“ Chào buổi sáng. “ Eothur đáp lại.
“ Cậu muốn uống cà phê, trà hay một ít rượu vào sáng sớm? “ Bombir hỏi hắn bằng một cách nhiệt tình như ông vẫn thường hay thể hiện.
“ Tôi nghĩ mình cần một chút cà phê là được rồi. “ Không nghĩ ngợi gì nhiều, Eothur đáp lại thật là sảng khoái.
Nói về cà phê. Đây là loại thức uống rất quen thuộc bất kể là ở Trung Địa hay Trái Đất, và giống như ở thế giới cũ. Mỗi vùng miền đều có cách chế biến, sử dụng khác nhau.
Trong đấy, phương pháp thường được sử dụng nhiều nhất là nghiền nát hạt cà phê ra thật là mịn. Y như là bột nhuyễn, hay loại cà phê được chế biến sẵn ở trong gói mà hắn thường uống trước khi chuyển thế.
Rồi họ sử dụng một cái bình nước có vòi lớn, nắp đậy, tay cầm, đáy phẳng để đun lên. Lưu ý là không để nước sôi sùng sục quá lớn, chỉ cần hơi hơi nhẹ là được.
Loại phương pháp này nếu Eothur nhớ không lầm thì y hệt như với cách pha cà phê của Thổ Nhĩ Kỹ, được sử dụng xuyên suốt thế kỷ 17, 18. Thậm chí là đến trước khi hắn chết vẫn còn phục hưng trở lại, nhất là trong những giải đấu bậc thầy pha chế truyền thống.
Bombir mở chiếc hũ đựng cà phê của mình ra, ông múc vài muỗng bỏ vào bên trong chiếc bình được điêu khắc rất xinh đẹp, với những hoa văn chi tiết, như có một vòng tròn đang bao vây lấy cây búa, và cây cuốc mỏ chéo nhau,... ngoài ra chúng hình như còn được mạ vàng.
Người lùn,... đúng là giàu thật. Bình thường người ta chỉ sử dụng chiếc bình bằng đồng thép, chả thèm trang trí gì. Cho dù một người khá giả đi nữa, người ta cũng chỉ lấy mấy thứ này trưng bày cho đẹp, ngay cả ở Rohan cũng vậy.
“ À,... Eothur bữa sáng tôi đã dọn trên bàn rồi đấy. Cậu ngồi xuống đi. “ Bombir treo chiếc bình lên một cây sắt, dưới nó là ngọn lửa đang cháy.
Eothur gật đầu, hắn mò lấy chiếc ghế nhỏ ngồi lên. Trông như một người khổng lồ đang ngồi xuống chiếc ghế của một đứa trẻ 7,8 tuổi vậy, may mà nó khá chắc chắn.
Trên bàn thì chủ yếu là bánh mì, thịt xông khói, bơ, phô mai, mật ong,... Bombir cũng ngồi xuống bàn và thưởng thức bữa sáng.
...
Sau khi bữa sáng hoàn thành. Bombir ngồi xuống một chiếc ghế dựa lưng, tay cầm một điếu tẩu bỏ miệng, lấy ít thuốc bỏ lên rồi đốt chúng. Hít hà vài hơi, thả ra những làn khói trắng như lớp sương mù mịt.
Eothur bên cạnh cũng có một chiếc như vậy. Hai người họ không nói gì nhiều, chỉ tạo ra những làn khói bay lên đầu, và sự kết hợp của họ đã khiến chúng ẩn hiện như những đám mây trên trời cao.
Rồi thỉnh thoảng Bombir còn chơi kỹ thuật khi thả ra những làn khó có hình dáng vòng tròn như chữ O, ba hơi liên tục với kích cỡ khác nhau từ lớn đến bé.
“ Hà,... loại thuốc longbottom Leaf thượng hạng vẫn tuyệt với như ngày nào. ” Bombir sau khi thả ra một hơi rồi nhìn xuống điếu tẩu làm bằng gỗ khen ngợi.
Eothur thì không rành về mấy thứ này nên cũng chả biết nói gì ngoài lời đồng ý và cái gật đầu.
“ Đúng vậy,... “
Rồi lấy chiếc cốc nhỏ bằng bạc đang đựng cà phê của mình. Mở nắp ra uống một ngụm ít, cảm nhận hương thơm của nó từ đầu lưỡi đến tận cổ họng.
“ Eothur,... hôm qua chúng ta hình như nói đến đâu nhỉ? “ Bombir nhíu hai bên lông mày, suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
“ Nói? “ Eothur cũng không hiểu rõ cho lắm.
“ Câu chuyện đó. “
Nghe được Eothur thở dài trong lòng. Trí nhớ của người lùn kém như vậy sao, rồi mở miệng trả lời.
“ Trận chiến ở Gundabad. “
“ Ồ,... Để ta xem nào,... sau đó thì... “
Mất vài giây chờ đợi, Bombir mới bắt đầu câu chuyện.
“ Dưới sự kết hợp của bảy gia đình: Longbeards (Durin), Firebeards, Broadbeams, Blacklocks, Stonefoots, Ironfists, Stiffbeards.
Người lùn chúng ta liên tục triệt hạ kẻ thù, từ lũ Orc cho đến đám Troll kinh tởm. Rồi liên tục đào sâu, đánh đến tận đỉnh cực nam của dãy núi sương mù là Methedras. “ Bombir hít vô một hơi rồi thả khói, tiếp tục kể.
“ Chiến dịch kéo dài đến tận 6 năm trời. Mặc dù đã triệt hạ kẻ thù nhưng, số lượng người lùn chết lên đến một con số khủng khiếp mà đến tận bây giờ chúng ta đều muốn quên nó, không bao giờ nhắc lại.
Và mãi đến tận 2799, đỉnh điểm của cuộc chiến là trận đánh Azanulbizar, còn gọi là trận chiến cuối cùng. Người lùn chúng ta đã đem quân giao chiến với kẻ thù, trực diện với kẻ thống trị của chúng Azog tại thung lũng bên ngoài cổng phía đông Moria.
Kết quả của cuộc chiến và chiến dịch là người lùn chúng ta thắng. Khi vị anh hùng, nhà vua vĩ đại của Erebor bây giờ, Dain II Ironfoot, ông đã đem quân cứu viện từ Iron Hills đến. “
Bombir tự nhiên nhếch môi cười khi nhắc về cái tên đó. Một sự tôn sùng, tự hào khủng khiếp còn hơn khi ông nhắc tên “ Thorin II Oakenshield “ diễn ra.
“ Eothur, cậu biết ông ta chứ,...? “
“ Tôi e rằng mình chỉ biết chút,... “ Eothur đáp lại. Bombir nghe được thì gật đầu nói.
“ Dain Ironfoot khi trận chiến xảy ra, ông ta chỉ mới ba mươi hai tuổi. Một người quá trẻ trung so với những chiến binh khác nhưng sức mạnh, sự can đảm của ông là không ai có thể sánh được.
Tay ông cầm là cây vũ khí Red Axe. Một cây rìu chiến dài, có hai lưỡi màu đỏ như đồng và máu. Chỉ với vài nhát vung nhẹ, ông đã khiến vô số tên Orc ngã gục dưới chân mình, xác của chúng chất đầy bên ông.
Ông dẫn theo các chiến binh lao đến kẻ thù. Đuổi theo tên Azog hèn nhát đã giết chết cha mình, Nain tới cánh cổng Moria.
Chỉ với một cú nhảy cao trên bậc thang, Dain dùng cây rìu khổng lồ của mình chặt mạnh xuống, khiến đầu của kẻ thù rớt dưới mặt đất. Kết thúc cho cuộc chiến đã kéo dài nhiều năm trời. “
Bombir kể đến đoạn chót này, tay ông vung mạnh lên trời như đang thể hiện tinh thần dũng cảm của mình. Và nó như đang sôi sùng sục bên trong huyết quản của ông.
Eothur nhìn ông, rồi trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một câu hỏi khó hiểu. Liền cất tiếng:
“ Chuyện gì xảy ra sau cuộc chiến kết thúc? về Moria? Tại sao họ lại không chiếm lấy nó? “
Thêm một lần nữa Eothur đánh bay cái cảm giác vui mừng của Bombir. Khiến ông mặt mày xụ lại, đen tối như cọ nồi, hay như một đứa trẻ vừa bị giành lấy viên kẹo...
“ Ta chỉ biết chút chút. Và cha ta đã kể lại thế này:
“ Dain II Ironfoot cắm đầu của tên ghê tởm ấy vào một chiếc cọc nhọn, nhét vào mồm hắn một túi tiền như cái cách mà hắn từng vứt chúng xuống để khinh bỉ Nar, người hầu của Thror.
Ông giơ nó lên cao, khiến các chiến binh trở nên mạnh mẽ trên bao giờ hết. Và lũ Orc hoảng loạn bỏ chạy,...
Đứng trước cổng của thành phố cổ đại Moria. Đột nhiên khuôn mặt Dain trở nên cực kỳ nghiêm túc, như cảm nhận một thứ gì đó đáng sợ, khủng khiếp và nguy hiểm đến nỗi ông phải do dự để không tiến thêm một bước nào.
Ông trầm mặc đứng đó rất lâu, và nắm chặt nắm đấm khi đã quyết định. Dain quay người tuyên bố với các chiến binh của mình chỉ bằng hai chữ:
Rút Lui “
Đấy,... ta chỉ biết lúc đó là thế thôi. “
Eothur không thể tin tưởng được câu chuyện, hắn hít vào một hơi thật sâu suy nghĩ.
“ Chuyện gì xảy ra ở Moria đã khiến Dain lo ngại như vậy. Đến tận bây giờ ông ta vẫn chưa chịu chiếm lại nó chứ. “
Bombir nhét chiếc tẩu vào miệng lại, hút một hơi thật dài như để lấy lại bình tĩnh. Rồi phà ra một hơi đồng thời tiếp tục câu chuyện.
“ Sau trận chiến, cũng là hồi kết của chiến tranh. Tuy không ai biết số lượng người chết là bao nhiêu nhưng người ta thường đồn đại.
Hơn một nửa chiến binh của người lùn qua đời. “
Rồi bồi thêm một câu tránh để hiểu lầm.
“ Một nửa số lượng chiến binh của dân tộc. Chứ không phải chỉ đơn thuần một nửa người tham gia chiến dịch. “
“ Về các anh hùng, chúng ta mất Nain, con trai của lãnh chúa đồi sắt. Frerin, con trai thứ hai của Thrain cũng là em của Thorin.
Fundin, con trai của Farin, cũng là cha của người cai trị Thorin’s Halls bây giờ, Dwalin.
...
Đấy chỉ mới là những người mang trong mình dòng máu hoàng tộc Durin. Còn các anh em nhà khác thì ta không rõ ràng lắm. “
Bombir liếc nhìn qua Eothur. Thấy khuôn mặt thẫn thờ, và căng thẳng. Ông có cảm giác hắn đang suy nghĩ về Moria, tò mò về bên trong là thứ gì.
“ Durin’s Bane “
“ Durin’s Bane? “ Eothur lặp lại cái tên đó.
“ Phải, Con quái vật trong truyền thuyết đã giết chết Vua Durin VI và Vua Nain I. Không ai nhớ nó từ đâu xuất hiện, chỉ biết nó tự nhiên ở trong vương quốc Khazad-dum.
Người lùn cổ đại mặc dù đã cố kiềm chân, chống chọi lại nó nhưng vẫn bị đánh bại và phải thoát chạy. Từ đó vương quốc cổ của người lùn đã biến thành cái tên Moria. “
“ Moria,... vực thẳm đen tối. “
“ Phải, cái tên đấy do người Elves đặt. Và cả Trung Địa đều sử dụng nó.
Có lẽ con quái vật đó còn sống, có lẽ là không. Không ai biết được, và tất cả người lùn thuộc sáu nhà còn lại đã từ chối Thrain II chiếm lại vương quốc vì họ sợ nó. “
Eothur nhắc lại cái tên đó một lần nữa, như cố in chúng vào ký ức của mình. Thứ mà đã khiến cả một vương quốc cổ đại bị đánh tan.
“ Durin’s Bane. “
“ Đấy, chúng là những gì xảy ra của cuộc chiến người lùn và Orc. Sau nó, nhà vua Thrain II cùng con trai cả của mình, Thorin II, người được mang danh hiệu Oakenshield khi ông mất chiếc khiên và dùng một cái miếng gỗ sồi phòng thủ.
Hai người họ dẫn dắt con dân của mình từ Dunlend. Đến tận đây, Blue Mountains, xây dựng lại Thorin’s Halls trên một nền tích của vương quốc cổ đại người lùn Nogrod, sớm bị phá hủy do cuộc chiến Thịnh Nộ. “
“ Chà, hết cà phê rồi, cậu muốn uống thêm không? “ Bombir nhìn xuống chiếc bình đã cạn. Hai người họ từ lúc nào đã xử lý xong nó.
Eothur lắc đầu đáp. “ Tôi nghĩ mình không cần. “
“ Ồ,... “
“ Nhưng tại sao bức tượng ngoài kia lại là của Thorin, đáng lẽ ra là Thrain II chứ nhỉ? “
“ Bởi vì Thrain chỉ ở đây một thời gian, sau đó ông cũng rời đi. Thorin II trở thành nhà
vua của dòng dõi Durin. Chính ông đã xây dựng lại nơi này gần 100 năm trị vì. “
“ Thế còn Thrain đi đâu? “
“ Không biết,... chúng ta không biết. Ông đã biến mất khi đi cùng với người của mình ở Mirkwood. Chỉ có những người khác là trở về báo tin. “
Bombir đứng dậy nhìn vào một bức tranh chân dung. Một vị vua bị mất một bên con mắt, đây,... có lẽ là Thrain II.
“ Sau đấy chắc hẳn cậu đã biết những gì quan trọng tiếp theo rồi nhỉ? “
“ Là trận chiến năm đạo quân cách đây gần 77 năm? “
“ Đúng vậy. Nhà vua Thorin II đã lên đường cùng với người của mình để chiếm lại vương quốc cổ đại Erebor, hình như có thêm của một nhân vật nổi tiếng thì phải, à,.. phù thủy Gandalf. “
“ Phù thủy Áo Xám. “ Eothur ngẫm nghĩ về cái tên này. 10 năm trước kia ông ta đã từng đến Edoras, ở lại một đêm rồi rời khỏi. Khi đó hắn chỉ mới nhìn ông ta từ đằng xa và chưa tiếp xúc gần.
Và vị phù thủy này đã để lại một ấn tượng khá sâu trong lòng Eothur với dáng người cao ráo, chiếc mũ hình chóp màu xám, cùng màu với chiếc áo khoác dài ông mặc.
Ngoài ra có hai đặc điểm khá dễ nhận biết là bộ râu dài trắng xóa và cặp lông mày rậm rạp.
“ Không,... không, còn một người nữa rất quan trọng. “ Bombir đột nhiên thốt lên.
“ Người mà được Nhà Vua Thorin II chúng ta rất trân quý, và tặng món quà của hoàng tộc, chiếc áo làm bằng Mithril.
Bilbo Baggins, người Hobbit “
“ Ai? Người Hobbit? “ Eothur đầu đầy dấu chấm hỏi. Người Hobbit, hắn chưa nghe đến bao giờ.
“ Chưa nghe đúng không? “ Bombir nhìn hắn cười.
Eothur gật đầu nhẹ.
“ Đây là giống người có cuộc sống khá eo hẹp, ít rời khỏi vùng đất của mình. Trước kia ta cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy Bilbo Baggins. “
“ Ông từng thấy? “
“ Phải, bằng mắt thật. Bởi vì ta cũng từng tham gia vào cuộc chiến đó, và nếu ta nhớ không sai thì khi đấy ta đã trải qua 43 mùa xuân.
Từng là một chiến binh trẻ tuổi của dãy đồi sắt. Được chiến đấu kề bên hai nhà vua nổi tiếng là Thorin II và Dain II “.