Editor: Trà Đá.
Đường Nhân cũng không quan tâm nhiều đến sự tình của mẹ Lục Trì.
Đầu tiên là với thân phận của cô thì cũng không thể quản được, hơn nữa cô cảm thấy mẹ Lục Trì có ấn tượng không tốt về cô, khả năng là vì nguyên nhân cô xông vào ngăn cản hai mẹ con họ.
Vả lại đó là chuyện trong nhà người ta, cô có quản thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Ngày thứ hai đến lớp, Lâm Nhữ hỏi vài câu, sau đó bỏ qua cho cô, sau đó cô cũng biết được là cô giáo Lâm làm đơn xin phép cho cô.
Vào tiết tự học buổi tối, Đường Vưu Vi đến lớp cô.
Đường Nhân nhõng nhẽo: “Ba, ba không yên tâm về con sao.”
“Ta là ba con nên đương nhiên phải lo lắng cho con rồi.” Đường Vưu Vi trừng mắt, “Con xem lại con đi, đừng để ba và giáo viên chủ nhiệm cứ nhắc nhở con mãi như vậy.”
“Nhưng mà con thích cậu ấy.” Đường Nhân kéo kéo cánh tay ông, “Lục Trì đáng yêu như vậy, con rất thích, ba nhất định cũng sẽ thích cho mà coi.”
Đường Vưu Vi: “…”
Đường Nhân lại nói thêm: “Cho nên ba đừng quản nhiều quá, thành tích của con nhất định không hạ, mà con cũng không làm ảnh hưởng đến người khác.”
Đường Vưu Vi định phản bác, nhưng lại nghe thấy giọng nói của con gái: “Từ khi thích Lục Trì thì con có động lực học hành hơn nè, so ra thì tốt hơn nhiều so với việc ra ngoài đánh nhau phải không ba?”
“…”
Đường Vưu Vi suy nghĩ một lúc, hình như cũng có tốt hơn một chút. Ít ra không cần lo lắng về vấn đề an toàn, có trời mới biết vì chuyện con gái hay ra ngoài đánh nhau mà khiến tóc ông rụng không biết bao nhiêu mà lần.
Không hiểu tại sao ông ta hiền lành như vậy lại có đứa con gái thích đánh nhau, nhất định là lỗi ở Tưởng Thu Hoan, cái gì mà phải đi học võ thuật để khỏe để phòng thân, cứ như bây giờ có phải tốt hơn không.
Đường Nhân vỗ vỗ bụng ông, thấp giọng nói: “Ba, con biết có chừng mực mà.”
Đường Vưu Vi xoa xoa đầu cô rồi rời đi.
Cuối cùng cũng dỗ được ba mình, Đường Nhân cười cười, duỗi lưng một cái rồi quay trở lại phòng học.
…
“A, Lục Trì, sao cậu lại đi từ phía kia?” Lộc Dã hỏi.
Lục Trì nhớ lại chuyện vừa rồi anh lên cầu thang không cẩn thận nghe được màn hội thoại kia, hai tai giật giật, lấy lý do: “Đi… Đi nhầm.”
Lộc Dã: “…”
Cầu thang ở ngay bên cạnh lớp tự nhiên, còn Lục Trì lại đi từ phía cầu thang xa lắc đầu bên kia, học ở đây hơn nửa học kỳ rồi còn đi nhầm sao?
~
Giờ tự học buổi tối kết thúc lúc 10 giờ 40, nhưng không ít học sinh còn ở lại trong lớp, giành giật từng giây từng phút.
Lớp 14 chỉ còn nhiều nhất mười người ở lại trong lớp.
Đường Nhân không nói chuyện, cũng không có ý định đi về.
Hơn nữa lần này Tô Khả Tây có thể nói là đang trong giai đoạn tình cảm mãnh liệt, toàn tâm toàn ý tập trung học tập, chỉ còn thiếu việc cầm sách lên văn phòng hỏi giáo viên mà thôi.
Đường Nhân cũng mặc kệ chuyện của Lục Vũ và Tô Khả Tây.
Trong lúc cô đang ngẩn người, trước bàn đột nhiên xuất hiện một tập tài liệu lạ, trên mặt tài liệu có ghi hai chữ vật lý to đùng.
Đường Nhân nhanh chóng nhìn sang, quả nhiên là Lục Trì đang ngồi bên cạnh cô.
Tô Khả Tây đã nhanh chóng chuồn lên bàn trên, nháy mắt với cô.
“Cậu tới… Có việc gì hả?” Đường Nhân chần chừ hỏi.
Lục Trì liếc cô một cái, sau đó quay đầu nhìn thẳng lên bảng đen, trong miệng cố nói ra mấy chữ: “Học… Học phụ đạo.”
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của anh, lại còn ráng cố gắng gồng mình, Đường Nhân nhịn không được nhếch miệng, cô nghiêng đầu nhìn anh: “Học phụ đạo cái gì? Con mọt sách.”
Lục Trì đẩy tập tài liệu qua: “Vật lý.”
Ngón tay đẹp mắt của anh đang gõ gõ lên tập tài liệu.
Đường Nhân cầm lấy tập tài liệu, lật vài trang, cảm thấy tập tài liệu này rất khác so với bản lần trước Lục Trì soạn giúp cô, quyển này thiên về phần lấy điểm số trong bài thi, bản kia thiên về luyện tập.
Cô gật gật đầu, ngồi thẳng người: “Được, bắt đầu thôi.” Cô tiến sát tới gần anh nhỏ giọng nói: “Vậy cậu chỉ là gia sư riêng của tớ thôi đó.”
Lục Trì ho nhẹ vài tiếng, không đáp lại cô, ngược lại mở tài liệu ra: “Làm… Làm cho xong đề… Đề này.”
Đường Nhân thu hồi ánh mắt, đáp: “Được.”
~
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó đã gần đến ngày thi.
Cả một học kỳ chuyên tâm ôn tập vì lần thi này, không chỉ học sinh căng thẳng, mà ngay cả giáo viên cũng căng thẳng.
Đoạn thời gian này, thành tích môn vật lý của Đường Nhân không khiến người ta thất vọng, giáo viên vật lý thay nhau dặn dò, muốn cô thoải mái, thả lỏng tinh thần.
Toàn tỉnh như nhau, nếu được lọt nhóm mười người đứng đầu thì cực kỳ vẻ vang.
Lâm Nhữ nói: “Nhất định không được rớt, sai một điểm là thua cả ngàn người, một điểm thôi là có thể thay đổi cả tương lai đó.”
Năm ngoái thủ khoa và người đứng nhì chỉ chênh lệch đúng một điểm, đừng nói bọn họ cảm thấy tiếc, chỉ sợ hai học sinh một người thì cảm thấy may mắn, người kia lại hối tiếc.
Cái danh thủ khoa toàn tỉnh thật sự có sút hút lớn.
Đây là lần đầu tiên toàn tỉnh tổ chức thi thử, mặc dù còn có thi thử lần hai lần ba.
Lâm Nhữ mỉm cười: “Trong thời gian này, thành tích môn vật lý của em đã tiện bộ hơn rất nhiều, giáo viên vật lý có lời khen em, cứ tiếp tục phát huy như thế nhé.”
Mỗi giáo viên đều yêu thích học trò giỏi, mặc dù học sinh yếu kém cũng không đến nỗi nào, nhưng nếu thành tích của học sinh đạt được cao hơn thì đương nhiên sẽ vui hơn.
“Vâng.” Đường Nhân đáp lời.
Thành tích cái gì, cô cũng không quan tâm lắm, chỉ là thi thử thôi mà.
Còn nữa, cô cười ngọt ngào, trong khoảng thời gian này, tối nào Lục Trì cũng đến lớp cô, sau đó phụ đạo môn vật lý cho cô.
Ngay từ đầu cô nghĩ chắc cũng được một hai lần gì thôi, ai ngờ ròng rã liên tục gần nửa tháng, đến chính cô còn cảm thấy hoảng sợ nữa mà.
Cho dù cô có nói thế nào đi nữa thì Lục Trì cũng không nghe.
Điểm số môn vật lý của cô ngày được cải thiện, cuối cùng cũng nắm chắc được ở một mức độ nhất định, chỉ kém điểm tối đa một hai điểm, có lần còn đạt được điểm tối đa.
Cô vốn ghét những dạng toán liên quan đến sơ đồ hình vẽ, đã không thích thì cũng không muốn động não.
Nhưng Lục Trì lại ép buộc cô, anh còn tìm những dạng toán liên quan đến sơ đồ hình vẽ, bắt buộc cô phải động não giải bài.
Nhưng dù sao được người cô thích phụ đạo, tâm tình cũng tốt hơn.
~
Ngày thi, để không xảy ra gian lận nên ở trường thi được xáo trộn, cả giám thị coi thi cũng từ trường khác tới.
Buổi sáng Đường Nhân vừa rời giường, chỉ nghe thấy Trương Mai ở bên kia la oai oái: “Hồi hộp quá, không biết có làm được hay không đây, nếu năm nay thi không được thì đừng nghĩ tới năm sau…”
Đã là gần cuối tháng giêng, tương đương với gần cuối năm, thi xong thì được nghỉ phép về nhà, cho nên các bạn học ai cũng lo lắng qua năm mới thì không tốt.
Trương Mai mặc quần áo đàng hoàng, ánh mắt u oán nhìn Đường Nhân thay quần áo: “Tớ ước được bình tĩnh giống như cậu.”
Đường Nhân không nâng mí mắt, nói: “Hâm mộ đến vậy cơ á.”
“Ừ.”
Vài học sinh đi đến căn tin, vì đến sớm nên cũng không cần xếp hàng, mang theo sữa đậu nành và bánh bao trên đường vừa đi vừa ăn.
Thời tiết mùa đông lạnh thấu xương.
Tối hôm qua còn có tuyết rơi, ở trường học không có người dọn tuyết, nên bây giờ đi dẫm lên tuyết nghe âm thanh xôm xốp bên tai.
“Đường Nhân, người phía trước có phải Lục Trì nhà cậu không?” Trương Mai đột nhiên mở miệng.
Đường Nhân giương mắt nhìn qua, cái bóng dáng quen thuộc kia không phải của anh thì còn là của ai nữa chứ.
Lục Trì đang đi cùng Lộc Dã và Đường Minh, Lộc Dã và Đường Minh đang so bì đúng sai, Lục Trì đi bên cạnh yên tĩnh lại vững vàng.
Đường Nhân hút lấy hút để sữa đậu nành, sau đó tăng tốc độ đi tới.
Tô Khả Tây và Trương Mai còn mở miệng nói: “Cố lên cố lên!”
…
Lục Trì đột nhiên bị ai đó vỗ vào bả vai, anh quay đầu về bên trái, không có ai.
Đường Nhân xuất hiện ở phía bên phải: “Sao cậu ngốc quá vậy.”
Đột nhiên có người xuất hiện, Lộc Dã và Đường Minh hoảng sợ nhảy dựng lên: “Á.”
“Lục Trì, tớ đột nhiên nhớ ra mình chưa ăn no lắm, tớ đi mua thêm cái bánh bao.” Lộc Dã nói.
Đường Minh theo sát phía sau: “Tớ nữa! Tớ phải mua thêm sữa đậu nành!”
Hai người nói xong rồi bỏ đi, Lục Trì động đậy môi muốn nói, nửa ngày cũng không thốt nên lời, một lúc sau bất đắc dĩ quay đầu lại.
Đường Nhân hút sữa đậu nành: “Lục Trì, lâu không gặp, có nhớ tớ không.”
“…” Lục Trì cảm thấy có gì đó sai sai, anh đáp lại một cách máy móc: “Mới gặp… Gặp tối hôm qua mà.”
Rõ ràng tối hôm qua còn giúp cô học phụ đạo, làm gì có chuyện lâu rồi không gặp mặt.
Đường Nhân không biết xấu hổ, nói: “Cả đêm thời gian dài như vậy đương nhiên là tớ chờ không được rồi.”
Lục Trì yên lặng, đúng ra anh không nên lên tiếng mới phải.
Y như rằng tất cả học sinh đều bị xáo trộn lên hết, cô và Lục Trì một người ở lầu một, một người ở lầu ba, một người ngồi ở góc khuất phía đông, một người ở góc khuất bên phải.
Lục Trì không nói nữa, lập tức đi về phía trước.
Đường Nhân đi bên cạnh nói không ngừng những chuyện trên trời dưới đất.
Đường Minh và Lộc Dã đi phía sau, có thể nghe thấy giọng nói của Đường Nhân.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Tiếp xúc hơn nửa học kỳ, bọn họ đều biết rõ tính tình Lục Trì không thích nghe những chuyện tầm phào.
Hôm nay mặt trời mọc phía tây sao?
~
Sau khi thi xong còn sớm, trường học khuyến khích học sinh ở trong lớp tự học, dù sao cũng còn dư thời gian của nguyên một tiết mới đến giờ ăn trưa, không thể lãng phí.
Được một nửa thời gian tự học thì bên ngoài đột nhiên trời mưa. Trời mưa cực kỳ lớn, làm tan đi một chút tuyết, khiến đường đi trở nên khó khăn hơn.
Tô Khả Tây nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hên quá, tớ có mang theo ô.”
Trân mưa này quá lớn, coi như là trận mưa đầu tiên của mùa đông, tiếng mưa rào rào ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một cho dù có đóng cửa sổ.
Trong lớp thỉnh thoảng có mấy học sinh than thở chuyện không mang ô.
Đường Nhân không lên tiếng, quay quay cây bút, cô luôn có hai cây ô, một cái để phòng học, một cái ở ký túc xá.
“Ai da, chắc chút nữa sẽ có rất nhiều người đội mưa về đây.” Tô Khả Tây nói.
Tất cả mọi người đang hỏi xung quanh xem ai mang theo ô, sau đó xin đi nhờ ô về ký túc xá, dù sao cũng đều ở chung một chỗ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người vội vàng tràn ra ngoài.
Đường Nhân đi cuối cùng với Tô Khả Tây, di chuyển chậm chạp.
“Cái đó…”
Tô Khả Tây vừa quay đầu thì thấy một cảnh tượng không dám tin, cô ta dụi mắt, chần chừ kéo tay áo Đường Nhân.
Hai người bọn cô vừa đi xuống tới chỗ rẽ lầu một, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy tình hình phía dưới.
Trời mưa cực kỳ lớn, khiến mọi thứ xung quanh trông mơ hồ.
Lục Trì đứng ở trên hành lang đối diện, trông thấy trời mưa nên bước chân có chút chần chừ, trên khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ bực dọc.
Đường Nhân ném sách cho Tô Khả Tây: “Mang về giúp tớ.”
Nói xong, cô cầm lấy ô của mình sải bước chạy ra ngoài.
Chưa đợi cô chạy đến bên cạnh, Lục Trì đã chạy ra khỏi hành lang, toàn thân dầm mưa được mấy giây đã ướt đẫm, quần áo dính sát vào người.
Vóc dáng anh cao, bước chân rất lớn, lại chạy gấp, Đường Nhân cầm ô chạy theo phía sau không kịp anh.
Mắt sắp thấy anh chạy xa, Đường Nhân gọi to: “Lục Trì.”
Giữa trời mưa lớn, Lục Trì xoay người, mượn màn mưa mơ hồ nhìn cô.
Đường Nhân vội vàng chạy tới, cô thấp hơn anh một cái đầu, cũng chỉ có thể giơ cao ô lên, bất mãn nói: “Mưa to như vậy sao cậu không đi nhờ ô chung với bạn học?”
Cằm Lục Trì bạnh ra, từng giọt mưa đọng trên tóc, rơi xuống, cả khuôn mặt bị ướt mờ hơi nước, dâng lên một không khí mờ ám xung quanh.
Tóc đen bị nước bện thành từng sợi, che ở trên trán, làm nổi bật lên làn da trắng bạch của anh, tự dưng có một chút quyến rũ.
Nước mưa theo cổ anh rơi vào trong quần áo anh, yết hầu anh khẽ nhúc nhích.
Thực sắc tính dã*
Đường Nhân nuốt một ngụm nước bọt.
Cái này giống như một mĩ nam đang tắm, không ngờ Lục Trì bị ướt mưa lại có bộ dáng này, vẫn một mực không lấy mắt kính xuống.
Lục Trì quay đầu đi chỗ khác, không nhìn cô.
Đường Nhân định nói cái gì đó, thì cái ô trong tay cô bị anh lấy qua, trên đỉnh đầu rơi xuống giọng nói trầm khàn: “Đi.”
“Ừ đi.” Cô bừng tỉnh.
*Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa