Trước đây về nhà, Uông Tư Niên không cần lo có người nhận ra hắn. Dù sao thì ở Thiên Tỉ Hào Viên cũng có bảo vệ mà một nơi rộng lớn lại không có mấy ai sống, chỉ có núi giả nước trôi, cỏ cây um tùm. Nhưng nơi ở của Đồ Thành thì khác, là khu dân cư đông đúc, trái phải đều là người quen, vừa thấy mặt nhau là phải lôi kéo hàn huyên nửa ngày.
Trong tiểu khu đã sớm không có chỗ đỗ xe, ngày thường Đồ Thành đều đỗ xe ở bãi đỗ ngoài trời của tiểu khu phụ cận. Uông Tư Niên về nhà cùng hắn, mang kính đeo khẩu trang còn trùm mũ, một đường đi cứ như kẻ trộm, sợ bị người nhận ra.
Mới vừa bước vào cổng chính, một bác gái lớn tuổi trang điểm dày đã bước tới, từ xa gọi Đồ Thành: “Đồ sĩ quan về rồi đấy à! Cô không thấy cậu một thời gian rồi!”
Đồ Thành luôn rất khách khí với hàng xóm, dừng bước, gật đầu: “Có công việc ạ.”
Người trong tiểu khu đều biết Đồ Thành là cảnh sát, chuyện lớn chuyện nhỏ đều tìm hắn hỗ trợ, mà hắn cũng không từ chối giúp đỡ ai. Bác gái này từng nhờ Đồ Thành sang vác gạo, chuyển thùng nước, sửa máy nước nóng, có ấn tượng vô cùng tốt đối với hắn, một lòng muốn chào hàng cháu gái mình cho vị cảnh sát tiên sinh vừa anh tuấn vừa thật thà chất phác này.
Bác gái liếc mắt liền thấy Uông Tư Niên võ trang đầy đủ, nói to: “Trời nóng như vậy, cậu đây không sợ say nắng à?”
Nói rồi liền nhiệt tình đưa tay ra, muốn kéo khẩu trang của Uông Tư Niên xuống. Uông Tư Niên sợ bị nhận ra, trốn ra sau lưng Đồ Thành. Đồ Thành phản ứng nhanh, thuận miệng nói: “Cậu ấy lên sởi, sẽ bị lây, cũng không thể phơi nắng.”
Bác gái kia vừa nghe thấy “sẽ bị lây” liền đổi sắc mặt, thu tay đang hướng về phía Uông Tư Niên lại, còn ra sức xoa xoa trên người.
Hai người đơn giản nói đôi ba câu, bác gái thấy Đồ Thành muốn đi, vội vã ngăn lại. Bà lấy di động ra, hướng về phía Đồ Thành: “Đây là người lần trước cô nhắc với cậu, cháu gái nhỏ Ngọc Ngọc nhà cô, vẻ ngoài rất sáng sủa phải không? Quá xứng đôi với cậu ấy chứ!”
Đồ Thành còn chưa đáp lời, Uông Tư Niên đã nhô đầu ra từ sau lưng hắn, nhìn bức ảnh kia một chút. Trong hình là một cô gái tầm hai mươi, mắt hạnh, mặt tròn nhỏ, có nhan sắc, đặt trong giới điện ảnh chỉ là người qua đường nhưng đặt trong những người qua đường thì cũng tính là một tiểu mỹ nhân. Nhưng Uông Tư Niên ngứa mắt, miệng cong lên: “Mũi lệch răng hô mắt lác, so với than còn đen hơn, xấu mù.”
Bác gái dường như nghe thấy, cực kỳ tức giận: “Cái cậu kia nói năng nhăng quậy chi đó?”
Đồ Thành quay đầu lườm Uông Tư Niên một chút, đành giảng hòa: “Cậu ấy vừa thất tình, không thích nhìn thấy các cô gái xinh đẹp.”
Bác gái được khen vẫn vui hơn, đắc ý nhướn nhướn mày: “Đúng rồi, Ngọc Ngọc nhà cô thật sự đẹp, lần trước đến tiểu khu nhìn thấy cậu cũng cảm thấy hứng thú. Đồ sĩ quan phải biết quý trọng đấy, nếu bỏ qua sẽ không còn dịp đâu, nhanh thêm wechat con bé đi!”
Cái gì mà “xứng đôi” với lại “có hứng thú”, Uông Tư Niên nghe mà dấm chua trong dạ dày bốc lên, lại quái gở xen mồm: “Thêm quần gì mà thêm, mẹ con nhà cóc lại đòi ăn thịt thiên nga, khuôn mặt đại trà như vậy ai mà muốn.”(*)
Thừa lúc bác gái chưa hoàn toàn nổi giận, Đồ Thành hơi cúi người, vội vàng dắt Uông Tư Niên không biết giữ mồm giữ miệng đi.
Uông Tư Niên bị kéo đi, vạn phần không cam lòng, vừa vào nhà Đồ Thành đã nổ pháo: “Anh rốt cục có cong không đấy? Làm gì mà cứ nhìn ảnh cái cô kia chằm chằm thế!”
Đồ Thành đỡ trán, lắc lắc đầu, đều nói tú tài chỉ sợ gặp phải lính, nào có biết làm lính cũng sợ gặp phải người càn quấy hơn mình. Hắn khẽ thở dài, cầm tay Uông Tư Niên đặt lên ngực mình, nghiêm túc cam đoan: “Cong.”
Cơ ngực Đồ Thành cường tráng, Uông Tư Niên chạm vào liền nảy lòng tham, một màn như vậy khiến hắn lập tức đỏ mặt run chân, nói chuyện ấp a ấp úng: “Em chỉ nhân tiện... hỏi chút xíu... Anh, anh cũng không cần cam đoan với em làm gì...”
Nhà của Đồ Thành tuy không lớn nhưng vô cùng sạch sẽ. Đồ vật trong phòng không nhiều, sắp xếp rất gọn gàng, một chút cũng không giống nơi ở của đàn ông độc thân. Uông Tư Niên chuẩn bị đầy đủ tâm lý, không ngờ cảnh tượng trước mắt lại tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Hắn hí ha hí hửng tham quan nơi ở tương lai của mình, nhưng mà chưa tới một phút trong ngoài đều đã xem hết.
Như là công chúa gả cho dân thường vậy, Đồ Thành cũng rất áy náy vì điều này, cau mày nói: “Xin lỗi, nhà nhỏ quá.”
Người ngoài đều cho rằng Uông Tư Niên trái tính trái nết lại thích nghe lời nịnh bợ, cũng không biết tính hắn chân thật, hắn mà không thích ai, có bưng núi vàng núi bạc đến hắn cũng chả thèm ngó; nhưng đối với người mình thích, cho dù phải ăn món khó ăn hắn cũng chả chút ngần ngại. Hắn tiến lên ôm cổ Đồ Thành, nở nụ cười đầy nhu tình: “Nhà có chút nhỏ, nhưng ở đâu mà chẳng là ở, chỉ cần anh có bánh bao mà chịu chia cho em nửa cái, không để em đói bụng là được.”
Đồ Thành kỳ thực không chú ý tới ăn uống, trong nhà chỉ có sữa bò trứng gà với bánh mì gối, lúc đi làm thì mua đồ ăn ngoài. Uông Tư Niên lại không tình nguyện bạc đãi bản thân như vậy, lúc quay phim hắn đã nhịn đói đủ lâu, thừa dịp phim tạm ngừng quay, rất muốn bù lại những ngày phải đói bụng trước kia.
Đồ Thành đề nghị đặt thức ăn ngoài nhưng Uông Tư Niên không cho, bữa ăn đầu tiên sau khi ở chung, coi như không phải một bữa tối có ánh nến thì cũng không thể ăn tạm bợ được.
Uông Tư Niên mở một ứng dụng, đặt cá đao, sườn bò, hải sản tươi cùng một vài loại rau dưa thông thường. Sau khi những thứ này được đưa tới hắn liền xắn tay áo vào nhà bếp, đứng trước căn bếp sáng loáng, quay đầu nhìn Đồ Thành nở nụ cười ngọt: “Để đại minh tinh tự mình xuống bếp, anh có lộc ăn đấy.”
Đồ Thành vốn định giúp đỡ, không ngờ bị đối phương đẩy ra khỏi nhà bếp. Uông Tư Niên nhấn Đồ Thành ngồi lại trên ghế, ghé bên tai hắn làm nũng nói: “Bây giờ em cho anh ăn no, tối lại đến phiên anh dốc sức.”
Nhìn về phía nhà bếp một chút, Đồ Thành cũng giật mình, vốn tưởng đại minh tinh mười ngón tay không dính nước xuân, không ngờ là Xuyên Đông Hoài Dương (**) mọi thứ tinh thông. Kỹ thuật dùng dao của Uông Tư Niên là hạng nhất, xào nấu thành thục, nguyên liệu chưa cho vào nồi đã cảm thấy có màu sắc ngon mắt lại cân bằng dinh dưỡng, đồ đã được nấu bày ra bàn đều rất đẹp mắt.
Hai người cùng ăn cơm, Uông Tư Niên lại bắt đầu lên cơn, lúc thì muốn trước khi ăn cầu xin thần phật phù hộ, khi lại muốn uống chén rượu giao bôi với Đồ Thành.
Đồ Thành kinh ngạc hỏi: “Em tin tôn giáo?”
Uông Tư Niên vờ vịt nhắm mắt cầu thần phật phù hộ, nghe Đồ Thành hỏi vậy bèn nghịch ngợm khẽ hé một mắt: “Không tin, trước đây không tin. Nhưng từ lúc gặp anh, em liền cảm thấy mình đã khổ tận cam lai rồi, dù sao cũng nên tạ ơn Bồ Tát trên trời cho đàng hoàng.”
Lời này mười phần ngớ ngẩn nhưng lại vô cùng ấm áp, Đồ Thành cũng khẽ mỉm cười, theo Uông Tư Niên nhắm mắt chắp tay cầu thần phật phù hộ.
Cùng nhau ăn xong bữa tối, Uông Tư Niên lại nảy ra một chủ ý, đôi mắt lúng liếng, ghé bên tai Đồ Thành nhẹ giọng cười: “Còn một món ăn cuối cùng___ sau khi ăn xong còn có điểm tâm ngọt, chúng ta phải đến nơi khác mới ăn được.”
Nói xong liền kéo tay Đồ Thành vào phòng ngủ, vừa đi còn vừa quay đầu nhìn đối phương, chớp mắt phóng điện, mỉm cười mê hoặc.
Đây là muốn ăn no xong thì “vận động” đôi chút, Đồ Thành hôm nay bị lãnh đạo răn dạy, cảm thấy đúng là mình đã gây lỗi lầm, hành động phá hỏng hình tượng cảnh sát nhân dân. Vì lẽ đó, trước khi phá được án, hắn chỉ có thể làm bạn cùng phòng với Uông Tư Niên, không có ý định sẽ thân thiết giao lưu trên giường với đối phương. Nghĩ vậy, Đồ Thành lúng túng cự tuyệt: “Tư Niên... Anh... Anh không thể...”
Lúc này rút kinh nghiệm, đàn ông không nói mình không được thì nói không thể.
Uông Tư Niên gấp đến độ cháy cả người, tay dồn thêm sức, mạnh mẽ kéo Đồ Thành vào trong phòng, trong miệng không ngừng nũng nịu: “Anh từ từ đánh giá, nếm cho cẩn thận, như vậy mới hưởng thụ được mùi vị của món này...”
Chỉ lo tái phạm sai lầm, Đồ Thành như bị điện giật, đứng thẳng bất động ở cửa, kéo Uông Tư Niên lại: “Tư Niên, anh muốn nói chuyện với em.”
“Sao mà đáng sợ thế? Ăn tráng miệng thôi mà.” Thấy Đồ Thành trầm mặt, Uông Tư Niên cũng sợ hết hồn, vội vàng lấy hai cái bánh pudding trứng gà mua ở siêu thị ra, khó hiểu hỏi, “Em muốn nằm trên giường anh pudding với anh, anh nghĩ gì vậy?”(***)
Đồ Thành sững sờ, lát sau liền đỏ tai: “Anh...”
Uông Tư Niên nghĩ ngợi một chút, suýt đã cười ra tiếng: “Không phải anh nghĩ món tráng miệng là em chứ...?
Đồ Thành thở dài một hơi, lắc đầu tự giễu, bản thân thực sự bị tiểu yêu tinh này ảnh hưởng, toàn nghĩ ngợi linh tinh.
“Nếu anh muốn em làm món tráng miệng thì cũng đơn giản, cứ ăn em thôi!” Uông Tư Niên thoải mái cười, ném hai cái bánh trong tay đi, bắt đầu cởi quần áo Đồ Thành.
Đồ Thành đưa tay cản hành động của đối phương, cực kỳ nghiêm túc nhắc lại một lần: “Anh không thể.”
Hắn cùng đối phương ngồi lên giường, cẩn thận thương lượng với người nọ: “Vụ án này một khi chưa kết thúc, anh vẫn phải chấp hành nhiệm vụ, không chỉ vì muốn tuân thủ kỷ luật mà còn vì bảo vệ an toàn cho em nên cần duy trì lý trí.”
Uông Tư Niên hơi đảo mắt: “Ý anh là, trước khi bọn Dụ Tín Long sa lưới, chúng ta không thể làm tình à?”
Đồ Thành nghiêm túc nói: “Không thể.”
Chuyện này quả thực là trái với lẽ thường, hiếm có khi yêu đương mà không thời thời khắc khắc dính trên giường thì còn là đàn ông à? Hắn trước tiên mắng Ân Hải Lý là bà lắm chuyện, lại mắng Trương Đại Xuân là lão cổ hủ, mắng hết từ người quen lẫn không quen một lần, cuối cùng vẫn nghe lời Đồ Thành mà thu tay.
Lại cân nhắc một chút, quyết định cò kè mặc cả một phen, hắn nâng cằm, cong môi: “Thế thì hôn em một cái chắc cũng được nhỉ?”
Đồ Thành nghĩ ngợi, cảm thấy cũng không có nghiêm trọng bằng việc lừa người lên giường, liền cúi đầu, hôn lên môi Uông Tư Niên.
Kỹ thuật hôn của Đồ Thành tốt hơn nhiều so với công phu trên giường của hắn. Lưỡi cùng lưỡi nóng bỏng dây dưa, Uông Tư Niên chê như vậy không đủ, tay theo tâm cử động, thừa dịp Đồ Thành đang hôn không có phòng bị, đưa tay mò thứ kia trong quần hắn.
Mới cách đũng quần sờ sờ hai lần, Đồ Thành đã căng thẳng cả người, không thể không đẩy Uông Tư Niên ra, đứng lên, quay lưng đi.
Dù sao cũng là người trẻ tuổi, tinh lực tràn đấy, hắn không muốn phá giới nhưng thân thể lại không nghe theo, phải phá giới cho bằng được.
Nơi kia đã ngạnh lên một nửa, hạ thân căng trướng vô cùng khó chịu, Đồ Thành thở dốc, âm thanh cũng run theo: “Còn nhớ ba điều quy ước của chúng ta lúc không, điều thứ ba chính là... Trước khi phá được án đừng tiếp tục... Đừng tiếp tục chạm anh nữa...”
Nghe ra âm thanh có gì đó không đúng, Uông Tư Niên nén cười, giả bộ như không biết chuyện gì: “Em đồng ý, nhưng anh làm sao vậy? Cứng rồi à?”
Đồ Thành nặng nề thở gấp, tuy không nói lời nào nhưng cũng như chưa đánh đã khai.
Uông Tư Niên tiếp tục không có ý tốt, hỏi: “Vậy anh định giải quyết thế nào? Đã cứng mà còn nhịn thì tổn hại thân thế lắm đó...” Hắn dùng tay kích thích thân thể Đồ Thành, tựa như lấy lòng lại tựa như trêu chọc, ra hiệu đối phương xoay người lại.
Đồ Thành bất đắc dĩ xoay người, Uông Tư Niên liền ngẩng đầu, ánh mắt long lanh mở to nhìn hắn: “Em đồng ý bắt đầu từ ngày mai sẽ không chạm vào anh, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở chung, cột mốc quan trọng như vậy, em ngay cả món tráng miệng còn chưa được ăn.”
Đồ Thành chưa kịp tránh thì nơi kia đã bị Uông Tư Niên thả ra ngoài, trướng to. Hắn chỉ hơi động, đối phương đã không nhẹ không nặng mà cà răng lên phần chóp.
Uông Tư Niên vừa lấy tay xoa nắn vừa dùng lưỡi liếm, để thứ kia hơi sượt qua mặt mình, mơ hồ nói: “Không cần anh tới, anh cứ đứng như vậy đi, chỉ đứng không chắc cũng không thể nói anh làm trái kỷ luật được đâu...”
Uông Tư Niên say mê với vật này của Đồ Thành, cảm thấy nó tráng kiện lại đẹp đẽ, như chính bản thân đối phương vậy. Hắn tốn công sức mở lớn miệng, bị nhồi đầy đến độ quai hàm đều mỏi, thế nhưng vẫn vui vẻ tiếp tục phun ra nuốt vào.
Khoang miệng ướt át ấm áp tựa một hồi mộng đẹp, đầu lưỡi khéo léo tinh tế như có sự sống, chậm rãi liếm láp, tinh chuẩn chạm tới từng đường tĩnh mạch nổi lên. Hành thân càng ngày càng trướng, khiến hắn có chút đau nhưng rất nhanh đã được ngón tay và đầu lưỡi Uông Tư Niên an ủi, vui sướng mãnh liệt nhanh chóng thế chỗ, rất thư thái.
Cố nén dục vọng động hông, Đồ Thành hít sâu một hơi, nắm tay siết chặt, gân xay trên cánh tay đều nổi lên.
Hắn xuất tinh ở cổ họng đối phương, cực kỳ thoải mái.
Nuốt tinh dịch xuống, Uông Tư Niên ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Đồ Thành, lại đưa lưỡi chậm rãi liếm phần dính ra bên khóe miệng. Vừa liếm vừa như đang thưởng thức, nhìn Đồ Thành cười ngọt ngào: “Điểm tâm ăn ngon thật.”
Đồ Thành như chịu thua, nhắm mắt lại, lần thứ hai thở dài: “Đúng là nước muối nêm đậu phụ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Uông Tư Niên không đọc nhiều sách, không biết đây là ngạn ngữ, mở miệng nói một câu: “Anh thích ăn đậu phụ thì sáng mai em học làm.”
Cũng không biết là thực sự không hiểu hay giả bộ hồ đồ, nhưng vẫn ngốc nghếch đến đáng yêu, Đồ Thành không nhịn được mà mỉm cười, cúi đầu khẽ thơm lên khóe miệng đối phương.
Đồ Thành ở trần, Uông Tư Niên thì không mặc quần, hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ, hai thân thể áp sát nhau cũng không sợ lại va chạm ra tia lửa.
Từ núi Nhạn Miên trở về Thượng Hải, sau đó tiếp tục vội vàng hỗ trợ phá án, thực sự cực kỳ mệt mỏi. Vốn nên có một giấc ngủ say không mộng mị nhưng Uông Tư Niên nửa đêm bỗng tỉnh giấc.
Mơ thấy cái gì hắn cũng không nhớ nữa, chỉ ngờ ngợ cảm thấy một cái lưới lớn vây chặt lấy hắn, bốn phía tăm tối đầy yêu ma quỷ quái, cũng không chủ động tiến lên hại hắn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn phí công giãy dụa.
Tóm lại, không phải điềm tốt.
Sự kiện kia vẫn nghẹn trong lòng hắn, Uông Tư Niên chui vào lồng ngực Đồ Thành, cảm thụ cơ bắp cường tráng ấm áp, thế nhưng vẫn cảm thấy rét run như cũ, cơ thể không ngừng run rẩy.
- --
Hal: (*) Con meo meo này láo toét thật sự =)))) May mà có đại ca bắt lại để nó không gây hại cho đời nữa =)))))
(**)Xuyên Đông Hoài Dương: Hình như là Tứ Xuyên Sơn Đông Hoài Hà Dương Châu, chắc ý chỉ là biết làm nhiều món ấy ;;v;;
(***) Yêu nghiệt họ Uông có những suy nghĩ thật... Kỳ lạ...
Một yêu tinh họ Uông >>>>> cả cái động yêu nhền nhện =)))) Buồn cười đại ca quá, thấy hư mà vẫn phải chiều ạ =)))))
À, chuyện vẫn vướng mắc trong lòng meo meo cũng chỉ có vụ kia thôi nhỉ ;;v;;?