Leon từ từ cảm nhận lấy thuộc tính của các nguyên tố kia, đúng 10 loại nguyên tố, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Phong Quang Lôi Âm Ám.
Về phần Âm thuộc tính, Leon đã sớm nắm giữ trong tiền kiếp nên cũng không cần tìm tòi, trực tiếp hòa nhập nó vào thân thể.
Một lúc sau thân thể Leon giật giật vài cái, rồi vỡ tan, từng mảnh vỡ cơ thể lại tiếp tục rung lên rồi nát ra, cho tới khi từng tế bào bị phá hủy hoàn toàn.
Đây là cách thô thiển nhất để hòa nhập Âm nguyên tố đến mức hoàn hảo với cơ thể, ngày trước Leon phải đứng dưới đáy của Chấn Trụ, ngày ngày đánh vào nó để dư âm dội vào cơ thể từ từ tẩy rửa, cấu thành Chấn Thể.
Nhưng giờ thời gian cấp bách, cũng như lí giải về Âm nguyên tố của Leon vượt xa lúc trước, mượn vào Hư Âm Thập Thức - Liệt, giữ lại dư âm mà có thể một đường cường lực đúc thành Chấn Thể.
Nghĩ đến thì thế giới mà Kaiz đi tới quả thật là kì diệu, một cái kì lạ không gian, đủ loại chủng loài tại đó mà rèn luyện, tranh hùng.
“Thật muốn lại trở về một lần, ta đã bỏ lỡ quá nhiều.”- Linh hồn Leon trầm tư.
Một ngày nhanh chóng qua đi, Leon lại lần nữa trở lại, tinh tế nhìn về thân thể mình, chợt cười thầm. Chấn Thể thành!
Nhìn ngoài chẳng khác trước bao nhiêu, nhưng chỉ cần dụng lực liền cơ thể sẽ rung động cực nhanh, đẩy cao tốc độ cùng lực công phá.
Leon nhắm mắt lại mở lòng bàn tay đặt trên tảng đá lớn, thân hình khẽ rung.
Ầm Ầm Ầm!
Một lỗ hổng hình bàn tay mở ra trên tảng đá, để lộ cái kiệt tác mà Leon đã hầm nhừ cả ngày qua.
Phải biết tảng đá này chịu đến vô cùng vô tận biến dị cũng như cường đại pháp tắc phá hủy, vậy mà Chấn Thể chỉ vừa đúc thành liền tạo ra lỗ hổng.
Leon nhìn về đám bầy nhầy nằm trong hố kia, thực kinh tởm, không ai nghĩ có thể nuốt trôi thứ này.
Nhưng trái lại, mặt anh lại toát lên một tia vui sướng, đúng, anh đã đúng, toàn bộ quân đoàn kia vẫn còn sống, HP vẫn nguyên cây không tụt lấy một chút.
Leon cười cười lại đi lanh quanh lượm lặt lấy mấy lá cây mà trong quyển bách khoa toàn thư kia viết, trên đường đi anh nghiền ngẫm lại thật bại của mình.
Tại sao lại không công nhận nghề?
Cần phải tạo ra thành phẩm gì đó mới được chấp nhận ư?
Hay phải chứng minh được giá trị của thứ mình làm?
Leon chợt di chuyển chậm lại, cái nồi kia giờ cũng không quá quan trọng, anh chợt nhận ra một điều mấu chốt để có được nghề, đó là phải được công nhận.
Việc anh thành cổ tự gia đã được thứ quái dị mang thuộc tính phong công nhận, việc anh được trở thành đầu bếp lại nhờ đám kị sĩ ma cùng đám ngựa kia công nhận.
Thảo nào, lúc anh cố làm đủ thứ nghề kia không cái nào được công nhận, lúc đó anh chỉ cố lén lút mà làm, giờ nghĩ đã thông, cũng phải tìm chút biện pháp.
Leon chạy thẳng tới chỗ đám quái Mộc thuộc tính tụ tập, anh chưa tới nơi đã bị dây leo cuốn lấy không động đậy được, từng đạo gai độc đâm lên, cả một đám hiệu ứng dội lên đầu anh, mắt mờ dần, Leon chìm vào vô thức.
Leon dần ngã xuống, nhưng anh không bỏ cuộc, cái thời khắc thân thể anh sắp chạm đất, anh dùng hết lực lượng của Chấn Thể để giải khai một cánh tay, anh rướn tới, nắm lấy một mầm cây mọc trên đất.
[Bạn đã trở thành Người thu thập (tập sự)]
Leon nở nụ cười rồi ngã gục xuống đất nhìn thấy thanh Debuff che kín cả tầm mắt cùng HP đang tụt giảm nhanh chóng.
Anh lại niệm niệm gì đó rồi tại chỗ biến mất, tựa như lúc trước, Leon hư không tiêu thất.
Cây cổ thụ to lớn nhất chợt giật mình, nhìn về phía cái lồng gai kia không còn ai, chợt lắc đầu, ánh mắt nó thâm trầm nhìn về phía vị đại tướng thời gian ngã xuống mà thở dài, trong vô thức gật gật đầu.
Leon lại lần nữa trở về nơi kia, lần này bên phía ánh sáng đang chiếm thượng phong, bên bóng tối thu nhỏ dần, chợt anh nghe thấy một đạo âm thanh của người Viking vang lên từ phía trận doanh bóng tối.
“Ta không phản bội, các ngươi phải tin ta, đừng để bị đánh lừa, lúc này đây chúng ta cần phải đoàn kết chiến đấu.”
Đám người đối diện sắc mặt không đổi, chỉa kiếm về phía người Viking to lớn kia, nói gì đó.
“Nếu đã không còn niềm tin, ta chỉ có thể nhận mệnh, nhưng thời gian sẽ chứng minh, tộc Viking chúng ta, luôn đứng bên Trật Tự trận doanh.”
Sau đó người kia hét lên một tiếng, ngã gục, sinh cơ trôi đi, triệt để tử vong.
Leon thầm ghi nhớ lấy khẩu hình của những người đối lập kia, khắc sâu cảnh tượng này vào một tấm thủy tinh, giấu trong không gian của vòng tay.
Leon quay đầu tránh xa khỏi cuộc chiến hiện tại, anh đi một lúc sau chợt khung cảnh thay đổi, một lỗ hổng mở ra, một cậu thanh niên với 4 thanh kiếm lơ lửng sau lưng thả một chú chó ra, dặn dò gì đó rồi biến mất.
Chú chó kia gật gật đầu rồi biến mất theo, chợt thế giới có chút rung động, mọi thứ anh vừa thấy, đoạn kí ức đó bỗng trở nên mơ hồ, hư ảo, tựa như môt giấc mơ, Leon gõ gõ vòng tay đem mảnh thủy tinh lưu lại, đem nó trữ vào trong, ghi chứ lại phía trên:“Hết thảy đều là thật!”
Một loại sức mạnh gì đó bao phủ lấy Leon, anh từ từ biến mất khỏi nơi đây.
Leon dần mở mắt, nhìn lấy những cái kia cổ thụ đang vây lấy anh, chưa tới nửa khắc, những dây leo lao tới hòng bắt lấy anh lần nữa.
Anh lấy trong túi ra vài cây Obb đã điều chế trong những ngày tháng nghiên cứu cổ ngữ, bỏ hết vào miệng, tay lấy thêm vài túi thảo dược khác đã tích trữ, trộn lẫn và nghiền nát ngay trước mắt của đám cổ thụ.
Chúng tức giận, dùng càng nhiều các loại hiệu ứng bất lợi lên cơ thể anh, Leon đã đoán trước chuyện sẽ thế này, lấy từng hạt Obb tiêu hóa, mỗi hạt lại giải khống chế trong nửa giây, nhưng ngay sau đó lại bị đám hiệu ứng xấu lao đến.
Nhưng Leon giật mình, thời gian tác dụng của hạt Obb đang từ từ giảm xuống, ban đầu 0,5s nhưng mỗi lần sử dụng đều giảm hiệu quả đi 0,0001s, nhìn giảm xuống chừng rất thấp nhưng đừng xem thường, lấy tình cảnh hiện tại, hạt Obb một khi mất tác dụng, Leon chẳng khác gì bị liệt.
Đám Druid nhìn không quá mạnh mẽ nhưng luận khống chế hiệu ứng và đủ loại độc dược thì quả thật không thể xem thường, cũng bởi muốn nhanh chóng hoàn thành 2 nghề trọng yếu là thu thập cũng như điều chế thuốc mà Leon phải ưu tiên chọc tay vào cái hố này.
Một bên điều chế theo sách, một bên cắn thuốc cầm cự, một ngày trôi qua, kỹ năng “Nguyên bản” đã hồi phục và tự động sử dụng, ngay lập tức giới hạn ăn Obb của Leon bị reset, một lần nữa cảm thấy hiệu quả trở lại.
Leon lập tức mừng rỡ lên, lúc anh nghiên cứu ra thuật Nguyên bản, cơ thể lúc đó có quá nhiều năng lượng, cũng vì sợ chết vì trữ quá nhiều năng lượng nên thuật này làm ra đảm bảo trạng thái ổn định không để quá tải năng lượng mà chết hay lỡ tay hủy đi một mảng sinh mệnh để giải phóng áp lực cơ thể.
Sau nhiều thời gian không đụng phải thuật này, Leon cũng dẫn quên đi nó, đến gần đây mới thức tỉnh, nào biết công dụng nó lại nghịch thiên đến vậy, xem cũng được bằng thời gian lực lượng.
Nói vậy cũng chẳng bằng nói anh có một cái tái tạo đảm bảo sống với điều kiện là mana đầy cây.
Lại hoa vài ngày, Leon vẫn một mực điều chế thuốc theo sơ đồ của sách, đây chỉ thuộc vài trang đầu tiên, tính là thông dụng thuốc, hình ảnh nguyên liệu đều y hệt, ước chừng mọi thế giới đều có tồn tại cây này.
Nhưng độ khó, phải nói là kinh dị, sai liều lượng, sai nhiệt độ, sai áp suất đều đem thuốc tự phá hủy, mà nơi đây làm gì có lò áp suất? Leon lại lần nữa đau đầu, anh nhìn về phía Cổ thụ đại tướng đang đứng phía sau chăm chú nhìn anh.
“Nó đang chờ đợi điều gì hay khinh ta? Kì quái” - Leon lẩm bẩm.
Cũng vài tháng trôi qua, Leon một bên cắn hạt một bên chế thuốc, mông lúc nào cũng dầm trên đám gai độc đến chán chê, thuốc làm lúc nào cũng bị hỏng do áp suất không đúng, vài lúc lại hỏng do tên đại tướng phóng nguyền rủa, anh cũng chỉ thể chấp nhận, cũng nhìn ra, ngành y học cổ truyền là cỡ nào khó khăn.
Khoảng thời gian khó khăn cũng khiến Leon chăm chú hơn về các nguyên tố, anh quyết định sẽ luyện các nguyên tố đó hòa nhập vào cơ thể trước rồi mới nghĩ đến chuyện học nghề.
Qua bao nhiêu lần bị hành hạ bởi đủ loại nguyền rủa, hiệu ứng xấu, trói buộc, Leon dần cải tạo thân thể, hòa nhập mộc nguyên tố vào cơ thể.
Và hôm nay là ngày chứng minh thành quả nghiên cứu của anh với nguyên tố sinh mệnh này.
Leon không điều chế thuốc, cũn không cắn hạt nữa, anh để đám độc tố kia thấm sâu cả xương cốt gân tủy, đến từng thớ cơ, từng mảnh móng tay.
Dần dần, độc tố hòa nhập đến toàn bộ cơ thể, máu cũng trộn lấy độc, hơi thở cũng đem theo độc, bản thân trở thành một cái bể độc.
Leon từ từ ngã xuống, nằm gục trên đất, tuy anh còn sống nhưng anh khống chế cơ thể mình chết đi, hòa nhập với thiên nhiên.
Như một lẽ tất yếu, toàn bộ hiệu ứng trên người Leon thay đổi khi anh chết đi, toàn bộ độc tố kia từ từ chuyển hóa lấy thân thể, đem từng thế bào chết đi, rồi từ đó sinh cơ mới hiện lên, nắm giữ một phần độc tố.
Toàn cơ thể đã phân rã hoàn toàn, đầu óc, xương cốt đều bị rã ra và thay bởi các loại hình thái kì dị khác nhau.
chỉ 8 giờ, đám nguyền rủa đã chuyển hóa cả cơ thể Leon thành một dạng sống hoàn toàn khác, đem toàn bộ đặc tính của thực vật mang tới, tựa như chuyển hóa thành Druid vậy, nhưng lại có phần triệt để hơn, không để lại bất kì một cơ quan nào coi như trái tim cả, toàn cơ thể hoạt động từ đây sẽ như một phần của tự nhiên, dựa vào tự nhiên.
Leon nhìn lấy từng biến hóa, chỉ gật đầu. Mộc thể thành.
Trước, anh có nghe đến những con người thức tỉnh khả năng vô hạn uống thuốc, nghe có vẻ vô dụng nhưng thực tiễn lại khác, nếu uống quá nhiều sẽ bị sốc thuốc, mà các loại thuốc tăng lực cơ bản không chỉ là sốc thuốc mà còn đem đến nhiều hệ lụy khác nữa.
Duy chỉ có đám vô hạn uống thuốc có thể sống bình ổn dù chơi quá liều, nhìn cũng là mấy phần ngưu bức, cũng chẳng lạ gì khi bọn hắn liền trở thành bá chủ thế lực, bành trướng dù lực lượng cơ bản rất thấp.
Vài lần du tẩu ( thực ra là bị bắt) qua các phòng thí nghiệm, Leon mới biết đến nguồn gốc của loại sức mạnh đó đến từ thực vật, và các phòng thí nghiệm kia dùng để tạo ra những khả năng nhân tạo.
mốc 24 giờ điểm qua, thể xác hiện tại của Leon tan rã, từ một tế bào (1HP) dần quay lại cơ thể trạng thái toàn thịnh với những điều chỉnh trên tế bào đó do chính anh thêm vào.
Lúc này từng loại nguyên liệu bỗng trở nên thân thuộc với anh hơn, anh như muốn nghe chúng, muốn nghe nguyện cầu chúng.
Chúng không muốn bị giã nát, bị cắt phá để có thể trở thành một thứ gì đó có ích, chúng có thể tự tiết ra chính mình tinh chất, chỉ là không phù hợp điều kiện để chúng làm thế.
Leon trầm mặc một lúc bỏ qua cơn đau mà đám cây gai đem lại, anh tinh tế điểm lại những điểm mấu chốt trong công thức, bỗng anh nhận ra được một điều, những hình vẽ kia không phải miêu tả quá trình, mà chỉ đơn giản biểu thị các phương án thông dụng.
“Mới vài trang đầu, hẳn là để người ta dễ nắm bắt, ta là nghĩ quá nhiều.” - Leon thở dài, bắt đầu điều chế những loại thảo dược kia theo cách anh muốn.
Một lúc sau, hỗn hợp đổi màu, dần trở nên óng ánh, thu hút chú ý của càng nhiều loại thực vật.
Từng đám cổ thụ xúm lại chỗ anh, coi lấy tên kẻ thù nay giở trò mèo gì.
Anh nghe được một tin nhắn
[Đã hoàn thành chế dược lần đầu, đẳng cấp của loại thuốc này cao gấp 1000 lần cấp độ hiện tại, đặc cách mở ra nghề nghiệp “Dược Sư“.]
Leon cười tít mắt, đổ lấy hỗn hợp lên vùng đất hiện tại, từng mảng màu xanh tràn ra khắp toàn bộ khu vực của Druid, từng cái cổ thụ bất động, yên lặng hưởng thụ lấy cảm giác đem tới, toàn bộ Druid khu vực khác đều trở lại, chìm đắm trong vùng đất kia mà bất động.
Leon giật mình:“ Ta vô hiệu hóa được mộc nguyên tố rồi?”