Em Vẫn Luôn Trêu Ghẹo Anh

Chương 2: Chương 2: Kịch bản không tồi




Editor: Thanh Dục Châm.

Nhà hàng cao nhã lại thoải mái, tối tăm lại yên tĩnh. Xuyên qua lớp kính thủy tinh, là có thể nhìn thấy hết cảnh thành thị ban đêm.

Khúc nhạc dương cầm của Bach - Air on the G String tuyệt diệu và êm tai.

Vì nhờ có một người trùm xã giao cực trâu như Tào Nhất Trí nên bầu không khí trên bàn cơm khá hòa hợp.

“Thâm thị có mười mấy ngàn bệnh viện thú cưng, chúng ta có thể gặp lại nhau cũng coi như là duyên phận hiếm có. Tương lai cũng cần chiếu cố nhiều hơn.”

“Khách sáo.”

Tạ Bắc Từ nhàn nhạt mà đáp.

Âm thanh của anh rõ ràng và êm dịu, vô cùng để nghe. Anh vẫn luôn kiệm lời, lời vô cùng là ít.

Khi tán dóc --

Tào Nhất Trí vẫn không quên đem đề tài dẫn tới trên người Dư Niểu Niểu “Niểu Niểu hiện tại đang nghiên cứu khoa học, hạng mục phát minh nghiên cứu là trí tệ nhân tạo, gọi là cái gì gì ta......”

Sau đó nhìn về phía Dư Âm: “Cái gì... Hệ thống vậy?”

Dư Âm trả lời, “Hệ thống điều khiển máy bay.”

Tạ Bắc Từ liếc nhìn Dư Âm.

Vốn dĩ Dư Âm còn định giới thiệu lại hạng mục của chính mình, nhưng Tạ Bắc Từ đã dịch chuyển tầm mắt, lười biếng mà dựa vào lưng ghế, nói chuyện cùng với Tào Nhất Trí.

Sự ngạo mạn và kiêu căng của thời niên thiếu bị ẩn sâu trong đôi mắt của anh. Mặt ngoài nhìn vào tưởng lịch sự ít lời, nhưng trên thực tế lại là lạnh nhạt và xa cách.

Lời Dư Âm đến bên miệng chỉ có thể nuốt trở về.

Cô bưng ly nước trái câu uống một ngụm.

Rất dễ uống.

Nhưng mà ngọt quá!

Ngọt có khiến người phát ớn.

Dư âm xuyên thấu qua cái ly, thấy ly nước trái cây trước mặt của Tạ Bắc Từ đã vơi đi phân nửa.

Nhiều năm trôi qua như vậy, anh ấy vẫn yêu ngọt như cũ.

Điều này hoàn toàn tương phản với tính cách điềm tĩnh và nghiêm chỉnh của anh.

Ngón tay của Tạ Bắc trắng trảo và sạch sẽ thon dài, khớp ngón tay đối xứng với nhau. Anh nâng ly lên uống thêm một ngụm, hầu kết gợi cảm di động, vừa cấm dục, vừa ma mị, còn có sự dụ hoặc không nói lên lời.

Đột nhiên Dư Âm nhớ tới một câu nói mà cô từng ở trên mạng.

Chàng trai thích ăn đồ ngọt đều là chàng trai yêu nghiệt *tsundere dễ đẩy ngã.

(*) Tsundere: thường được mô tả những người ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài ứ thèm để ý tới người ta mà bên trong lại quan tâm người ta muốn chết.

Dễ, đẩy ngã.

Đẩy ngã anh, đem anh đè xuống dưới thân và ra lệnh cho anh không được phán định hạng mục thấy bại......

Dư Âm kinh ngạc.

Đợi đã!

Cô đang suy nghĩ cái gì thế?

Tất cả là do Tào Nhất Trí, đang ngon lành tự nhiên đi nói gì mà thừa cô hội đi đẩy ngã anh ấy.

Gương mặt nóng lên, miệng lưỡi khô khốc.

Tào Nhất Trí kiểm soát bầu không khí toàn trường, chỉ là càng ngày cậu ấy càng biến mình thành “Ông Mai“.

“Tạ Bắc Từ, nếu cậu có hứng thú gì về phương diện trí tuệ nhân tạo thì cậu có thể hỏi Dư Âm.”

“Hai cậu add Wetchat của nhau đi, về sau tiện lợi thường xuyên nói chuyện.”

“Nếu rảnh rỗi thì gặp mặt chút, đi ăn một bữa cơm với nhau nè, đi xem phim điện ảnh với nhau nè.....”

Cảnh bạn học tụ họp không khác gì hiện trường đi xem mắt.

Để chế tạo hoàn cảnh ở chung một mình giữa Dư Âm và Tạ Bắc Từ, cậu ta còn tìm cớ chuồn lẹ.

Dư Âm hơi dở khóc dở cười.

Bàn ăn bỗng yên tĩnh bất ngờ.

Dư âm nhíu mày, rũ mắt xuống, suy nghĩ nên nói chuyện thế nào.

Cô không mở miệng, Tạ Bắc Từ cũng không mở miệng.

Hoàn toàn không có muốn cùng nàng ôn chuyện ý tứ.

Người như Tạ Bắc Từ, trước kia vốn đã khó ở chung, giờ lại càng thêm khó nắm bắt.

Nhìn nước trái cây trong ly của anh uống xong rồi, Dư Âm ấn ấn yết hầu của mình, nói về hạng mục.

Sau đó mỉm cười, mở miệng với Tạ Bắc Từ: “Hiện tại nhà hàng cũng bắt đầu sử dụng công nghệ đen, khoảng thời gian trước tôi đi một nhà hàng và hóa ra đồ ăn trong đó được bưng bởi máy bay không người lái (UAV).”

Cô nói như vậy, tất nhiên là có ẩn ý.

Tạ Bắc Từ ngước mắt nhìn về phía cô, không lên tiếng.

Dư Âm tiếp tục nói: “UAV càng ngày càng phổ biến. Nông nghiệp, công nghiệp, thăm dò địa chất hay theo dõi công trình, các ngành nghề đều cần tới nó. Nhưng tín hiệu của UAV là một sự bối rối.”

“Hơn nữa, phòng làm việc của chúng ta đang nghiên cứu về việc khống chế máy bay mà không cần GPS và các tín hiệu khác.”

“Trong tương lai, ứng dụng của UAV sẽ càng trở nên rộng rãi! Không cần tín hiệu mà vẫn có thể điều kiển UAV tất nhiên cũng chính là một xu thế!!”

Sau khi nói xong, Dư Âm có chút khẩn trương, trong lòng thấp thỏm bất an.

Cô muốn nói cho Tạ Bắc Từ biết, hạng mục nghiên cứu điều khiển máy bay của cô rất có tiền đồ, mong anh đừng đánh giá rằng là “hạng mục thất bại“.

Nhưng cô càng lo lắng, Tạ Bắc Từ không để trong lòng với loại hạng mục nhỏ.

Tạ Bắc Từ không phát biểu cái nhìn về những lời của Dư Âm mới nói.

Mắt anh sâu thẳm khó lường.

Dư Âm nhìn ánh mắt của anh, ngực hơi run rẩy, do dự xíu rồi hỏi: “Tôi nói sai ở chỗ nào à?”

Tạ Bắc Từ lười biếng dựa trên lưng ghế, ánh mắt đổ dồn vào cô mang ý dò xét.

Môi anh cong thành một đường vòng cung tựa cười nhưng khônh cười, sau đó anh nói: “Không ngờ sau nhiều năm như vậy, cô vẫn chưa từ bỏ ý định.”

Dư Âm: “......”

Cô là người sáng lập cũng là người lên kế hoạch chủ yếu cho hạng mục này.

Đây là tâm huyết của cô, ước mơ của cô và là tương lai của cô.

Nói lố hơn xíu, hạng mục này còn quan trọng hơn mạng sống của cô, sao cô có thể dễ dàng từ bỏ nó được.

Chờ xíu.

Không đúng......

Anh ta nói “cô vẫn chưa từ bỏ ý định”, đừng nói là cho rằng cô nói nhiều như vậy là vì muốn theo đuổi anh ta đấy chứ?

Xem ra, “Lời tỏ tình” lúc trước của cô đã tạo ra hiệu ứng bươm bướm vô cùng là cường đại.

Dư Âm cần thiết phải giải thích một chút: “Nếu tôi nói, mấy cái lời lúc trước thật ra...... Đều là hiểu lầm, ngài có tin không?”

Tạ Bắc Từ phát ra một tiếng “Ồ” ngân dài, hỏi lại: “Nói cái gì? Chết thì cũng phải chết dưới thân của tôi.”

Dư Âm bị sốc!

Cái tốt sao không đem ra nói, lôi cái xấu ra chi dợ?

Tạ Bắc Từ hơi cong khóe môi, mang ý châm chọc, “Vậy thì đúng là thật trùng hợp.”

Dư Âm: “......”

Hôm nay không thể nói chuyện được rồi.

Không khí lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Người phục vụ bưng nước trái cây đi đến chỗ phía sau Dư Âm, Dư Âm đột nhiên ngồi thẳng lại.

Bả vai của cô trùng hợp chạm vào cái khay.

Ly nước trên khay hơi nghiêng, toàn bộ nước trái cây đều đổ xuống bả vai của Dư Âm.

Dư Âm kinh ngạc mà hô lên, lập tức đứng lên theo phản xạ có điều kiện.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

Người phục vụ liên tục nói xin lỗi, lập tức lấy khăn lau đưa cho Dư Âm.

Khi Dư Âm tiếp nhận cái khăn để lau thì quần áo đã ướt một mảnh, áo ngực ở bên trong như ẩn như hiện mà lộ ra.

Đem khăn che ở trước ngực, giương mắt lên thì bắt gặp một cặp mắt.

Tròng mắt Tạ Bắc Từ thâm thúy và đạm bạc, tựa như bị phủ thêm một tầng sương, mờ mịt không rõ làm người khó nhìn thấu.

Sau khi hình ảnh đóng băng được hai giây, anh cởi chiếc áo sơ mi màu đen ở bên ngoài chiếc áo thun xuống, trực tiếp ném cho dư Âm.

Quần áo mang theo nhiệt độ áp cùng với hơi thể độc quyền của đàn ông.

Dư Âm cầm áo khoác khoác lên người mình, nhìn Tạ Bắc Từ, nói tiếng cảm ơn: “Để lại số điện thoại i, tôi sẽ giặt khô quần áo rồi trả lại cho anh....”

Lời còn chưa dứt thì điện thoại bỗng vang lên, là voice chat của Tào Nhất Trí.

Dư Âm không có suy nghĩ nhiều, ngón tay theo bản năng mà bấm click nghe.

“Gặp mặt để lại đồ, ngày sau dễ hẹn nhau. Đừng có ngại ngùng gì nữa, mạnh dạn tiến lên đê. Mời cậu ấy uống một ly, tiện tay hơi nghiêng chân làm cho nước trái cây văng lên người cậu ấy. Sau đó để cậu ấy cởi áo khoác đưa cho bà, coi như là lót đường cho cuộc gặp mặt sau......”

Dư Âm luống cuống tay chân, muốn bấm ngừng thì nó đã phát xong hết.

Vẫn luôn cho rằng giây trước là xấu hổ nhất, ai ngờ giây tiếp theo chỉ biết càng xấu hổ hơn.

Đồ con heo Tào Nhất Trí, đi WC mà còn voice chat gì tầm này hả.

Cô lập tức giải thích: “Tôi không phải, tôi hỏng có.”

Khóe miệng Tạ Bắc Từ hơi giật giật, giọng nói lạnh nhạt mang chút trêu chọc: “Kịch bản không tồi, nhưng mà hơi lỗi thời.”

Dư Âm: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.