Encore, Encore

Chương 25: Chương 25




Thượng Hải, tuần lễ thời trang Quần Ma Loạn Vũ, một đêm náo nhiệt.

Buổi diễn đạt thành công lớn, Uông Tư Niên mặc Liễu Túc kéo tay, giả vờ giả vịt tú ân tú ái một hồi trước truyền thông sau đó theo Lộ Khải Văn về phòng khách sạn.

“Lát nữa có hẹn Dụ đạo và Liễu Túc đi ăn khuya, bọn họ đợi ở sảnh, chúng ta cùng nhau đi.”

“Được, đều nghe Văn ca.” Uông Tư Niên cười đáp ứng.

“Tôi đi tắm trước, em có muốn vào cùng không?” Lộ Khải Văn dừng một chút, ý quyến rũ trong giọng nói càng thêm rõ ràng, “Nếu em muốn, đêm nay tôi không ăn khuya nữa, sẽ ăn em.”

Không chờ Uông Tư Niên đáp lại, Lộ Khải Văn đã áp người xuống, nâng cằm, hạ một nụ hôn lên trán hắn.

Uông Tư Niên lộ vẻ sửng sốt, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ là không chớp mắt nhìn đối phương.

Người này xinh đẹp tựa yêu tinh, lông mi dài, làn da trắng tuyết được ánh sáng chiếu rọi, lung linh đến chói mắt người nhìn. Lộ Khải Văn nhất thời khó tự kiềm chế, chỉ cảm thấy khẽ hôn như vậy thật không đủ, hận không thể hủy đi người trước mắt rồi nuốt vào bụng, nhâm nhi từng miếng, từng miếng một.

Gã cúi đầu, hôn lên mặt Uông Tư Niên, mút hôn ra tiếng, mãi đến tận khi đôi môi nóng bỏng lướt đến bờ môi đối phương, Uông Tư Niên mới hồi thần, cười ha hả đẩy người ra.

“Chờ.” Lộ Khải Văn tiến lùi có mức độ, cũng không tức giận, đi về phía buồng tắm.

Lộ Khải Văn vừa vào buồng tắm, con ngươi đen láy của ai đó đã khẽ chuyển, đột nhiên cảm thấy vui mừng. Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý nghĩ, Dụ Tín Long ở phòng cách vách, mà lúc này gã lại đang đứng chờ cùng Liễu Túc ở sảnh khách sạn.

Nói đến thì, quan hệ giữa Dụ Tín Long và Lộ Khải Văn lại có chút tương tự như mối quan hệ giữa hắn và Đồ Thành, đường đường là một ngôi sao võ thuật lại cũng đảm nhận vai trò bảo tiêu.

Hai người ở gần như vậy vừa lúc tạo cho hắn cơ hội. Đến dự tuần lễ thời trang lần này đối với Uông Tư Niên mà nói, chiếm tiêu đề, xào CP chỉ là phụ, kỳ thực thì ý của túy ông đâu ở rượu, mà là ở Dụ Tín Long.

Lúc Đồ Thành ở cùng hắn trong đoàn phim, tính cảnh giác của Dụ Tín Long cực cao, rất khó tiếp cận, hiện giờ không có Đồ Thành ở đây, kẻ kia rõ ràng thả lỏng hơn nhiều. Ai mà ngờ được, thú hoang đi săn lại bị mắc bẫy của chính con mồi, Uông Tư Niên ngẫm lại, cảm thấy mình quả thật là thiên tài.(*)

Hơn nữa, Dụ Tín Long xưa nay chưa từng tham dự tuần lễ thời trang, một ông anh không biết gì về thời trang lại tham gia lần này, khả năng lớn là muốn nhân cơ hội này gặp một nhân vật quan trọng nào đó.

Có câu nói này rất đúng, lấy công chuộc tội. Uông Tư Niên không chỉ một lần tự nhắc nhở mình như vậy, hắn nợ anh trai của Đồ Thành một cái mạng, có làm gì cũng phải bù lại bằng vụ án này.

Vì vậy, sau khi quyết định, hắn liền rón rén đi tới ban công trong phòng VIP của Lộ Khải Văn, trèo sang phòng Dụ Tín Long. Khách sạn cao hai mươi mấy tầng, hắn cẩn thận từng li từng tí, bám lấy lan can ban công, nửa thân thể đã vươn ra bên ngoài.

Gió trên cao gào thét bên tai, mặt trăng trên đỉnh đầu tựa hồ với tay là lấy được, sáng loáng như đao bén nhọn, Uông Tư Niên có chút sợ độ cao, mới bước được nửa bước đã run cả người, suýt nữa thì tè ra quần.

Cố gắng nhịn tiểu và cảm giác muốn khóc, hắn mắng thầm một câu: Mẹ kiếp, Đồ Thành! Ông đây vì anh mà giá nào cũng trả rồi đấy!

Vừa vào phòng Dụ Tín Long đã bắt đầu lục lọi, cũng không rõ mình rốt cục muốn tìm cái gì, hắn từ đầu tới cuối đều rón ra rón rén, không dám thở mạnh một tiếng, chỉ lo tạo ra tiếng thì sẽ kinh động đến người không nên kinh động.

Từ ví của Dụ Tín Long tìm được một tấm thẻ ngân hàng, tay chân luống cuống lấy di động ra chụp, lại tìm được một tập văn bản bằng tiếng Anh, đọc không hiểu nên cũng chụp lại, nghĩ, lúc về đưa cho Đồ Thành, thế nào chẳng có người đọc được.

Ngoài ra cũng không có gì khả nghi, lại lấy được một túi có mấy viên thuốc màu xanh từ túi quần Dụ Tín Long, trông như Viagra. Uông Tư Niên khinh thường, suýt nữa xì ra tiếng, lòng thầm nghĩ, nhìn thì trâu bò, hóa ra là súng dởm, nhìn được mà không dùng được.(**)

Lúc này mới nhớ ra trên cổ mình còn có một máy nghe lén bèn tháo xuống, muốn tìm nơi giấu đi, hắn sợ tài liệu lúc nãy chụp không có ích, để Đồ Thành ghi lại chứng cứ âm thanh sẽ tốt hơn.

Lọ hoa cổ sâu, sợ để trong không nghe được rõ ràng, dưới gối lại quá dễ thấy, không cẩn thận sẽ bị lộ hết. Uông Tư Niên nắm chặt mặt vòng, đang do dự không biết thế nào thì cửa phòng bị mở.

Dụ Tín Long dẫn theo một người phụ nữ, vừa vào phòng đã kích động hôn, một đường lảo đảo đi tới phòng ngủ.

May còn có một đoạn khoảng cách giữa cửa phòng và phòng ngủ, Uông Tư Niên sợ bị Dụ Tín Long làm thịt tại chỗ, dưới tình thế cấp bách, trở mình trốn dưới gầm giường.

Đi vào phòng ngủ nào phải người, là hai con vật mới đúng, không nói lời nào đã đi thẳng vào vấn đề, áp nhau lên giường xong là vào việc.

Xoẹt một tiếng, quần áo bị xé rơi, ném tới một bên chân giường.

Uông Tư Niên mặc dù không nhìn được mặt người cùng vào nhưng lại nhận ra cái váy xanh của con vịt này, hôm nay Liễu Túc mặc đồ như vậy, trước mặt truyền thông mà tình chàng ý thiếp với hắn, toàn bộ quá trình đều mười ngón đan xen.

Tiếng động này là đàn ông thì ai cũng hiểu, Uông Tư Niên trốn dưới gầm giường che miệng, nghe mà hãi hùng khiếp vía, còn cảm thấy buồn nôn.

Cũng may kết thúc nhanh, Liễu Túc khom người kiếm váy cùng áo lót, Uông Tư Niên sợ nên mau lùi lại tránh đi một chút.

Dụ Tín Long nói: “Đêm nay còn có một người bạn của tôi thuộc giới chính trị tới, cô tới phục vụ anh ta.”

Liễu Túc tựa hồ không vui, nhỏ giọng oán trách một câu.

Không ngờ Dụ Tín Long giơ tay cho cô nàng một cái tát, trong cơn tức giận, lời không nên nói cũng nói:

“Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cô thực sự coi mình là ngôi sao à? Cô chỉ là một con gà, cô cùng Tống Tiêu Tiêu đều là cùng một hạng người mà thôi, chẳng lẽ cô muốn bước theo gót chân ả sao?”(***)

Tống Tiêu Tiêu quả thật có liên quan đến Dụ Tín Long, Uông Tư Niên dưới gầm giường nghe được mà kinh sợ, chỉ lo tạo ra chút động tĩnh sẽ bị người làm thịt. May mà hai kẻ kia trò chuyện thêm hai câu rồi rời khỏi phòng ngủ, nghe tiếng thì có lẽ là gõ cửa phòng Lộ Khải Văn ở sát vách.

Uông Tư Niên vội vàng bò ra khỏi gầm giường, theo đường cũ trở về. Tay hắn nhanh chóng bám lấy lan can, vừa bước vào phòng ngủ, chưa kịp đóng cửa sổ sát đất lại, Lộ Khải Văn đã đứng từ phía sau lên tiếng: “Tư Niên, em vừa đi đâu?”

“Tôi...” Uông Tư Niên quay đầu lại, thấy Lộ Khải Văn quấn khăn tắm nửa người, thân trên ướt sẫm, như là vừa mới bước ra từ buồng tắm, hắn nhanh trí nói, “Tôi ở trong phòng buồn qua nên đi ra ban công hóng mát một chút.”

“Em rất căng thẳng.” Ánh mắt Lộ Khải Văn tối sầm lại, giọng cũng thấp hai phần, “Em không đi hóng mát.”

“Tôi...” Uông Tư Niên có chút hồi hộp, con ngươi đảo qua đảo lại, cố gắng duy trì bình tĩnh, “Thật đấy... buồn quá...”

Uông Tư Niên ngẩng đầu, thấy Lộ Khải Văn mặt lạnh, từng bước tiến về phía mình. Hắn hãi hùng khiếp vía, cũng không phải nghĩ rằng Lộ Khải Văn là đồng bọn với Dụ Tín Long, chỉ đơn thuần sợ bị người này hoài nghi thì cũng sẽ bị bại lộ trước Dụ Tín Long.

Nhưng Lộ Khải Văn đi tới trước mặt hắn lại ôn hòa nở nụ cười, kéo hắn đến ôm vào lồng ngực.

“Em nhất định là vì nhớ tới câu tôi nói lúc nãy nên mới buồn bực mất tập trung,“ Lộ Khải Văn nghiêng đầu, hôn lên vành tai Uông Tư Niên, trầm thấp nở nụ cười, “Em muốn tôi, vẫn còn yêu tôi, có phải vậy không?”

Uông Tư Niên suýt chút nữa đã thở không nổi, vừa thấy may vừa cười cười, bày ra vẻ mặt vô tội, vờ vịt gật đầu. Không ngờ lại gợi ra hứng thú của Lộ Khải Văn, gã ép hắn đến cửa sổ sát đất rồi bắt đầu hôn.

“Có, có người gõ cửa,“ Uông Tư Niên nghiêng đầu, tách khỏi đôi môi nóng bỏng của đối phương, chỉ chỉ về hướng phát ra âm thanh, “Bọn họ đã gõ được một lúc rồi, để tôi đi mở cửa.”

Lộ Khải Văn nghe thấy tiếng gõ cửa mới rời khỏi buồng tắm, chỉ là chuyện ban nãy khiến gã quên mất. Gã mất hứng thú, buông lỏng tay, phủ thêm áo ngủ lên.

Uông Tư Niên nhanh chóng đi mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Dụ Tín Long và Liễu Túc.

Đôi mắt của Dụ Tín Long lãnh khốc sắc bén, Uông Tư Niên sợ run, hắn sợ mình mà đi cùng người này sẽ lộ hết, quay đầu nói với Lộ Khải Văn: “Tôi không đi ăn khuya, tôi tính quay về đoàn phim.”

Nói xong liền cúi đầu đi ra ngoài, Lộ Khải Văn đuổi đến cửa, đứng sau hắn nghi hoặc hỏi: “Không phải mai em có hoạt động sao?”

“Tôi muốn về đoàn phim, không tham gia...” Uông Tư Niên không chút do dự, một khắc không ngừng mà bước nhanh vào thang máy.

“Tư Niên, rốt cục là xảy ra chuyện gì?” Lộ Khải Văn đuổi tới cửa thang máy, hoàn toàn không nghĩ ra vì sao người này lại đột nhiên nói đi là đi.

“Cảm ơn anh đã hôn tôi, bởi vì nó giúp tôi nhận ra,“ trong một đám dây rối tung bỗng rút được mối mở, Uông Tư Niên nhấn nút đóng cửa thang máy, trước khi cửa khép lại thì ngẩng mặt, cười rạng rỡ với Lộ Khải Văn, “Hóa ra tôi đã không còn yêu anh chút nào nữa rồi.”

Cửa thang máy đóng lại, một đường đi thẳng xuống dưới. Nước đã sôi còn để vịt bay mất, Lộ Khải Văn sầm mặt quay lại phòng.Gã vốn tự tin cho rằng Uông Tư Niên vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ cần gã vẫy tay là lập tức dán tới.

Liễu Túc đến hôm nay mới biết cái chết của Tống Tiêu Tiêu có liên quan tới Dụ Tín Long. Hai người tuy không thân thiết, nhưng mèo khóc chuột, khó tránh khỏi có chút sợ hãi thương cảm. Cô cố gắng bình tĩnh hỏi ông chủ: “Lộ tổng, hắn đâu rồi?”

Lộ Khải Văn mắng một câu: “Tự nhiên lên cơn, nói muốn quay về đóng phim, đi rồi.”

Liễu Túc nghĩ tới Đồ Thành, ánh mắt tối đi: “Tôi nghĩ không phải là đi đóng phim, có khi là muốn nhanh chóng quay về gặp tình nhân mới đấy.”

Lộ Khải Văn liếc nhìn cô: “Có ý gì.”

Liễu Túc ở cùng một đoàn phim với Uông Tư Niên nhiều ngày, mắt thấy hắn cùng Đồ Thành ngày càng thân mật, cả hai người đều không che giấu phần thân cận này với người khác. Cô ta hiểu rõ xu hướng tính dục của Đồ Thành, Uông Tư Niên lại càng là dạng người hỉ nộ ái ố đều viết rõ lên mặt, Liễu Túc liên tưởng đến cảnh ngộ của chính mình, càng không cam lòng. Cô nói hết những gút mắc giữa mình và Đồ Thành ra.

“Cô nói... Tên bảo tiêu kia lúc trước là cảnh sát?” Lộ Khải Văn đổi sắc mặt.

“Tôi đã điều tra, là cảnh sát,“ Dụ Tín Long nói tiếp, “Chỉ có điều đã bị khai trừ, hiện tại làm bảo tiêu.”

“Không đơn giản như vậy...” Sắc mặt Lộ Khải Văn nghiêm lại như gặp đại địch, lại thấy gương mặt ngạc nhiên nghi ngờ của Liễu Túc, cười cười, động viên cô ta, “Lát nữa cô còn phải tiếp khách, về phòng trước đi.”

Liễu Túc vừa đi, Lộ Khải Văn quay lại phòng ngủ, nhìn rèm cửa bị gió đêm thổi bay ngoài ban công, đăm chiêu.

Dụ Tín Long phản ứng cũng nhanh, nhận ra có điều không đúng: “Gino, anh cho rằng...”

Lộ Khải Văn dùng hành động cho gã đáp án: “Đến phòng anh xem xem.”

Trong phòng Dụ Tín Long, hành lý rõ ràng có dấu vết xê dịch. Lộ Khải Văn thận trọng quan sát, nhìn thấy giường chiếu ngổn ngang, hỏi Dụ Tín Long: “Ban nãy anh chơi con ả kia ở đây?”

Đáp án không cần nói cũng biết.

Nếu Uông Tư Niên được cảnh sát sai trốn vào phòng này, lại không để cho Dụ Tín Long phát hiện, Lộ Khải Văn nghĩ, ban nãy người nhất định trốn dưới gầm giường.

Gã cúi đầu, quả nhiên phát hiện ra chiếc vòng cổ. Vươn tay lấy sợi dây, nhìn thấy mặt trang sức màu đen liền nhận ra đây chính là máy nghe lén loại nhỏ.

“Thằng nhãi kia...”

Dụ Tín Long muốn mở miệng lại bị Lộ Khải Văn ra hiệu ngăn lại. Gã xưa nay cẩn thận, không biết vật này là Uông Tư Niên bất cẩn đánh rơi hay cố ý giấu dưới gầm giường, càng không chắc trong phòng còn máy nghe lén khác không.

Hai người ra khỏi phòng, Dụ Tín Long mở miệng liền trách cứ: “Tôi đã nói nên sớm giết chết thằng nhãi kia, anh lại bị sắc mê tâm, không nỡ lòng bỏ. Giờ thì hay rồi, thịt dê không ăn được còn dính một thân tanh.”

“Cũng không hẳn. Bây giờ anh lập tức hủy tài khoản, xóa sạch dấu vết.” Những tài liệu kia cùng lắm chỉ có thể kéo ra Dụ Tín Long, Lộ Khải Văn luôn chuẩn bị đường lui, đương nhiên sẽ không cho rằng mình bị lộ.

“Tên cảnh sát họ Đồ này rõ ràng đã nghi ngờ tôi, lần này dọn dẹp sạch sẽ, không chừng còn có lần sau. Uông Tư Niên luôn được tên cảnh sát kia bảo vệ, muốn ra tay cũng không dễ dàng.”

“Vậy liền tách bọn họ ra.” Lộ Khải Văn thầm cân nhắc, như là nắm chắc phần thắng trong tay, khẽ mỉm cười, “Trước đây Tư Niên quả thật rất tín nhiệm tôi, không hề giấu diếm tôi điều gì, cái gì cũng nói.”

Dụ Tín Long không hiểu nhìn đối phương.

Lộ Khải Văn nói, chuyện năm đó của Liễu Túc, bức ảnh ấy là do Uông Tư Niên chụp, cũng chính hắn là người tìm phóng viên.

Dụ Tín Long lại không yên tâm: “Liễu Túc thì sao? Cô ta biết nhiều như vậy, còn quen thuộc với tên cớm kia, có khả năng phản bội không?”

Lộ Khải Văn liếc di động, vị khách quan trọng kia cũng đã sắp đến, ánh mắt gã tối sầm, lộ ra sát ý: “Cứ qua đêm nay rồi nói.”

- --

Hal: (*) Mỗi lần meo meo nhận mình là thiên tài thì đều có vài ba chuyện không như ý xảy ra =)))))

(**) Anh trai, là ai đá vô JJ người ta hồi trước, anh quên rồi à =)))) Dm nói phong long mà trúng thật =)))))

(***) Cái từ “gà” này chắc cũng không xa lạ lắm, để chỉ gái gọi, tôi không biết là nên để “gà” thế này hay viết thẳng ra? Hay tiếng Việt nào có từ tiếng lóng nào để chỉ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.