End Of Sky's Line - Phía Cuối Chân Trời

Chương 51: Chương 51: Trưởng thôn cơ bắp




Cân bằng, nó tồn tại ở bất kì nơi đâu.

Một màn hình hiện lên trước mặt của Kaiz, hắn nhẹ điểm tay chọn toàn bộ 10 điểm tự do cho tốc độ(AGI).

Theo như kinh nghiệm trong kí ức của Leon là AGI sẽ không thể cộng trực tiếp sau này.

Đúng như nói trên, AGI không thể quyết định bằng việc thêm điểm tự do vào, chỉ có thể phụ thuộc vào cộng điểm ngẫu nhiên, về sau thực sự là quá cấp thiết, không thể không chú trọng.

AGI không đơn giản chỉ là tốc độ di chuyển và tốc độ đánh như miêu tả mà nó là một dạng thuộc tính thuộc về trung chuyển giữa VIT và STR.

Nó quyết định khả năng vận dụng cơ thể về khía cạnh tốc độ, hơi khác với STR là khả năng vận dụng về khía cạnh sức mạnh.

Nó tựa như là chỉ số LUK mang lại sự may mắn hay còn gọi là trí tuệ được vận dụng vô thức, trái ngược với WIS là khả năng vận dụng INT một cách thực tế.

Cái bảng 6 chỉ số STR, VIT, INT, WIS, AGI, LUK thì có lẽ đa số người chọn lấy chỉ số LUK, vì tin tưởng lúc nào đó thì cái 5% tỉ lệ rơi thêm đồ có thể bạo ra gì đó tốt,và chẳng ai để ý tới AGI cả.

Và lúc hoàn thành tuyển chọn thì hối hận cũng không kịp.

Nói một chút về VIT, theo như thuyết pháp một cách toàn diện từ nhiều lần tham gia thí luyện từ kiếp trước của Kaiz, hắn cho rằng, VIT chính là cơ thể, là độ cường tráng của thân thể.

Mà STR và AGI là 2 phuong hướng để tận dụng thể chất ấy.

AGI sẽ bị khóa lại sau khi qua cấp 10, hầu hết sẽ chẳng cảm thấy gì cho đến khi phải đối mặt với loại hình không thể lấy cứng chọi cứng được, lúc đó AGI mới thể hiện ra giá trị của nó.

Hoàn thành tinh chỉ phần chỉ số, Một giao diện khác hiện ra, chỉ có ngắn ngủn một dòng chữ:

[Mở ra “Con đường kiên cường”?]

“Mở” – Kaiz đáp.

[Vui lòng chọn lấy loại hình nâng cấp và thời gian.]

“Độ thông thạo, thời gian 10 năm.”

[Xác nhận thành công, tỷ suất hoán đổi là:

1000 Exp = 1 thông thạo.(Với nghề Lv 1)

100000 Exp = 1 thông thạo.(Với nghề Lv2)

10000000 Exp = 1 thông thạo.(Với nghề Lv 3)

Định mức x100 với mỗi cấp của nghề.

Nếu nhận được exp dưới định mức sẽ được lưu trữ lại trong vòng 48 giờ, sau đó phần dư sẽ bị loại đi.]

Kaiz không chút quan tâm cái tỷ suất này, thông thạo là một thứ mà ai cũng truy cầu, chỉ có tiêu tốn vô số thời gian mới đem nó nâng lên được, nên việc tỷ suất như thế không phải là quá đáng.

Chọn xong xuôi, màn hình tắt đi, không gian tối dần, Kaiz nhắm đôi mắt, từ từ chìm vào trong quên lãng, lạc vào hư vô…

Ánh sáng đầu tiên chiếu lên đôi mắt, Kaiz đã xuất hiện bên cạnh một cái giếng nước ở làng trong sự kinh ngạc của dân làng.

Kaiz nhìn xung quanh một chút rồi mỉm cười nhẹ nhàng cúi đầu chào tất cả mọi người trong làng.

Đây là một thôn nhỏ ở một vùng núi, nhìn quanh đâu cũng là tuyết, tiếng người nói của thôn dân, tiếng trẻ em cười vui rộn ràng, nhưng quan trọng hết là tiếng của những cậu con trai nhỏ đang so đấu ở góc nào đó của làng về thể lực hay kỹ thuật chiến đấu.

Thông qua việc này, Kaiz đã định hình được lối đi của 10 năm kế tiếp khi sử dụng World Access.

Khu vực mà hắn chọn có thể nói là cực kì khắc nghiệt, hắn chỉ mong chờ một vài cao nhân ẩn thế sẽ xuất hiện trong làng tân thủ.

Thế giới có vẻ như một game MMORPG, với cốt truyện không cố định và có thể dẫn ra bất kì sự việc nào, Kaiz thích nhất là loại cốt truyện này, nó có thế khống chế một vài yếu tố bên ngoài để khiến kết quả xuất hiện như ý.

Như việc chọc 2 chủng tộc đối lập để đi hôi của hay các loại dẫn lũ buôn người đi cứu người rồi lại buôn cả người buôn lẫn người được cứu rồi lại cứu tất cả để nhận lấy thiện cảm…

Chủng tộc của cậu được hệ thống phán định là nhân loại, phân lớp hiếm gặp người Vikings, nhưng ở huyết mạch cao hơn một chút nên ngoài sức mạnh đáng nể thì thân thể này còn được phụ gia thêm sự dẻo dai, và lì đòn.

Kaiz không vội bật bảng trạng thái lên mà đi từ từ đến từng nhà nhỏ của thôn dân.

Phong phạm kiêu ngạo thường ngày cũng biến mất, Kaiz nở nụ cười thân thiện đi tới từng nhà một nói chuyện hỏi chào làm quen tên và hỏi thăm nếu họ cần giúp đỡ.

Tốn thời gian gần cả 4 5 giờ để hoàn thành các yêu cầu lặt vặt của thôn dân, Kaiz mới ngỏ lời hỏi về nhà của trưởng làng.

Nhờ vào sự tốt bụng của dân làng, cậu nhanh chóng tìm được nhà của trưởng làng.

Sau một hồi leo núi chênh vênh, ngôi nhà của trưởng làng hiện ra trước mặt của Kaiz, ngôi nhà khuất trong hốc núi, việc đi lên và xuống khá khó khăn, nhưng lợi ở cái điều kiện sống ổn định hơn các ngôi nhà nhỏ ở làng.

Ngôi nhà có chút lớn, gió không rít gào như ở bên ngoài mà nó mang chút tĩnh lặng, có chút tính trang nghiêm.

Ông lão râu trắng, tay cầm lấy cây quải trượng chống từ từ đi tới trước mặt Kaiz, ông lão nhìn chằm chằm một cách khó hiểu xuống Kaiz.

Kaiz chỉ nhẹ nói: “Thưa ông, cháu không hoàn thành sớm các thử thách kia, nhưng vì học tập có chút tốt nên đặc cách tới để nhận được ông giáo dục ạ. Cháu chiến đấu kém cỏi nên họ chọn gửi cháu sớm chút để học hỏi ạ.’

Ông lão mặt hơi dãn ra, vẻ có chút cười đáp lại: “Cũng chẳng vấn đề gì, ngươi chọn nơi đây để bắt đầu cuộc hành trình và tìm được ta sớm thế cũng tính là có chút môn đạo, nhưng muốn nhận được thì phải trả giá tương ứng, muốn được chấp nhận thì phải trụ trên 2 phút chiến đấu với ta.”

Giọng trầm ấm dần lạnh lẽo, nụ cười ông trưởng làng cũng ngừng lại, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc, ông từ từ đi tới góc nhà, để cây quải trượng tựa lên tường, từ từ cởi tấm áo da gấu dày cộm ra và thả xuống.

Ầm Ầm Ầm…

Từng phụ kiện rơi xuống, từng phần từng phần một vang lên thanh âm nặng nề, tựa như cả quả núi đè lên đất.

Ông nhẹ nhàng thở ra, gồng lên, từng thớ cơ nổi lên cuồn cuộn, quả thật làm khiếp cả tâm linh.

Vài giây trước còn là ông lão ốm yếu, giờ cơ bụng 8 múi, tay chân săn chắc, dáng đứng hiên ngang, có phong thái của một bậc thầy sinh tồn, đôi mắt đờ đẫn vừa nãy được thay bằng một đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết, và hừng hực ý chí chiến đấu.

Kaiz rùng mình nhưng vẫn gắng lại, từ từ bước lên cái mặt đất bằng trước nhà trưởng làng, ngay thềm cửa.

“Ha ha, ngươi không bị ta dọa sợ, quả là có chút ý tứ.” – Ông lão cười ha hả.

“Ngài trưởng thôn quá khen, cháu không dám nhận.” – Kaiz lễ phép vài tiếng nhưng có vẻ cơ thể lại nôn nóng được giao đấu hơn.

“Các khối cơ bắp đang phản bội con rồi, hẳn là không chờ được rồi, tới đây.” – Ông lão cười hiền hậu từ từ xuống thế, vững chắc như núi, chờ lấy Kaiz.

“Vậy xin phép giao thủ.” – Kaiz hét lên và lao tới phía ông lão.

Trên không trung hiện lên một đồng hồ đếm giờ, từng giây từ từ nhảy lên.

Như đáp lại, ông lão cũng vọt tới Kaiz, hai bên ăn miếng trả miếng, động tác nhanh vô cùng, lại thuần thục như những lão quái vật lâu năm quen biết giao thủ với nhau.

Ông lão thế công dần dồn dập, bước đầu khống chế cục diện, Kaiz với thể chất chưa thể vận dụng hoàn toàn dần chịu thế bị áp chế.

Đồng hồ rất nhanh điểm tới 2 phút, ông lão cười lớn:

“Khá lắm người trẻ tuổi khá lắm.”

“Chưa đâu chưa đâu.” – Kaiz lắc đầu cười nhẹ rồi bất ngờ di thân mà thoát ra khỏi thế công vũ bão của ông lão.

Kaiz bước chân như lướt trên đất, song quyền hơi thả ra chút khí tức mãnh liệt, liên tục phản công vào những tụ lực của trưởng làng.

Thân ảnh dần tránh ra khỏi tầm mắt của ông lão, giờ đây Kaiz đã nghiêm túc, đổi sang phong cách ngẫu hứng nhưng đầy sát cơ.

Bộ pháp tránh khỏi tầm mắt hay tầm đánh của các người chơi chuyên nghiệp là không thể thiếu, nhưng Kaiz thì đã tăng nó lên thành một tầng cao mới, mà hắn coi đó là tâm đắc, đó chính là Thực Hư Bộ.

Việc tránh tầm mắt hoặc tầm đánh chỉ giải quyết vấn đề thị giác, nhưng sau này thì cảm giác mới là thứ quyết định.

Thực Hư Bộ là một loại nâng cao, không phải là đánh lừa thị giác nữa mà là khai thác lỗ hổng cảm giác của đối phương để mà ứng phó.

Chịu đòn khá khó chịu, giờ là thời khắc tỏa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.