Em Vì Anh Vượt Núi Băng Đèo

Chương 14: Chương 14






Lương Chân hát, và khoảng dừng giữa mỗi từ dài hơn khi không có nhạc đệm, cảm giác như có chút lười biếng. Âm cuối cùng được cậu ngân rất dài, đồng thời giọng cứ thế trầm xuống.

Cậu hát câu cuối đến khi hết hơi, Lương Chân đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. Cậu muốn mở miệng hỏi, nhưng vừa mới mở miệng thì thấy Thiệu Minh Âm nghiêng đầu, nhất thời Lương Chân không biết nói gì.

Thiệu Minh Âm hỏi cậu: "Không hát nữa?"

"A... hát! Làm sao không hát chứ." Lương Chân thử gảy một cái dây đàn, sau đó khổ não "Aizzzz" một tiếng, thừa nhận với Thiệu Minh Âm.

"Bài hát này... Bài hát này tôi chỉ thuộc phần điệp khúc, những phần khác tôi không nhớ nữa."

"Ra là vậy." Thiệu Minh Âm gật gật đầu, ánh mắt lại lần nữa lại nhìn đến kệ bếp. Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Thiệu Minh Âm chớp mắt, Lương Chân thấy được cảm giác mất mát trong đôi mắt anh. Cảm xúc đó cậu chưa từng thấy ở anh, Lương Chân cũng chưa từng nghĩ rằng có ngày cậu thấy được một Thiệu Minh Âm như vậy.

Cậu bắt đầu tìm kiếm Thiệu Minh Âm trong trí nhớ. Thiệu Minh Âm, người đạp cửa và còng tay cậu. Thiệu Minh Âm, người cho cậu bát mỳ trong đồn công an. Thiệu Minh Âm, người đặt một tờ tiền được miết phẳng vào hộp đàn ghi ta của cậu. Thiệu Minh Âm, người bị cậu ôm chặt nhưng không đẩy ra, còn mang cậu về nhà và làm mì trứng cà chua cho cậu ăn. Mỗi một Thiệu Minh Âm đều ôn hòa điềm đạm, mỗi một Thiệu Minh Âm đều cười, anh cười rộ lên đẹp đẽ như vậy, ai nhìn đều cảm thấy nhẹ nhõm và sau đó sinh ra tín nhiệm.

Lương Chân nghĩ đến Thiệu Minh Âm trong phòng riêng bên trong phòng rửa tay đã khẩu giao cho cậu, nhưng lúc này cậu không có bất kì ham muốn dục vọng nào. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ tới, nghĩ đến cuối ngày hôm đó, Thiệu Minh Âm mặc cậu nắm tóc đâm sâu vào cổ họng cũng không giận, bị cậu bắn lên khóe miệng lên mặt, nhưng anh chỉ chậm rãi chớp mắt, sắc mặt bình tĩnh. Lương Chân trước đây vẫn nghĩ rằng bởi vì Thiệu Minh Âm đã từng làm thế với người khác, nên mới thuần thục như vậy. Vì thế Lương Chân có một chút ghen tị.

Nhưng giờ cậu không nghĩ thế nữa, kia chỉ là suy đoán thôi. Cậu nghĩ lí do Thiệu Minh Âm có thể bất vi sở động như vậy, đơn giản là bất vi sơ động* thôi. Ngay cả khi Thiệu Minh Âm rõ ràng đang đứng cách cậu chỉ ba bốn mét, cậu nhìn Thiệu Minh Âm, không hiểu sao có cảm giác người này không có ngày mai, cũng không quan tâm đến ngày mai. Thiệu Minh Âm thực sự không để ý đến ngày mai, đến tương lai, tiền đồ. Nếu anh quan tâm, một người đến từ ngoại tỉnh, làm sao có thể đến Ôn Châu làm cảnh sát đường phố.

*bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị việc gì làm xúc động.

Lương Chân cuối cùng cũng biết tại sao cậu cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu đã nhớ ra Thiệu Minh Âm cũng là người từ nơi khác đến.

Thiệu Minh Âm cũng giống như cậu ở nơi đất khách quê người. Cậu là Lương Chân đến từ Lan Châu, còn Thiệu Minh Âm là người ở đâu? Anh nói tiếng phổ thông không có thêm bất kì âm địa phương nào, thói quen sinh hoạt cũng nhìn không ra là người miền nam hay miền bắc. Anh ở Ôn Châu mấy năm rồi, lẽ nào không nghĩ đến quê nhà, nghĩ xem chính mình đến từ ngọn núi con sông nào, đến từ biển hồ nào.

Vì vậy, khoảnh khắc mất mát đó trong mắt Lương Chân thật quý giá. Đó là cảm xúc đầu tiên trong mắt Thiệu Minh Âm, liên quan đến quê hương cố hương, là điểm đột phá duy nhất Lương Chân nhìn ra.

Và Lương Chân thực sự muốn nắm bắt khoảnh khắc này.

Lương Chân bắt đầu chơi khúc nhạc dạo đầu. Cậu không nhớ rõ một phần lời bài hát, nhưng cậu chọn tông tốt nên cứ thế bắt nhịp giai điệu bài hát. Lương Chân chơi rất chậm, từ từ từng nốt một. Cậu cúi đầu, ánh mắt hết sức chuyên chú nhìn cần đàn và dây đàn ghi ta, mở miệng hát câu đầu tiên: Men theo cổng chính quảng trường Lục Thành.

Đó không phải là lời gốc của bài hát này. Một mặt Lương Chân thật sự không nhớ kỹ "Men theo" nơi nào, mặt khác cậu cũng tự tin có thể chế lời. Lương Chân chơi rap, không chỉ có thể freestyle, mà câu từ còn gieo vần, nhấn nhá từng chữ rõ ràng.

Nhưng nội dung của bài hát này dù sao cũng là ngẫu hứng tại chỗ, khó tránh khỏi như lời tán gẫu vu vơ.

"Men theo cổng chính quảng trường Lục Thành

Cầm đàn ghi ta đến ngã tư bờ đê

Thành quản đuổi chạy tới chợ đêm phố

Tầm tã mưa rơi, túi không tiền"

Bản thân Lương Chân cũng cảm thấy khôi hài, nhưng cậu vẫn tiếp tục hát --

"Trong tia hi vọng cuối cùng

Gặp được cảnh sát Thiệu tay cầm ô..."

Lương Chân ngẩng đầu, lập tức chơi phần điệp khúc, mấy hợp âm cậu hạ bút thành văn, giai điệu vẫn nhớ kĩ. Cậu không nhìn chằm chằm đàn ghi ta nữa. Dĩ nhiên cậu ngẩng đầu muốn nhìn Thiệu Minh Âm, tự hỏi Thiệu Minh Âm có thích cậu hát như thế hay không.

Rồi cậu thấy Thiệu Minh Âm quay đầu lại nhìn mình.

Cổ họng Lương Chân thắt lại, giọng có chút nghẹn một phần tư nhịp. Đây chưa phải là điệp khúc, cậu hát:

"Trong tia hi vọng cuối cùng

Có thể giữ Lương Chân ở lại một đêm được không."

Trước khi hát tới từ cuối cùng, đàn ghi ta đệm nhạc đều là những nốt đơn, chỉ để giúp Lương Chân không bị lạc nhịp chứ không tạo thành giai điệu hoàn chỉnh. Nhưng đến đoạn "giữ Lương Chân lại một đêm", cậu kết hợp liên tiếp các hợp âm G, A, Fm và Bm. Bởi vì khác hoàn toàn với đoạn mở đầu, đoạn trước âm vực đều là âm C thứ, nghe thản nhiên nhàn nhạt, nhưng sau đấy nhanh chóng lên đến âm D, khiến cho âm thanh lên cao nhưng vẫn trơn tru dễ nghe. Cậu thấy Thiệu Minh Âm mở miệng, lẩm nhẩm câu núi sông biển hồ kia.

Như hỏi Thiệu Minh Âm, Lương Chân hát:

"Ai đến nơi đây, đến từ núi sông hay biển hồ nào

Lại bị giới hạn giữa ngày và đêm, nhà bếp và tình yêu."

Cuối cùng cậu cũng hát ra, tại nhà bếp Thiệu Minh Âm hát--

Ai đến nơi đây, đến từ núi sông hay biển hồ nào. Giới hạn giữa ngày và đêm, nhà bếp và tình yêu.

Lương Chân cảm thấy thoải mái như chưa từng có. Suy nghĩ của cậu rất đơn thuần, cậu muốn hát cho Thiệu Minh Âm nghe, và khi hát lên cậu thấy hài lòng. Cậu không chơi bốn nhịp tám nhịp nữa, cậu không muốn chơi ghi ta nữa.

Đặt tay lên cây đàn ghi ta, Lương Chân bắt đầu hát --

"Đi đến tận cùng trong tiềm thức

Thấy cha ngồi trên mây và hút thuốc

Ông nói rằng đứa trẻ nên hòa giải với ngày hôm qua

Giống như chúng ta đã từng."

Hai câu trước Lương Chân vẫn hát, nhưng dần dần giọng ngày càng chậm lại, không giống như đang hát mà giống như đang kể chuyện, như đọc thơ. Không biết Thiệu Minh Âm quay cả người lại từ khi nào, mặt đối mặt với Lương Chân. Anh không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng mà nghe, nghe cậu hát nghe cậu đọc thơ. Anh chớp mắt, thời điểm nhắm mắt rồi mở ra không xuất hiện nếp nhăn. Sau đó mí mắt khẽ rung lên rồi lại mở ra, nhìn xuống chút nữa là lông mi, rồi cặp mắt kia, trắng đen rõ ràng như một bức tranh thủy mặc tinh giản. Con ngươi Thiệu Minh Âm rất đậm, giống như màu tóc của anh, mái tóc đen khiến Lương Chân muốn chạm vào nó, muốn luồn đầu ngón tay qua rồi nắm lấy những ngọn tóc. Lương Chân không nhìn ra trong đôi mắt kia đang bao hàm cảm xúc gì, nhưng nó luôn thôi thúc bản thân cậu tìm ra tình cảm chất chứa trong đó.

Lương Chân nhìn Thiệu Minh Âm không chớp mắt. Thiệu Minh Âm không cười, nhưng khiến cậu cảm thấy chân thực hơn bao giờ hết. Cậu thấy đôi môi Thiệu Minh Âm cuối cùng cũng buông lỏng, khẽ mở ra rồi khép lại. Lương Chân không hoài nghi chút nào, Thiệu Minh Âm cũng nhớ, Thiệu Minh Âm cũng muốn hát, chỉ là cần một cơ hội, một cách tiếp cận, một lời mời, anh sẽ hát, anh sẽ mở miệng hát.

Vì vậy Lương Chân đến gần.

Cậu đi rất chậm, như thể rất sợ dọa đến Thiệu Minh Âm. Cậu bước nhẹ chân, không va chạm đàn ghi ta hay bất cứ vật gì xung quanh. Bốn câu cuối hoàn toàn trái ngược với bốn câu đầu tiên. Ban đầu cậu đọc nhưng càng về sau nhịp điệu càng rõ ràng

Càng về sau, cậu càng gần Thiệu Minh Âm hơn.

"Dùng vô hạn cách thức phù hợp với tương lai

Hoán vị những ngôi sao với dòng sông trong cơ thể

Dùng vô hạn cách thức phù hợp với tương lai

Yêu quý bầy chim vừa sum hợp rồi liền ly tán."

Cậu đứng trước mặt Thiệu Minh Âm, không chơi đàn ghita, hát lại một lần nữa -- Ai đến nơi đây, đến từ núi sông hay biển hồ nào.

Giống như mực đen trên giấy trắng, giọng hát của Lương Chân như có sức mạnh thẩm thấu vào không gian tĩnh lặng. Cậu đi tới trước mặt người kia, hơi cúi đầu cùng anh đối diện, cậu có thể nhìn thấy bóng mình từ trong mắt Thiệu Minh Âm, và chỉ có duy nhất bóng của cậu, giống như Thiệu Minh Âm nhìn thấy bản thân anh trong mắt Lương Chân. Ban đêm ở Ôn Châu, tại nhà trọ khu trung cư trên phố, Thiệu Minh Âm và một thiếu niên tên Lương Chân đến từ Lan Châu trong phòng bếp nhỏ hẹp, trong mắt Lương Chân chỉ có anh.

Thiệu Minh Âm há miệng thở dốc, như bị mê hoặc, anh phát ra âm thanh, từng chữ từng chữ nhả ra rất chậm. Anh không hát tới được âm vực của Lương Chân, nhưng giai điệu vẫn chuẩn:

"-- lại bị giới hạn giữa ngày và đêm..."

Ngay khi anh dừng lại, yết hầu run rẩy đến nỗi anh không thể hát nữa. Đang muốn nhếch miệng để che giấu thứ gì đó, anh cảm nhận được Lương Chân đang ở gần mình hơn. Lương Chân hạ thấp giọng, thấp hơn nốt C, đến mức chỉ cần anh mở miệng nói chuyện thì nhất định có thể hát theo cậu. Ánh mắt Lương Chân vẫn không rời khỏi Thiệu Minh Âm, cậu lặp lại: "Lại bị giới hạn giữa ngày và đêm..."

Ánh mắt kia trong trẻo, sạch sẽ không có bất kỳ tạp chất nào, giống như tên của cậu, chân thực và có sức sống.

Loại sức mạnh này truyền đến Thiệu Minh Âm, anh chậm rãi lên tiếng, cùng Lương Chân tạo thành giai điệu đồng thời hát lên năm chữ --

Nhà bếp và tình yêu.

Ai đến nơi đây, đến từ núi sông hay biển hồ nào

Lại bị giới hạn giữa ngày và đêm, nhà bếp và tình yêu.

Lương Chân mỉm cười, cậu biết Thiệu Minh Âm có thể hát, và Thiệu Minh Âm sẽ hát.

Lương Chân biết rằng Thiệu Minh Âm sẽ hát đến câu cuối cùng.

Khi hát xong hai hợp âm cuối, Lương Chân đã bắt được khoảnh khắc đó.

Cậu nghe Thiệu Minh Âm hát, cậu nghe chính mình hát, và trong nháy mắt đó, âm thanh hai người trọn vẹn hòa vào nhau --

"Ngay tại khoảnh khắc này -- "

Đó mới chân chính là câu cuối cùng của bài hát. Sau đó Lương Chân chỉ chơi đàn không nói gì, như là biết Thiệu Minh Âm sẽ hát ra từng chữ. Lương Chân cũng chơi từng nốt một, và mỗi một nhịp đều vừa vặn phù hợp với Thiệu Minh Âm.

Thiệu Minh Âm hát câu cuối cùng, nhỏ hết sức giống như thì thầm: "Nắm chặt bàn tay mâu thuẫn của tôi."

Ngay tại khoảnh khắc này, nắm chặt bàn tay mâu thuẫn của tôi.

Lương Chân cười, răng nanh lại lộ ra. Lúc này khoảng cách giữa cậu và Thiệu Minh Âm vô cùng gần, giống như là cố tình, nhiệt độ từ hơi thở phả lên mặt anh. Lại giống như Thiệu Minh Âm không để ý, cũng không lui về sau, Lương Chân được đà nghịch ngợm được voi đòi tiên chọt chọt ngón tay Thiệu Minh Âm, cậu nói: "Anh là người Thạch Gia Trang."

Thiệu Minh Âm không đáp lại, cũng không phủ định, ánh mắt nhìn xuống bàn tay vừa nãy Lương Chân chạm qua vẫn còn lưu lại nhiệt độ. Thiệu Minh Âm vuốt nhẹ nơi cậu vừa chạm qua, rồi ngay lập tức buông lỏng.

"Trước đây tôi từng nghe người ta nói, người nơi nào hát nhạc nơi đó. Nói theo cách khác, người nơi nào nghe nhạc nơi đó." Lương Chân đột nhiên ghé tới bên tai Thiệu Minh Âm, Thiệu Minh Âm theo bản năng muốn trốn, nhưng giọng nói của Lương Chân so với tốc độ của anh nhanh hơn, nhẹ nhàng, giống như một quả bóng bằng bông, chạm vào ngưa ngứa.

Lương Chân nói: "Vạn Thanh, ban nhạc bốn người, đều đến từ Thạch Gia Trang."

Thiệu Minh Âm thở hắt ra, rũ mắt không biết nói gì. Bên cạnh đột nhiên có tiếng va chạm vật gì rơi xuống đất, Lương Chân cũng bị giật mình. Hóa ra là nồi canh đậu xanh sôi quá lâu, bọt trào ra đẩy nắp nồi rơi xuống.

Thiệu Minh Âm tắt bếp, nhanh chóng lau nước tràn ra ngoài, sau đó múc cho Lương Chân một bát. Lương Chân đặt đàn ghi ta xuống, không rời khỏi phòng bếp, cậu đứng đối diện với kệ bếp, cứ thế bưng bát nhấm nháp. Cậu không biết rằng tư thế cậu đang bưng bát uống canh trong bếp rất giống với Thiệu Minh Âm của ngày hôm qua, ngày hôm kia, ngày hôm kìa. Thiệu Minh Âm đứng lui về phía sau nhìn bóng lưng Lương Chân, lặng lẽ nhìn cậu yên lặng uống canh đậu xanh.

Thiệu Minh Âm nghĩ hóa ra mình trước đây là như vậy. Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh cảm thấy Lương Chân không giống với bản thân mình. Lương Chân trẻ hơn và tràn đầy sức sống hơn. Khi bị oan ức suy sụp, chỉ cần ăn bát mì, hát một bài hát sẽ phấn chấn trở lại. Cậu giống như mặt trời nhỏ, bởi vì sự xuất hiện của cậu, nhà trọ nhỏ này như có hơi người, có ấm áp, xua tan đi lạnh lẽo hiu quạnh, chỉ có cậu ở đó tỏa sáng tỏa nhiệt.

Thiệu Minh Âm nghĩ anh quên nói với mặt trời nhỏ Lương Chân rằng cậu hát rất hay. Lúc chạng vạng ven đường, anh nói "Cậu hát rất êm tai" không phải là nói cho có, mà Lương Chân đúng là được ông trời thưởng cơm ăn, tất cả chân tình cảm xúc đều đưa vào bài hát, cứ như vậy làm một chàng trai trẻ có thể hát và chơi ghi ta. Liệu có ai không thích, có ai nỡ đuổi cậu đi đây.

Vì vậy Thiệu Minh Âm chủ động mở lời trước.

Anh hỏi Lương Chân: "Chỉ một đêm thôi phải không?"

Lương Chân sững sờ, ôm bát xoay người, không dám chớp mắt chờ Thiệu Minh Âm nói tiếp.

Thiệu Minh Âm giả vờ gãi gãi sống mũi, vừa chỉ tay vừa nói: "Ở kia có một chiếc giường gấp theo kiểu quân đội, chỉ rộng 70 cm, có thể cậu ngủ không thoải mái -- "

"Thoải mái! Thoải mái!" Lương Chân bỏ bát xuống, nghiêng người ôm chầm lấy Thiệu Minh Âm, hai tay chế trụ khiến hai người mặt đối mặt. Lúc Thiệu Minh Âm cho là cậu đã hết kích động, không nghĩ tới Lương Chân còn nhìn anh cười ngây ngô, hoàn cảnh hiện tại anh giống như bị một con gấu ôm vào lòng.

Lần này không có đàn ghi ta ở giữa, thân thể hai người dán vào nhau. Thiệu Minh Âm không quen, bàn tay đặt lên ngực Lương Chân muốn tách ra, trước mắt anh chợt lóe lên hình ảnh Lương Chân vừa mới cười.

Lộ ra răng nanh, hoàn toàn là vui vẻ cười.

Thiệu Minh Âm yên tĩnh mở bàn tay trên lồng ngực Lương Chân vài giây, sau đó ngón tay co lại, cuối cùng chậm rãi hạ thấp, trượt xuống thắt lưng chính mình.

- ------------------------------



Giường gấp kiểu quân đội

Thích Ăn Dưa Hấu: Bài hát có nhắc đến trong chương là 揪心的玩笑與漫長的白日夢 (A Heart Wrenching Joke and a Long Daydream), của nhóm 萬能青年旅店 (Omnipotent Youth Society). Mình để link video ở đầu chương cho bạn nào muốn nghe nhé::D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.