì nó liền
giận dỗi nói chú Uy cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết. Nhắc đến anh Na lại thấy
lòng bâng khuâng quá đỗi.
Thị trấn với những ngôi nhà san sát và các phố chợ dần lùi
xa, quang cảnh hoang vắng hơn, những cánh đồng lúa chín vàng trải dài mênh
mông. Qua hết khung cảnh này lại hiện lên một khung cảnh khác, xa lạ nhưng yên
bình. Những đồi cao ngập mía, lại những thị trấn với những mái nhà tranh đơn
sơ.
Họ xuống một ga nhộn nhịp kề ngay khu chợ đông đúc. Dòng người
tấp nập trước sân ga. Lệ Na ôm con thả bước trên con đường ngoằn ngoèo với những
hàng quán san sát. Mùi phở, mùi bánh thơm lừng nghi ngút khói. Từ lúc ăn trưa đến
giờ đã gần ba tiếng đồng hồ, hai mẹ con khá đói bụng nên rẽ vào một quán ăn
ngoài trời có treo tấm biển Phở Suối Nắng, một cái tên nghe thật lạ.
Miếng phở thơm dẻo được trộn đều với hương vị ngọt lịm của
trứng, thịt và rau bên trong tạo nên vị ngon tuyệt vời. Nhưng quan trọng nhất
là thứ nước dùng trong vắt mang hơi ấm mặt trời khiến người thưởng thức như
chưa từng được hưởng niềm hạnh phúc nào trọn vẹn hơn thế. Mùi ngầy ngậy của
tinh dầu chuối, và nồng nàn của quế cứ váng vất mãi theo hơi thở. Lệ Na hỏi bà
chủ quán vì sao lại có cái tên kì lạ như vậy và mùi vị cũng rất đặc biệt.
“Phở của tôi được làm từ nước gạn trong vắt của nhánh sông
được mệnh danh là Suối Nắng. Gần thượng nguồn con sông quê tôi có một nhánh nhỏ
đổ vào thung sâu, được bao bọc bởi hàng nghìn cây cổ thụ lâu đời cách đây vài dặm
nhưng đường đến đó hiểm trở lắm. Hoa ở đó đua nhau nở, nước suối thì trở nên
trong veo không một gợn đục. Truyền thuyết kể rằng ai mà được uống nước suối
vào đúng khoảnh khắc chính ngọ thì quãng đời sau này luôn được sống trong hạnh
phúc.”
Lệ Na thấy rất tò mò về nơi tiên cảnh ấy, có lẽ sáng mai cô
cũng sẽ tìm đường đến đó. Từ biệt bà chủ quán hai mẹ con lại tiếp tục thăm thú
khu chợ. Tiếng một người bán hàng í ới rao bán. Bé Bin lay mẹ đòi lại đó. Hóa
ra là một chú bán những chiếc vòng, mảnh ngọc, những viên đá hình thù kì dị được
treo mắc trên cái giá gỗ, và bày la liệt dưới tấm vải bạt.
Bé Bin chỉ một mặt đá hình nửa vầng trăng trong suốt. Na hỏi
giá thì người bán hàng nói lên con số vài trăm nghìn. Đắt quá, Na lắc đầu tính
đi tiếp nhưng thằng bé kêu ầm lên. Nó thích hình mặt trăng đó.
“Cô ơi! Tôi bán thế là giá hời rồi. Chẳng tìm được ở đâu
viên đá đẹp thế này đâu. Nó không những mang lại bình yên cho người đeo mà ban
đêm còn phát sáng nữa đấy!”
Thấy mẹ nó vẫn chần chừ, thằng nhóc đưa mắt lườm, môi dẩu ra
lẩm bẩm: “Nếu là chú...”
Lệ Na gạt ngang: “Thôi được rồi! Đừng có mà chú này chú nọ.
Mẹ mua cho con. Nhưng từ giờ cấm chỉ nhắc đến tên chú ấy nữa. Nghe chưa?”
Cô đành thắt ruột xì ra số tiền có thể ăn được mấy ngày của
hai mẹ con. Người bán hàng xỏ dây rồi đeo viên đá mặt trăng lên cổ thằng bé.
Họ lại đi dạo khắp con đường, ngang qua những hàng bày bán tạp
phẩm rồi bánh trái. Rồi những hàng đồ chơi kì thú, tranh tự vẽ, nặn tượng,
v.v...
Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn, vừa già cỗi vừa bí ẩn
vang lên: “Cô gái! Ta xem cho cô một quẻ nhé!”
Na nhìn sang bên thì ra là một ông già viết thư pháp, trên mặt
đất bày la liệt những tờ giấy trắng có những con chữ ngoằn ngoèo bay bướm. Một
bộ dụng cụ bói quẻ âm dương đặt ngay cạnh bên thân hình lọm khọm.
Cô lại quay nhìn trước sau xem còn ai khác ngoài mình không.
“Ông hỏi cháu à? Cám ơn ông nhưng cháu không xem gì đâu.” Na vốn không tin những
trò bói toán thế này.
Nhưng mắc kệ lời cô nói, ông già vẫn cầm hộp quẻ xóc xóc những
đồng tiền xu bên trong. Ba đồng tiền rơi ra, ông già khom lưng lần sờ lên những
vạch chạm khắc trên đồng tiền. Rồi tay bấm bấm, miệng lẩm nhẩm những quẻ Càn,
Khôn (trời đất, cha mẹ); Hàm, Hằng (tình ái, phu thê)... sau đó phán lên mấy
câu Hán Việt mà Lệ Na chẳng hiểu gì. Biết cô không hiểu được những lời ẩn ý,
ông già liền nói tiếp:
“Bể khổ hận sân, ái tình, bi lụy không khỏi tự nhiên. Bên hiếu
bên tình nặng nhẹ tại tâm. Hợp hợp, tan tan bể sầu còn muôn nẻo trùng trùng.
Thân tâm, ý niệm, sầu thương đều quy về một chữ chân tình.”
Lệ Na lặng nghe những lời phán của ông thầy bói, cô thấy ông
lại xé đôi một mảnh giấy và bắt đầu viết lên đó bằng chiếc bút lông một từ chữ
Nôm. “Tôi tặng cô một chữ chân này. Chân trong chân thành - khai thành tương kiến
(đối xử thực lòng). Ghép lại được hay không hẵng chờ duyên phận.”
Na cầm lấy manh giấy có chữ “chân” này, lòng bùi ngùi cô rút
ít tiền lẻ đặt lên mặt đĩa hình nửa trắng nửa đen: “Con gửi ông một chút gọi
là.”
Ông già đây đẩy chối từ nhất định không nhận, ông nói chỉ
xem giúp cô vì thấy mặt hoa da phấn mà nét mày lại hằn sầu bi.
***
Xe chạy êm trên con đường cao tốc vắng vẻ, cảnh vật hai bên
đường càng lúc càng xanh màu đồng nội. Vĩnh Uy đi tìm hai người quan trọng nhất
của đời mình, anh chẳng biết rõ địa điểm nơi cô sẽ dừng chân. Vú Lan chỉ biết Lệ
Na dự định đi theo hướng nào chứ chẳng rõ cụ thể sẽ đến những đâu. Vậy thì anh
đành lao vào màn sương mờ phía trước, tìm kiếm bằng trực giác trái tim vậy.
Vĩnh Uy không thể chờ đợi, từng phút từng giây phải đợi chờ sẽ đốt cháy lòng
anh mất. Mỹ Hà sẽ báo lại nếu Lệ Na trở về.
Dừng nơi phố huyện đang những ngày phiên chợ sầm uất. Anh bước
dọc theo dãy chợ hoa đủ màu sắc rực rỡ các loại: hồng đỏ, hồng phớt, lan
chuông, đỗ quyên... Hương thơm ngan ngát quánh đặc cả không gian. Anh đi tiếp
theo con đường ngoằn ngoèo qua những hàng quán bắt mắt. Chợt Vĩnh Uy dừng lại
trước ô ngồi của ông lão bán chữ, có vài người đang nhờ ông viết những câu đối
chúc thọ hay những câu châm ngôn dành treo trước cửa.
Anh đứng chờ cho vãn bớt người mới tiến lại hỏi thăm ông
lão, anh quan tâm xem những ngày như này có nhiều người đến mua chữ không. Ông
lão ngước nhìn lên thấy một người đàn ông còn trẻ, tướng mạo nét mặt đều ngời
ngời sắc nét. Ông lão ngắm nhìn người khách thật lâu rồi khò khè hỏi anh ta có
muốn mua chữ không.
Vĩnh Uy trả lời nhã nhặn rằng anh cũng muốn một chữ, nhưng
cũng chưa biết bảo ông viết cho chữ gì.
“Tôi sẽ tặng cậu một chữ duy nhất. Nhưng hãy nghĩ xem chữ gì
thì thích hợp với cậu. Nhân, tâm, hay đức...”
“Tình.” Anh bật ra câu nói không suy nghĩ, hơi thấy đỏ mặt
khi mình lại nghĩ ra một con chữ tầm thường đến vậy. Lẽ ra nên nghĩ đến một con
chữ sâu xa, vọng trọng hơn mới phải.
Nhưng ông lão chẳng nói gì, cầm lên chiếc bút lông và bắt đầu
những nét đầu tiên. Anh thấy lạ khi ông ấy không dùng một tờ giấy mà lôi ra một
tờ giấy đã bị xé làm đôi.
“Của cậu đây! Tình trong tình không và tâm trầm (yêu trong
sáng, đắm say).”
Vĩnh Uy cầm lấy tờ giấy gấp lại cẩn thận, anh rút ra tờ tiền
mệnh giá lớn. Ông lão nhất định không cầm nhưng anh vẫn đặt lại đó rồi chào và
bước đi.
Ông già còn nhìn theo bóng anh mãi đến khi khuất hẳn, đôi mắt
già nua ánh lên những tia lấp lánh.
Vĩnh Uy tiếp tục thả bộ qua những gian hàng ngập đầy màu sắc
tươi vui. Tiếng một người bán hàng chào mời anh mua những mặt đá hình thù đẹp mắt.
Uy dừng lại ngắm nghía, cuối cùng anh bỏ ra số tiền chẳng đáng bao nhiêu mua
hai chiếc mặt đá hình mặt trăng sáng lóa trong suốt. Cậu thanh niên bán hàng trầm
trồ mãi về sự hào phòng của anh khi trả thừa cho cậu ta khá nhiều tiền mà không
cần thối lại. Ôi nhưng người giàu, có là gì một khi người ta đã thích.
Mùi thơm lừng từ quán phở trước mặt khiến anh thấy cồn cào
gan ruột. Phở Suối Nắng. Một cái tên thật ấm áp mang lại những điều may mắn.
**
Lệ Na chậm rãi đặt từng bước chân xuống mặt đất gai góc, lởm
chởm sỏi đá bên dưới. Qua những đoạn mấp mô trơn trượt cô lại phải bám vịn vào
những tàng cây lá um tùm mọc là là mặt đất. Đường quả thật khó đi, lại bé tí
hin, xe cộ không thể qua lại. Đôi chỗ còn sụt lún do mưa xối lâu ngày. Lệ Na phải
dò trước những đoạn nguy hiểm bằng chiếc gậy cầm trên tay, tay liên tiếp vuốt mồ
hôi trên trán. Bé Bin ngồi trên lưng mẹ chốc chốc lại thắc mắc sao lâu đến thế
mẹ.
Sau chặng đường dài vất vả với bao lần phải nghỉ chân giữa
đường cuối cùng cũng thấy xa xa triền dốc thoai thoải hướng xuống. Đứng từ đây
nhìn xuống đã thấy quang cảnh um tùm ngút ngàn, dòng suối lượn lờ như một dải lụa
bạc len lỏi giữa những chạc cây. Các khóm hoa sặc sỡ đủ màu sắc nằm ven suối trải
rộng nổi bật trên bãi cỏ xanh ngắt.
Tâm trạng trở nên hứng khởi sau bao nhiêu những nhọc nhằn đã
được đền đáp. Khung cảnh thật tươi đẹp nên thơ đúng như những lời kể. Bước chân
gấp gáp nhanh nhẹn hơn, đường xuống dưới không quá dốc nhưng cũng găm đầy đá
dăm. Sau nhiều lần bò bám và đôi lần suýt hụt chân, hai mẹ con cũng đặt chân xuống
được bãi cỏ tươi mát dưới thung sâu. Nụ cười hạnh phúc dâng ngập khi được mơn
tay lên những cánh hoa mỏng manh mà yêu kiều. Và nước suối dưới ánh mặt trời giữa
trưa thì thật tuyệt vời, lấp lánh, lấp lánh đến chói cả mắt, nước trong veo
nhìn sâu tận đáy. Những viên sỏi dưới đáy suối được ánh mặt trời chiếu rọi cũng
trở thành màu ngũ sắc.
Lệ Na chụm hai tay hớt nước cho hai mẹ con cùng uống, dòng
nước mát lạnh chảy đến đâu khiến tâm thân dễ chịu đến đó. Sau khi đã thỏa thuê
tận hưởng cảnh sắc tươi đẹp họ nằm xuống bãi cỏ, lim dim mắt mơ màng lắng nghe
tiếng chim hót líu lo. Quãng thời gian êm ả lướt trôi, nắng đã nhẹ nhàng hơn,
mây bông xốp lang thang đây đó. Na mở bừng mắt bật ngồi dậy, bé Bin không nằm cạnh
cô mà đang nghịch ngợm với đống sỏi cách đó một quãng. Lệ Na tiến đến phủi phủi
bụi bặm trên quần áo thằng bé. “Con làm mẹ sợ hết hồn. Thôi, muộn rồi chúng ta
đi thôi.”
“Ứ đâu! Con thích ở đây cơ.”
“Không được. Nếu đến tối sẽ không đi được con đường xấu kia
đâu. Không chơi nữa!” Vừa nói Na vừa gạt đống sỏi đá thằng bé đang xếp ra.
“Aaaaaaaa. Mẹ làm hỏng hết rồi.”
Hai mẹ con lại bắt đầu một cuộc chiến giằng co; tiếng hét,
tiếng quát, tiếng kêu la làm náo loạn cả khu rừng tĩnh mịch.
“Đừng có bướng. Mẹ để con một mình ở đây nhé, đêm đến ma quỷ
sẽ bắt con để ăn thịt!” Vừa nói Na vừa quay mình bước đi nhưng thằng nhóc mặc kệ,
nó cứ mải mê với đống đồ chơi thiên nhiên. Được một quãng cô đành quay lại.
Mặc những lời nịnh nọt, dọa nạt của mẹ thằng nhóc con vẫn
ương bướng không nghe lời. Na định túm lấy nó thì thằng bé chạy, hai mẹ con đuổi
bắt vòng quanh. Bé Bin thích chí cười khanh khách với trò đuổi bắt này, còn Na
thì mệt đứt hơi đành đứng lại thở dốc. Thằng bé vẫn tít mắt chạy, vòng lại liền
bị mẹ nó đón đầu tóm được.
“A! Bắt được rồi nhé...” Lệ Na hai tay giữ chặt nó mà cũng
không nổi, thằng nhóc khỏe gớm. Nó bám tay mẹ đu mạnh người lên khiến người cô
chao đảo. Lệ Na không nhịn được bật ngửa đầu lên cười lớn.
Nhưng chợt nụ cười đông cứng trên khóe môi. Bàn tay buông
thõng bé Bin xuống. Ánh mắt đóng băng trước thân hình cao lớn của người đàn ông
mặc áo khoác trắng bám đầy bụi, chiếc quần jean làm nổi bật đôi chân dài. Anh
ta cũng lặng im như hóa tượng nơi cuối con dốc, sâu trong đáy mắt như có ngọn lửa
đang bùng cháy dữ dội.