Nó chống hai tay, run rẩy ngồi dậy nhưng lại ngã xuống lại giường, hắn nằm ngủ bên cạnh, tay vẫn cầm sợi dây xích. Nó nhìn hắn mà đau lòng, nó nào đâu muốn hại người mình yêu cơ chứ. Hắn đánh nó rất nhiều, còn làm những thứ kinh khủng với nó, làm cơ thể nó không còn nhúc nhích nổi và khắp nơi đều đau đớn tột cùng. Chân nó hắn đánh tới nỗi sưng tấy cả lên và có vẻ như muốn gãy rồi. Nằm yên nhìn hắn, đáng lẽ ra nó không nên làm hắn giận lúc sáng, thì giờ này Kaito sẽ không làm được gì.
- Làm sao đây....em yêu anh....em không hề muốn hại anh...- nó chạm tay vào mặt hắn, nở nụ cười nhạt.
- Im mồm và ngủ đi. - hắn hất tay nó ra, xoay người.
- ....... - nhìn bờ lưng rộng, nó muốn chạm vào nhưng không, nó thậm chí còn muốn ôm hắn. Bịt miệng mình, nó bật khóc, run rẩy quay lưng lại với hắn.
- Thật ồn ào. - hắn rời khỏi giường, nhăn nhó đi ra ngoài và đóng sầm cửa.
Bịt tai lại, nó nhắm chặt mắt, liên tục khóc nấc thành tiếng. Giờ đây nó thật thảm hại, tưởng tượng ngày mai mình sẽ chết như thế nào, nó úp mặt vào gối, hiện tại nó không thể mạnh mẽ được...
- Rin...nàng sao thế này? - nó giật mình, một giọng nói quen thuộc, trầm ấm.
- Kenji...? - nó quay mặt ra, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt lo lắng của ngài. Sợ hắn vào lại phòng nên nó quay ngoắc mặt đi, giọng lạnh nhạt. - Anh không cần quan tâm tôi, đi đi.
- Len làm gì nàng thế này.... - ngài chạm nhẹ vào mấy vết thương chằng chịt trên cơ thể nó, lập tức chúng biến mất.
- Anh đi đi mà... - nó đẩy vai ngài, nếu hắn phát hiện thì sẽ càng làm hắn tổn thương thêm thôi, nó không muốn thế.
- Được.... - ngài cau mày, từ từ biến mất.
- Cám ơn. - nó mỉm cười, đôi mắt ngài bỗng run lên và ngài biến mất hẳn.
Đêm nay gió lạnh, nó ngủ trong phòng một mình lại cảm thấy sợ hãi, từ lúc ban đầu tới đây, nó đã bị Loky cho ở cả đêm ngoài bóng tối và gió lạnh...tới bây giờ nó vẫn sợ. Gió thổi bức màn bay phấp phới sau mấy cái bóng cây bên ngoài, trời lạnh và chiếc chăn mỏng không đủ sưởi ấm...nó dù đau đớn nhưng vẫn gượng dậy cố gắng đi tới cửa. Mở cửa, hành lang tối tăm và lạnh lẽo, cầm cây đèn dầu, nó không muốn ngủ một mình nên nuốt nước bọt và đi cà nhắc ra khỏi phòng.
- Làm gì vậy? - hắn từ đâu xuất hiện làm nó giật mình và cây đèn rơi xuống.
- E....em...sợ... - nó run người, bám hai tay vào cánh cửa phòng.
- Tôi chỉ đi kiếm gì đó ăn thôi. Vào trong ngủ đi. - hắn cười gượng.
Hắn nhẹ nhàng bế nó vào trong, đặt nó lên giường, hắn ôm lấy nó.
- Len? - nó ngạc nhiên.
- Rin...tôi vẫn không tin được là em lại hại tôi...làm ơn nói ra đi...là kẻ nào? - hắn ôm chặt nó.
- Em...không nói được tên của hắn, miệng em rất đau khi cố gắng nói tên của hắn.
- Nói tôi biết, hắn có ở trong nhà mình không?- Là cái tên tóc xanh! - nó chợt lay vai hắn - Tên đó điều khiển em!
- Kaito?
- Đúng thế!
- Làm sao có thể như vậy được? Em nhầm chăng?
- Em không nhầm!
- Hắn ta...làm sao có con dao bạc được? Thứ đó...là của mẹ anh...Fiat. Trước khi bà ấy mất, anh còn không biết con dao ấy ở đâu nữa. Đó là vật duy nhất có thể làm anh bị thương.
- Len, em có cách này...
_______________________
Sáng mai, nó bị xích hai tay ra đằng sau và cả hai chân. Bị nhốt vào một cái lồng sắt lớn và đang chuẩn bị được đưa đi hành hình. Và nó vẫn ngồi thẩn thơ như người mất hồn trong chiếc lồng sắt để giữa sảnh lâu đài. Mọi người bên ngoài đang hò hét, ném đồ vào bên trong lâu đài của hắn. Kaito từ đâu bước ra với vẻ mặt thõa mãn, anh đưa tay vào vuốt mái tóc dài mượt mà của nó.
- Trước khi chết em vẫn rất xinh đẹp, Rin à. Tôi xin lỗi, vì trả thù nên tôi mới sử dụng em, dù vậy tôi mong em tha thứ và tôi rất yêu em Rin. Chắc hẳn em còn nhớ, khi em nhỏ xíu em đã cho kẹo một cậu bé đang khóc ở con hẻm nhỏ khi đi chơi phố cùng mẹ mình chứ?
- Hừ, vậy ra cậu bé đó là anh... - nó khẽ cười.
- Tôi trả thù hắn...vì hắn với vóc dáng nhỏ bé như vậy...lại có thể giết chết cha mẹ tôi chỉ vì cơn đói của hắn, và năm đó, cũng là lúc hắn thức tỉnh bản năng của một vampire...
- Đó chính là lý do mày trở về đây sao? - hắn từ trên cầu thang bước xuống, cực kì tức giận.
- Tất cả là do mày đã giết cha mẹ tao, thằng khốn. Trong khi đó Fiat bà ấy lại che chở cho mày! - anh đứng dậy.
- Cha mẹ mày...không hề do tao giết...mày có biết sự thật không? - hắn ngồi xuống cái ghế, nhắm mắt lại nói chuyện thật bình tĩnh.
- Sự thật gì?!
- Mày sinh ra vốn là một đứa trẻ vampire thuần chủng, cha mẹ mày đều là con người nhưng...mẹ mày, trước khi kết hôn với cha mày đã quan hệ với một vampire thuần chủng của một huyết tộc, vì thế bà ta sinh ra mày vốn đã là con của tên thuần chủng kia. Cha mày sau khi phát hiện sự thật mới vứt mày ngay con hẻm đó, và Rin ắt hẳn đã cho kẹo mày. Mẹ cô ấy giúp mày tìm về nhà nhưng cha mẹ mày đã chết và tao có mặt ở nhà mày nên mày đã hiểu lầm phải không? Tên vampire năm xưa đã quan hệ cùng mẹ mày, chính là cha thật sự của mày vì ghen tức, hắn ta đã giết cả cha lẫn mẹ mày và bỏ đi. Fiat bà ấy đã kể tất cả sự thật cho tao khi tao lớn lên...
- M....mày đừng có bịa chuyện! - anh quát hắn, tay nắm chặt lại.
- Con dao bạc...có phải bà ấy đưa cho mày không? Đó là vật quan trọng của bà ấy, là vật cha tao đã đưa bà ấy cất giữ. Bà ấy chỉ mong mày tha thứ, bà ấy đã không thể làm được gì khi thấy cha mẹ mày chết, và cả mày cũng phải nhìn cha mẹ mình chết. Đối với mày đó là cả cú sốc lớn, hôm đó tao và Fiat vô tình đi ngang nhà mày và đó đã tạo nên sự hiểu lầm mày dành cho tao.
- K...không thể nào đâu...! Tao cố gắng đến tận bây giờ vì cái gì chứ?! Tao đã điều khiển Rin đâm thẳng con dao vào trái tim mày nhưng không hiểu sao cô ấy lại đâm vào bụng mày! Nếu không mày đã chết rồi.
- Nếu mày muốn trả thù, hãy tìm ngài King. Ngài ấy chắc chắn sẽ biết đến chuyện cha mẹ của mày, đi đi trước khi tao đổi ý. - hắn nhìn nó, trong lòng cười thầm.
Nó thở dài sau khi được thoát ra khỏi cái lồng ngột ngạt ấy, dựa người vào ghế trong khi hắn đuổi mấy bọn ồn ào bên ngoài đi. Rinto lúc này hơi đỏ mặt, đi trên lầu xuống, tới trước mặt nó, cậu đánh nó một cái.
- Ui da! Cái gì vậy?! - nó xoa đầu mình.
- Đừng có nhìn! - cậu đẩy mặt nó đi chỗ khác, lắp ba lắp bắp nói - X...xin lỗi....! L...là tôi hiểu lầm cô rồi...! Tôi không cố ý làm tổn thương cô...
- Nè, anh không có yêu tôi đâu phải không?
- C....cô hỏi thế làm gì?! - cậu đỏ ửng mặt - L...làm gì có! Không bao giờ đâu!
- Cứ như vậy đi nhé. - nó quay mặt lại, cười tươi.
Tim cậu đập thình thịch, rồi cậu quay đi khi thấy hắn trở vào.