Encore, Encore

Chương 22: Chương 22




Phần diễn cùng thúc ngựa của hai người Phạm, Dao được quay vào buổi chiều, đoàn phim đi tới dưới chân núi Nhạn Miên. Dưới chân núi là một khu vực sông nước có cái tên rất dễ nghe, “Bạch hạc tống quy”, có người nói là bởi, vào mùa đông, nếu đứng từ đây nhìn thì có thể thấy từng khối đá hình thù kỳ lạ trên đỉnh núi phủ tuyết trắng, hình dạng giống như hạc tiên, tựa như thực sự có tiên nhân ở đó bay đi rồi để lại một bầy hạc trắng, hoặc đứng yên đợi chờ hoặc ngóng mong người về.

Fujiwara Shinsuke lần trước vì ngã ngựa mà bị thương nên lúc này đoàn phim làm riêng cho anh ta một con ngựa gỗ giả, chỉ quay nửa người trên của anh ta còn cảnh thúc ngựa chạy nhanh thì giao cho Đồ Thành.

Khi Uông Tư Niên còn chưa chính thức nhận vai đã nghe theo gợi ý của Ân Hải Lý mà tập cưỡi ngựa. Tuy nói điện ảnh bây giờ có hiệu ứng chân thực, một bàn một ghế cũng đã thành “ngựa”, nhưng diễn viên tự mình cưỡi ngựa ra trận thì không nghi ngờ gì, là một chút tuyên truyền và điểm cộng cho người đó.

Người huấn luyện ngựa trong đoàn phim dẫn ra hai con ngựa tốt thượng cấp, vừa muốn đỡ Uông Tư Niên lên ngựa đã bị Đồ Thành ngăn lại: “Đợi một chút.”

Hắn nhận roi ngựa từ tay huấn luyện viên, không cần người đỡ, tự mình giẫm bàn đạp leo lên. Nắm cương, vung roi, thúc ngựa(*), một chuỗi động tạc lưu loát thành thạo, con ngựa này lại ngoan ngoãn dưới tay Đồ Thành, cả huấn luyện viên cũng bày tỏ kinh ngạc.

Đồ Thành cưỡi ngựa chạy một vòng, xác nhận con ngựa này không bị người giở trò mới xuống ngựa.

“Tiểu Đồ vẫn thật cẩn thận.” Dụ Tín Long đứng bên cười như không cười, như thuận miệng mà cùng Đại Chu khen một câu. Đồ Thành liếc nhìn gã, sau đó đỡ eo Uông Tư Niên, dễ dàng đưa đối phương lên lưng ngựa.

Uông Tư Niên rất đắc ý, so với việc mình được khen thì còn đắc ý hơn, cúi đầu rũ mắt, nhỏ giọng hỏi Đồ Thành: “Ban nãy người huấn luyện ngựa nhìn trợn cả mắt lên, cứ khen anh cưỡi ngựa giỏi đấy. Này, cái đấy anh cũng học ở Lam Hồ à?”

“Không phải,“ đợi sau khi đối phương đã ngồi vững trên yên ngựa, Đồ Thành mới leo lên một con ngựa khác, “Tôi là người Mông Cổ.”

Một ngày quay chụp diễn ra rất thuận lợi, tầm ba giờ đã hoàn toàn quay xong, kết thúc sớm hơn so với dự tính không ít.

Uông Tư Niên đề nghị với Đại Chu, nói muốn cùng Đồ Thành luyện thêm kĩ thuật cưỡi ngựa, muộn một chút sẽ trả ngựa. Đại Chu thoải mái đáp ứng, để lại cho hai người một con ngựa rồi về trước với nhân viên trong đoàn.

Hơn bốn giờ chiều, hai người cùng cưỡi một ngựa, thúc ngựa chạy một lúc rồi ngồi xuống đất nghỉ ngơi.

“Bạch hạc tống quy” mặc dù không thể so với rừng xanh núi thẳm, cảnh sắc hùng vĩ bao la, nhưng có một thác nước mấy chục mét, đổ xuống tạo thành những khe suối róc rách không dứt, hơi nước bay lên không trung, biến hóa ra bảy màu, cũng có một phen phong tình mộng ảo.

Uông Tư Niên gối đầu lên đùi Đồ Thành, lên tiếng hát một khúc nhạc của tộc Mông Cổ. Đến đoạn cần lên cao, hắn lên không nổi liền hát bừa.

Nốt cao lên không nổi, nốt trầm xuống không xong, Uông Tư Niên tự biết mình hát chẳng có chút nào êm tai. Trước mặt người khác hắn sẽ không hát, mà có hát cũng mang theo tâm tình cá chết lưới rách, chỉ có ở trước mặt Đồ Thành hắn mới có thể buông bỏ hết mọi đề phòng, mới có thể hát đến thoải mái.

Đồ Thành tựa như cũng không chê hắn hát khó nghe, nhắm mắt lại, ngón tay gõ nhẹ lên thảm cỏ mềm mại như thể đang chỉ huy một dàn nhạc.

Uông Tư Niên hát xong câu cuối cùng liềng ngẩng lên nhìn Đồ Thành. Mà lúc này Đồ Thành cũng mở mắt ra, hai người cứ như vậy một trên một dưới mà nhìn nhau.

Đồ Thành vô cùng anh tuấn, ngũ quan cũng không trông như con lai, hoàn toàn không có nét cứng nhắc như đặc thù tướng mạo người Mông Cổ, nếu không do đối phương chủ động đề cập thì Uông Tư Niên cũng không ngờ người nọ không phải người Hán.

Hắn hỏi đối phương: “Anh cưỡi ngựa giỏi như vậy, chắc hồi nhỏ thường đến thảo nguyên tập nhỉ?”

Đồ Thành lắc đầu: “Mẹ của tôi là người Hán, tôi sinh ra và lớn lên cùng anh ở Thượng Hải, ngày lễ tết mới trở lại, khi đó anh sẽ dạy tôi cưỡi ngựa.”

Nhắc đến Đồ Lãng, ánh mắt của Đồ Thành liền ảm đạm, Uông Tư Niên biết bản thân đóng vai gì trong chuyện xưa này rồi lại chẳng thể nói ra, trong lòng khó chịu, giọng cũng buồn buồn: “Anh của anh... là người như thế nào vậy?”

Đồ Thành nói: “Anh ấy giỏi hơi tôi, là tay bắn tỉa trong Lam Hồ. Người biết đánh nhau trong Lam Hồ có rất nhiều, nhưng có thể bắn súng bách phát bách trúng thì chỉ có anh ấy.”

Trương Đại Xuân ở cục thành phố đã nói Đồ Thành hoàn toàn có thể dành được một trong ba vị trí đầu trong toàn bộ các thành viên xưa nay của Lam Hồ, sự thực cũng là Đồ Lãng trở thành người thay thế cho hắn, bây giờ hắn lại nói chính mình không bằng anh hai, đủ để thấy tình cảm của hai người bọn họ sâu sắc bao nhiêu, trong trí nhớ đều là điểm tốt của đối phương. Uông Tư Niên càng cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, không nói tiếp.

Vẫn là Đồ Thành chủ động mở miệng: “Anh không muốn hát lại sao?”

“Khả năng của tôi bây giờ thế nào tôi tự biết, không hay chính là không hay. Tuy nói nếu phát hành album nhất định sẽ có fan trả nợ, nhưng người qua đường sẽ không vác vào người món nợ này. Bán thảm không kéo dài được bao lâu, tôi cũng không muốn tỏ vẻ thảm thương trong việc mà tôi thích làm nhất, hát khó nghe như vậy, fan nghe một lần còn tàm tạm, nghe thêm mấy lần không chừng còn muốn thoát fan. Công ty quản lý chắc chắn không đồng ý để tôi làm như vậy.” Uông Tư Niên lắc đầu, giả vờ như chả có gì to tát mà nhún vai, “Lại nói, tôi còn đang nợ công ty cả đống tiền đây.”

“Sao lại vậy.” Nghĩ tới chuyện Uông Tư Niên nói cùng người đại diện tối hôm đó, Đồ Thành không hiểu lắm, vì sao một đại minh tinh phong quang vô hạn như người nọ cũng phải phiền muộn vì tiền bạc.

“Kể ra cũng dài.” Uông Tư Niên nhìn về nơi khác, suy nghĩ một chút, nói, “Mọi việc bắt đầu khi tôi đến Hongkong điều trị thanh quản, khi đó tôi nghèo lại bệnh, trong túi Doãn Bạch cũng không có bao nhiêu tiền, nếu không phải ngẫu nhiên quen một người ở nơi đó thì căn bản sống không nổi.”

“Anh muốn nói tới Lộ Khải Văn?” Đồ Thành hỏi.

“Sao anh biết?” Uông Tư Niên rất kinh ngạc.

“Bởi vì tôi cần điều tra qua về những người thân cận, từng tiếp xúc với anh để bảo vệ anh.” Đồ Thành nói dối.

“Phải, là Gino, Lộ Khải Văn.” Nhắc đến cái tên này, Uông Tư Niên có chút không rõ là vui hay buồn, “Bọn tôi nghe nói ở Hongkong có một chuyên gia về điều trị thanh quản nổi tiếng, có rất nhiều ca sĩ Hongkong nhờ ông ấy điều trị kiểm tra thanh quản mình trước buổi diễn. Đến đó rồi thì cả mặt người ta cũng không gặp được. Sau đó tôi và Doãn Bạch quỳ lạy các kiểu cầu chuyên gia, không đợi được ổng nhưng chờ được Gino.”

Uông Tư Niên nói, Lộ Khải Văn giới thiệu hắn với vị chuyên gia kia, còn lo tất cả vấn đề tiêu dùng của hắn và Doãn Bạch những ngày ở Hongkong. Người đó nói mình làm những thứ này không cầu đền đáp, chỉ là vì khi xem “Tiếng ca bầu trời” thì nghe được giọng hát của hắn mà kinh động như gặp thiên nhân. Chỉ một ca khúc, người đó đã trở thành người hâm mộ của hắn, là dạng hâm mộ có thể điên cuồng hô to “Encore, encore” ở cuối buổi diễn của hắn.

Uông Tư Niên còn nói, chỉ câu nói này đã khiến hắn khóc cả một buổi tối.

“Sau đó thì sao.”

“Sau đó á, tôi liền coi trọng người ta chứ sao, còn nghĩ lấy thân báo đáp nữa.” Uông Tư Niên cũng không giấu diếm gì trước mặt Đồ Thành, vô tư đề cập đến chuyện đáng tiếc đến tê tâm liệt phế lúc ấy, còn bỗng dưng nở nụ cười hồn nhiên, “Thế nhưng người nọ nói mình là giai thẳng, hôn trán tôi rồi nói đúng là có yêu thích tôi, nhưng anh ta trăm phần trăm là thẳng, còn đang muốn có hôn nhân để phục vụ cho mục đích chính thương đây___ chậc, anh nói xem, lời này có buồn cười không? Thế là tôi tức giận, muốn trả lại hết tiền đã dùng ở Hongkong cho anh ta, coi như là tiền mừng tân hôn. Không bao lâu thì Ân Hải Lý gọi tới, khiến tôi ký phần hợp đồng bất bình đẳng với công ty quản lý bây giờ, đến lúc tỉnh táo lại thì đã không còn kịp, cứ như vậy mà mất quyền chủ động thôi.”

Chẳng trách ngày đó nghe Sở Nguyên nói lại có phản ứng như vậy, Đồ Thành nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Nói đến đây Uông Tư Niên mới nhận ra mình đã nói nhiều lời không nên nói. Hắn luống cuống ngửa mặt, nhìn chằm chằm Đồ Thành rồi đột nhiên đưa tay tát mình một cái.

Đồ Thành cả kinh, bắt lấy cổ tay Uông Tư Niên: “Anh làm gì?”

Uông Tư Niên chăm chú nhìn Đồ Thành, trong mắt tràn ngập áy náy, giọng cũng vừa vội vừa e sợ: “Thành ca, anh sẽ không giận vì những lời ban nãy chứ? Tôi không nhớ mong gì Gino nữa đâu, chỉ là tôi không cam lòng, không phục... Sau này tôi sẽ không như vậy nữa, trong tim tôi, trừ anh ra thì ai cũng không cho ở nữa___”(**)

Nhìn dáng vẻ thề thốt chắc như đinh đóng cột này, Đồ Thành suýt thì bật cười. Từ đầu đến đuôi đều là do tiểu tử này tự mình hâm nóng, trong tim anh có cho ai ở hay không thì đâu liên quan gì đến tôi?

Nhưng lại không nhịn được mà rũ mắt nhìn kỹ đôi mắt đối phương, đôi mắt Uông Tư Niên đang một chút cũng không nháy mà nhìn mình. Đôi mắt người này trắng đen rõ ràng, dường như là yêu ra yêu, ghét ra ghét, ánh mắt lại vừa nóng bỏng lại chân thành, đuôi mày mong mỏi khẽ giương, như là đang khổ sở chờ đợi một lời tha thứ từ hắn.

Đồ Thành bị ánh mắt này nhìn đến không hiểu sao mà đau lòng, đưa tay nhẹ đặt lên mi mắt Uông Tư Niên, cảm thụ con ngươi cùng hàng lông mi cong dày ướt át của hắn loạn chuyển.

Sau đó nói: “Được rồi, tôi không giận.”

Bởi vì quay chụp cực khổ, mấy ngày nay còn không được ăn no, giờ vừa đói vừa mệt, bị ép nhắm mắt trong chốc lát, cơn buồn ngủ cứ như vậy mà ập tới.

Uông Tư Niên chôn đầu vào lòng Đồ Thành, như nói mơ mà nhẹ giọng gọi tên đối phương.

Đồ Thành, Đồ Thành.

Ai có thể nghĩ tới, hai chữ nghe vào là thấy uy vũ thô bạo như vậy lại thuộc về một người ôn tồn mềm mại.

Vậy mà thực sự ngủ thiếp đi.

Đồ Thành cúi đầu nhìn kỹ khuôn mặt đang say ngủ của Uông Tư Niên, không hiểu vì sao lại thấy trong lòng hơi khác thường, không rõ là vì đuôi cáo gãi ngứa hay vuốt mèo cào đau.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn đã luôn được giáo dục về sự công bằng, về việc thế nào là đúng là sai, phải biết gánh vác trách nhiệm, mà xưa nay đều là hắn liều mạng đi che chở người khác. Vẫn chưa từng có đứa ngốc nào lại dùng loại hành động không chút theo tiêu chuẩn khuôn phép để bảo vệ, để che chở hắn như vậy.

Chớp mắt, ánh tà dương đã trải dài trên bầu trời, chiếu lên gò má người, cả ngũ tạng cũng cảm thấy ấm áp.

Một ngọn cỏ trắng nhỏ nhẹ nhàng bay lại, rơi lên khóe mắt của Uông Tư Niên. Có lẽ là hoa cỏ lau, cũng có lẽ là một cánh hoa dại không biết tên, Đồ Thành đưa tay nhẹ nhàng phủi đi. Người trong lòng vẫn say ngủ, một chút cũng không phát hiện, khóe miệng vui vẻ mà cong lên, tựa hồ như đang đắm mình trong mộng đẹp.

Như bị ma xui quỷ khiến, Đồ Thành cúi đầu, chậm rãi đưa môi mình tới gần môi Uông Tư Niên.

Nhưng ngay lúc hai đôi môi chỉ còn cách một chút xíu khoảng cách, hắn đột nhiên thức tỉnh, nghĩ đến câu “giẫm lên vết xe đổ”, nghĩ đến Đồ Lãng đã hài cốt không còn, nghĩ đến những chuyện liên quan, để rồi cuối cùng lại quay về lỗi lầm của chính hắn.

Tay nắm thành đấm khẽ run, Đồ Thành nhanh chóng tách ra khỏi Uông Tư Niên, sau đó giơ tay, búng mạnh lên trán đối phương.

“Á! Đau!” Uông Tư Niên ôm trán, mở mắt tức giận, “Sao anh búng trán tôi?”

“Muộn rồi,“ Đồ Thành hoàn toàn thu lại nụ cười, lạnh giọng nói, “Nên về thôi.”

- --

Hal: (*) chỗ “thúc ngựa” này tôi không biết từ chuẩn là gì, cơ mà hình như là động tác hai chân hơi đập nhẹ vào hai bên thân ngựa ấy.

(**) Lý do thứ 101 muốn yêu thương Uông Tư Niên uwu Là một tên kiêu ngạo, có bị người đời nói ra sao thì vẫn có thể ngẩng đầu nhìn thẳng, mềm không ăn mà cứng cũng chẳng cần; thế nhưng đối với người yêu (tương lai) lại mềm như cục bông ấy ;;v;; Bảo gì nghe nấy, suốt ngày lo lo sợ sợ.

Thế này là đại ca sắp đổ rồi, sắp rồi sắp rồi uhuhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.