End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời

Chương 68: Chương 68: Chạy trốn




Từng đoàn hỏa linh bao vây Leon, chúng gào thét, phun lửa, nhưng tuyệt không đụng vào thân thể Leon.

Anh nhìn thấy màn này mà giật mình, chúng đề phòng đến vậy.

Leon định bụng sẽ lợi dụng Hư Âm. Phản để thu gặt lấy lũ hỏa linh kia, nhưng tình thế thay đổi, đám hỏa linh xem ra có mưa đồ sâu xa hơn.

Anh yên lặng quan sát, xung quanh chỉ có hỏa linh nhỏ yếu, không có lấy một hỏa linh xếp vào hàng chỉ huy.

Anh lại hướng phía xa kia, Tướng quân cấp hỏa linh đang đọc một loại chú ngữ nào đó, hướng tới cả vùng hư không phía trước anh.

Xung quanh nhiệt lượng dần tăng lên, không khí bắt đầu vặn vẹo, đám hỏa linh nhỏ yếu kia bắt đầu tan biến.

Từng dòng cổ ngữ xuất hiện từ hư không, đoàn hỏa diễm nương theo đó mà tiến nhập vào không gian.

Chúng từ từ sắp xếp lại thành đủ loại hình thù kết giới.

Leon nhìn lấy nó, không chần chừ bóp nát một mảnh thủy tinh.

Không gian bắt đầu chậm dần, ngọn lửa vặn vẹo lấp lóe, từng dòng cổ ngữ sáng chói cũng dần chậm lại rồi ngưng hẳn.

Leon bước lên trước, tìm kiếm lấy điểm mấu chốt trong từng đạo cổ ngữ.

Mỗi chuỗi cổ ngữ khi Leon chạm vào đều vặn vẹo rồi biến thành những kí tự khác. Nó cố gắng phản kháng mỗi khi Leon cố gắng tìm kiếm lấy nó.

Hoa văn lấp lóe, từng kí tự cổ ngữ biến đổi liên tục, nó tránh được thời gian giam cầm của Kaiz, Leon hơi bất ngờ, anh ngẫm vài thứ, mỗi lần nó biến đổi nó lại phát ra một loại năng lượng kì dị liên tục chống đối lấy thời gian giam cầm.

“Layer cao hơn? hay là nó thuộc một loại hệ thống sức mạnh khác?” - Leon dần cảm thấy hoang mang.

Thời gian là một nhánh trong năng lực của Kaiz, Zenal Shard.

Năng lực kêu gọi, đóng băng, tái khởi nguyên tố, bất kì loại năng lượng nào dưới sự kiểm soát đều có thể được điều chỉnh.

Nó được đánh giá vượt ra khỏi sức mạnh thông thường, nó mở ra thời đại mới cho nhân loại.

Thời đại Layer.

Layer, hay được hiểu đơn giản là tầng cấp.

Nó thành công vượt lên tất cả các thước đo, tất cả các cảnh giới, và trở thành thước đo tiêu chuẩn của một thế giới.

Theo những khái niệm Kaiz mang tới trong thân xác của Leon cho thế giới lúc đấy.

Mọi người sinh ra, đều có khởi điểm khác nhau. Theo Kaiz nói, con người sinh ra, họ sở hữu năng lượng, thứ năng lượng này một mực tồn trữ trong linh hồn, trong thể xác của mỗi người.

Thời điểm khó khăn tới, nguồn năng lượng ngủ quên ấy sẽ lần nữa thức tỉnh nhờ ý chí, nhờ khao khát sinh tồn của con người.

Đại dịch zombie nổ ra, những con người siêu năng xuất hiện nhờ vào nguồn năng lượng này.

Những người tồn trữ năng lượng trong linh hồn thức tỉnh kỹ năng tâm linh, những người tồn trữ năng lượng trong cơ thể thức tỉnh dị năng.

Người phương tây mở ra khả năng điều khiển nguyên tố, cường hóa lấy sức mạnh cơ thể.

Người phương đông mở ra các loại huyệt khiếu, mở ra các loại phù văn, vận dụng được nội lực.

Một vài nơi mở ra khả năng kêu gọi sức mạnh, có vài nơi tìm được sức mạnh nhờ vào việc kí khế ước hoặc triệu hồi.

Đó là một thời kì hỗn loạn, khi zombie liên tục tiến hóa, lòng người nghi hoặc lẫn nhau.

Mỗi loại năng lực lại có một thước đo riêng, không cách nào đánh giá chúng.

Nhưng chung quy, tất cả năng lượng đều bị giới hạn bởi trí óc của con người, giới hạn bởi cái ý chí con người.

Và Layer là rào cản của trí tưởng tượng, trí óc, và sự sáng tạo.

Nó không thể đánh giá đẳng cấp của tu tiên, nó không thể đánh giá được sức mạnh thần thánh, nhưng nó đánh giá được tiềm năng.

Thứ duy nhất đó quyết định tất cả.

Một cú đấm, ta chỉ hiểu đơn giản là một phương pháp để gây sát thương, việc ta tìm kiếm đó chính là đấm sao cho đúng, sao cho đau, sao cho có lực công phá.

Đấm sao cho lực có 2 cách, cường lực và tinh lực.

Phương tây họ tìm đến cường lực, họ nỗ lực tăng cường cơ bắp, tăng cường xương cốt, tăng cường sức mạnh, thể lực bản thân.

Phương đông họ tìm đến tinh lực, họ nỗ lực tìm kiếm năng lực tinh túy nhất, họ lấy cách tốt nhất để đến khi nắm đấm xuất ra là toàn lực, và đối thủ nhận vào cũng là một quyền toàn lực.

Nhưng bất quá, cũng tới đó, ta không thể làm gì khác, một khoảng thời gian bị zombie thống trị, con người sống chui lủi, họ chỉ dùng nắm đấm như một trong những cách để tự vệ sau khi bị mất đi súng ống.

Nó bị lãng quên, bị vứt bỏ, và hiển nhiên bỏ nó ra một khỏi đầu óc, vì thế mất đi súng ống, con người chẳng còn gì khác.

Sau 2 năm, trường hợp dị năng xuất hiện, con người mới chui ra khỏi cái vỏ mang tên súng ống đấy, nhưng đã quá trễ rồi, bọn zombie đã đạt tới tầng thứ tiến hóa hơn, nó đã gần chạm đến Layer I.

Con người đã phải bỏ đi ngôi nhà đầu tiên của mình, và liên tục chạy trốn trong không gian.

Chỉ vì bị giới hạn.

Nắm đấm, phải cứng, phải khỏe, phải đấm đúng chỗ, đấm đúng cách, đấm sao cho đỡ phí lực, đấm sao để không phải vì cái đấm đó mà mất đi mạng sống, đúng thì cũng đúng, nhưng chưa đủ.

Cũng tới 1 năm sau khi rời bỏ lấy Trái đất, con người mới bắt đầu tin tưởng vào chính bản thân mình, họ tìm cách mới mẻ, cũng có phần kì dị.

Họ tìm cách hợp nhất súng ống vào cơ thể mình, họ bắt đầu mơ tưởng vào tương lai mình sẽ mình đồng da sắt, mình sẽ vượt qua tất cả, không còn thứ gì có thể tổn thương mình.

Họ như vậy cũng dễ hiểu thôi, cũng bởi, họ không còn bất kì hi vọng về súng ống, về cơ khí, đám zombie tiến hóa đã không còn sợ hãi súng ống, sợ hãi bom nguyên tử.

Giây phút đó, một kỹ năng được công nhận đạt Layer I, một lần nữa mở ra một tia hy vọng mới sau cuộc cách mạng kỹ thuật lần thứ 8.

Một nắm đấm có thể phá vỡ hư không, phát ra nhiệt lượng, hay đơn giản là chém đinh chặt sắt, phá vỡ mọi thứ trước mắt.

Layer sau đó được tất cả mọi người công nhận với một cái tên rất hoa lệ Thần Kỹ.

Thời gian sau đó là thời gian của sự mù quáng,...

Leon lắc lắc đầu, đoạn thời gian sau, Leon cũng không thể nhớ được, đoạn kí ức cũng chỉ mờ ảo, chắp vá.

trở lại thực tại, một suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Leon.

Chạy.

Ánh mắt của Leon ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào chuỗi cổ tự trên.

Đôi mắt dần biến đổi, đồng tử dần chuyển thành hoàng kim.

Toàn cảnh cổ ngữ dần hiện ra trước mắt Leon, mỗi kí tự đều thay đổi theo quy luật nào đó, nó tựa như... Mã hóa.

Đúng, mã hóa, cổ tự này đã được mã hóa.

Leon nở ra nụ cười, Cổ ngữ, suy cho cùng cũng chỉ là ngôn ngữ, nó dám so Tiếng Việt về độ phong phú, nó dám so chuẩn xác với nghề lập trình? Nó dám thách thức?

“Có chút lòng thành, ta còn tưởng, lớp nghề này, sẽ không bao giờ có thể mở ra.”

Anh bước đến trước, bắt đầu tĩnh lặng nghiền ngẫm quy luật.

“Ồ, ngẫu nhiên, thật có ý tứ.”

Leon bắt đầu từ từ tác động lên từng kí tự cổ ngữ, rồi ghi nhớ lấy cái sự thay đổi đấy.

Leon vạch ra một con đường trên không trung, từng đạo ánh sáng giữ lại trong không trung, dần đối kháng với sự thay đổi kia.

Leon bỗng cười phá lên, hướng hư không cắt ra một vết máu, vẽ lên không trung một kí tự cổ ngữ duy nhất.

Leon đặt kí tự này ngay dưới chân mình, toàn bộ cổ tự xung quanh dần rung lên rồi tĩnh lặng.

Không gian dần dãn ra, từng đạo cổ ngữ chợt im lặng như chết. Nhìn hướng xa, đám chỉ huy cùng đại tướng hỏa diễm phát ra đủ loại đắc ý âm thanh.

Leon chỉ cười lạnh nhìn vào đám bọn nó.

Nó bắt đầu phát ra chú ngữ.

“Bằng vào sức mạnh của ta, giam cầm lấy một con người bình phàm ngu dốt kia.”

Xung quanh rung lên, từng đạo cổ ngữ dần phát ra âm thanh kì dị, nó phát ra ông ông âm thanh.

Kí tự liên tục biến đổi và rồi cố định.

Toàn bộ trận hình bắt đầu cố định, phát ra đủ loại ánh sáng.

Đằng xa vang lên vài đạo âm thanh cười cợt.

“Dám đắc tội với chúng ta, ngươi hẳn phải chết, thời gian, ta cuối cùng cũng thực hiện được nguyện vọng rồi, sao nàng lại không cho ta giết hắn, vì cái gì mà phải bỏ đi tính mạng? Tên giun dế này hẳn phải chết.”

Đằng xa vang vọng lên vài âm thanh.

“Ngu ngốc, bỏ đi vận mệnh cường hóa để sử dụng kỹ năng vô dụng đấy, ngươi cảm thấy hắn sẽ thực sự mắc bẫy, bây giờ chúng ta cần quan sát hắn, không thể để lộ phong thanh, không thì nỗ lực của thời gian sẽ là vô nghĩa.”

“Ngươi không cần phải chỉ trích ta, ta đã thành công giam cầm hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không thể thắng được ta.”

Leon lặng yên nghe lấy chợt suy nghĩ gì đó, rồi nhích sang một bên, để lộ lấy kí tự vừa viết lúc trước.

Toàn bộ chuỗi cổ tự rung lên dữ dội, toàn bộ dòng năng lượng lưu động dần mở rộng, vài dòng năng lượng mới được hình thành thông qua cổ tự kia, và cuối cùng.

Leon đưa tay lên hư không vẽ lên một kí tự.

“Tĩnh” - Leon hét lên, hoàn thành lấy cổ tự kia.

[Bạn đã can thiệp vào kỹ năng tổ hợp, bạn mở ra được chức nghiệp “Trận pháp sư”]

[Bạn đã thành công tạo ra một vùng không gian cấm tuyệt ngôn ngữ, mở ra chức nghiệp “Pháp sư Câm lặng“.]

[Bạn đã thành công phá vỡ một pháp trận cao hơn gấp 1000 lần bản thân, đặc cách mở ra chức nghiệp “Kẻ Phá Phép.”]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.