Sau khi Đoàn Dịch Kiệt rời đi, cúi đầu lảm nhảm mấy câu, rất nhanh tiếng bước chân đã chuyển tới thư phòng. Nghĩ đến tình
cảnh hai người gặp nhau, nghĩ đến tình cảm của nhà họ Giang với mình
thuở nhỏ, nghĩ đến tình ý ẩn sâu trong lòng Giang Cánh Vu, sự đau khổ
trong đôi mắt yên lặng của anh lần trước, nghĩ đến sự bá đạo và dịu dàng của Đoàn Dịch Kiệt, sự chiều chuộng, tin tưởng và tôn trọng. . . . . .
Trong lòng Hứa Lương Thần rối như tơ vò, trằn trọc không ngủ được.
Cô thở dài, chui vào trong chăn mỏng, tiếp tục suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, có tiếng cửa mở khẽ khàng, chắc là Đoàn Dịch Kiệt đã trở lại.
Anh đứng bên giường nhìn một lúc mới đi vào phòng rửa mặt, sau đó nhẹ
nhàng leo lên giường, kéo chăn cho cô, mình thì ngồi xem văn kiện dưới
ánh đèn.
Ngay khi Hứa Lương Thần sắp thiếp đi thì ngoài cửa vang lên tiếng đập
cửa nhẹ nhàng nhưng dồn dập. La Hoằng Nghĩa cúi đầu sốt ruột gọi “Đại
thiếu”. Đoàn Dịch Kiệt khẽ đáp lại, nhanh chóng đứng dậy gọi “Lương
Thần”, thấy cô không có động tĩnh gì mới bước nhanh ra mở cửa phòng.
Cửa phòng đóng lại, giọng nói trầm thấp đứt quãng của La Hoằng Nghĩa
truyền vào tai Hứa Lương Thần: “. . . . . . Đã xảy ra chuyện. . . . . .
Là. . . . . . Cảnh trưởng Giang. . . . . . Người nước R. . . . . . Nhị
tiểu thư. . . . . . Sinh mạng. . . . . .” Hứa Lương Thần giật mình, tim
đập nhanh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lập tức lật chăn ngồi dậy.
Cái gì? Cánh Vu. . . . . . Đã xảy ra chuyện? !
Cô rất muốn nhảy xuống giường chạy ra hỏi, nhưng khi lật chăn ra cúi đầu nhìn thấy quần áo không chỉnh tề trên người mình, còn đang do dự thì
Đoàn Dịch Kiệt quay vào. Hứa Lương Thần vô cùng lo lắng ngẩng đầu, nhìn
vào đôi lông mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt như có đăm chiêu, và đôi môi
mím chặt của anh.
Tim Hứa Lương Thần lệch nửa nhịp, bỗng nhiên nghĩ đến quan hệ của mình
và Giang Cánh Vu, không khỏi có chút mất tự nhiên cụp mắt xuống.
Không biết là vì tin tức hay vì vẻ mặt của cô làm người nào đó khó chịu, Đoàn Dịch Kiệt đứng trước giường nhưng lại không nói gì.
Đồng hồ ngoài sảnh vang lên tiếng tích tắc nho nhỏ, trong phòng lặng
ngắt như tờ, gần như có thể nghe được cả tiếng thở của hai người.
Bàn tay trắng nõn thon dài của Hứa Lương Thần bất giác nắm chặt chăn
mỏng lại nới ra, bất an trong lòng nhanh chóng tăng lên, nhưng Cánh Vu. . . . . . Nhưng Cánh Vu đã xảy ra chuyện. . . . . . Đã xảy ra chuyện. . . . . . Không nhịn được lo lắng sốt ruột trong lòng, cô bỗng ngẩng đầu,
nhìn thẳng vào Đoàn Dịch Kiệt dũng cảm khẽ hỏi: “. . . Giang. . . . Cánh Vu. . . Cảnh trưởng Giang. . . . . . Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi
không?”
Nhìn đôi mắt sáng ngời chớp chớp, thân thiết lại né tránh ánh mắt mình,
lông mi như chiếc quạt nâng lên, hạ xuống, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt
bỗng dâng lên cảm xúc khó nói thành lời. Sau một lúc lâu anh vẫn nhẹ
nhàng gật đầu: “Ừ. . . . . . Đêm nay Cảnh trưởng Giang ra bờ sông tản
bộ, bị người ta bắn lén. . . . . .”
“Cánh Vu, anh ấy. . . . . .” Hứa Lương Thần nhìn đôi mắt sáng như ánh
sao của Đoàn Dịch Kiệt, chớp mắt, cố gắng bình tĩnh. Tay cô vì nắm chặt
mà khớp xương tái nhợt. Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, Đoàn Dịch Kiệt yên
lặng thở dài, dịu dàng nói: “Em đừng lo, Cảnh trưởng Giang không sao,
gặp chuyện không may. . . . Là Kỳ Bình. . .”
Kỳ Bình? Hứa Lương Thần bỗng sững sờ, có người bắn lén Giang Cánh Vu,
anh không bị thương mà lại là Kỳ Bình, chuyện này. . . . . . Chuyện này
là sao?
Nhìn ánh mắt bối rối lại vô cùng lo lắng của cô, Đoàn Dịch Kiệt đi đến
bên giường ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp mang theo lo lắng vô hạn: “. . . . . . Con bé điều tra chuyện
người nước R buôn lậu thuốc phiện từ lâu đã rồi. Lần này Kỳ Bình cùng
với một đồng nghiệp ở tòa soạn báo bí mật đi theo đám Tiểu Thôn đến Mân
Châu, đêm nay theo dõi đến bờ sông. Có người bắn lén, bị Kỳ Bình phát
hiện ra, ngay khi tiếng sung vang lên, con bé lao ra từ sau cây liễu,
cứu Giang Cánh Vu. . . . . .”
Lần này Hứa Lương Thần không kháng cự cái ôm của anh, chỉ cảm thấy trái
tim như treo trên ngược cành cây, thân thể mệt mỏi. Cô để mình dựa vào
anh, vội hỏi: “Kỳ Bình. . . . . . Kỳ Bình cô ấy. . . . .”
Đoàn Dịch Kiệt nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Viên đạn bắn vào vai phải, không
nguy hiểm đến tính mạng nhưng mất nhiều máu quá. . . . . . Người La
Hoằng Nghĩa phái đi có mặt kịp thời, đã đưa đến bệnh viện rồi. . . . .
.”
“Tình hình bây giờ thế nào? Bệnh viện nói thế nào. . . . . .” Hứa Lương
Thần ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, cô nhìn thấy trong đó cảm xúc phức tạp: sự phẫn nộ, đau lòng, lo lắng, cùng với tự trách và chờ đợi. Tình cảm
hai em luôn thân thiết, giờ em gái anh bị thương, không biết trong lòng
anh đau buồn đến mức nào.
“Đang phẫu thuật, em mặc quần áo đi, chúng ta đi ngay.” Đoàn Dịch Kiệt
thấy rõ sự quan tâm của cô, trong lòng cũng ấm áp, vỗ lưng cô, dịu dàng
nói.
Hứa Lương Thần đồng ý, nhanh chóng sửa sang lại quần áo, hai người lên xe đến thẳng bệnh viện.
Bệnh viện quân y của học viện tuy không rộng lắm, nhưng cũng may trong
bệnh viên có tiến sĩ y học ngoại khoa du học ở Âu Mỹ của quân chính phủ, cho nên sau khi Kỳ Bình được đưa tới, lập tức vào phòng phẫu thuật.
Vừa bước vào hành lang dài của bệnh viện, Hứa Lương Thần đã thấy Giang
Cánh Vu nhíu mày đi đi lại lại ngoài cửa phòng phẫu thuật. Bước chân anh nặng nề, có khi ngẩng đầu lên nhìn đèn đỏ phòng mổ đang sáng. Hứa Lương Thần vội vàng đi tới.
Nhìn vẻ mặt cô Đoàn Dịch Kiệt hơi khựng bước. La Hoằng Nghĩa ở phía sau
nhanh chóng đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, phó viện trưởng Trần dẫn theo cấp dưới lập tức có mặt. Sau khi chào hỏi, phó viện trưởng Trần nói:
“Quân Đoàn Trưởng, viện trưởng Vương tự mình mổ chính, tình hình không
đáng lo, chẳng qua viên đạn cắm vào xương đòn vai nên có chút rắc rối. . . . . .”
Giang Cánh Vu nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người lại, nhìn thấy
Hứa Lương Thần liền ngẩn ra. Hai người im lặng nhìn nhau nhưng lại không biết nói từ đâu. Nghe thấy phó viện trưởng Trần nói về tình hình của Kỳ Bình, hai người rất ăn ý cùng đi đến.
Đoàn Dịch Kiệt còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng mổ đã vội vàng bị mở
ra, một nữ bác sĩ vừa đi tới chỗ phó viện trưởng Trần vừa cởi khẩu
trang: “Phó viện trưởng Trần, người bị thương mất máu quá nhiều, viện
trưởng Vương nói phải lập tức chuẩn bị truyền máu. . . . . .”
“Tôi nhóm máu O.” Không đợi phó viện trưởng Trần nói, Hứa Lương Thần đã
vội vàng đi qua, xắn ống tay áo: “Bác sĩ, xin hãy lấy máu tôi.” Truyền
máu phẫu thuật không thông dụng ở trong nước, người trong nước cũng
không có thói quen tìm hiểu nhóm máu của mình. Đợi đến khi kiểm tra rồi
mới lấy máu không phải là đã muộn rồi sao? Đây là mạng người. Trong lòng Hứa Lương Thần nóng như lửa đốt.
Mọi người bất ngờ nhìn cô, La Hoằng Nghĩa lặng lẽ nhìn sắc mặt Đoàn Dịch Kiệt. Giang Cánh Vu phản ứng lại nhanh nhất, quay đầu hỏi nữ bác sĩ:
“Người bị thương nhóm máu gì?”
“Người bị thương là nhóm B. . . . . .” Nữ bác sĩ vừa trả lời vừa lấy ống tiêm trong tay y tá, ý bảo Hứa Lương Thần đi theo mình vào phòng điều
trị bên cạnh.
“Tôi cũng có thể, tôi là nhóm máu B.” Giang Cánh Vu vén tay áo lên. Đoàn Dịch Kiệt nhìn anh, quay đầu nói với nữ bác sĩ: “Tôi là anh của người
bị thương. . . . . .”
Nữ bác sĩ vừa định gật đầu, phó viện trưởng Trần lại có chút khó xử nói: “Quân Đoàn Trưởng, ngài. . . . . . Cần kiểm tra nhóm máu.” Vị đại thiếu này và Đoàn tiểu thư là anh em cùng cha khác mẹ, nhóm máu của cha mẹ
quyết định nhóm máu của con, cho dù là anh em cùng cha cùng mẹ cũng chưa chắc đã giống, huống chi là cùng cha khác mẹ?
Đoàn Dịch Kiệt nhìn ông, khẽ gật đầu. Dưới sự thúc giục của Hứa Lương
Thần và Giang Cánh Vu, nữ bác sĩ nhanh chóng sắp xếp xong bắt đầu rút
máu. Tay chân cô ấy lanh lẹ lấy miếng bông khử trùng đè lên vết kim tiêm của Giang Cánh Vu, dặn anh gập cánh tay kẹp lấy miếng bông, đề phòng
máu chảy ra. Sau đấy nhìn Hứa Lương Thần, kéo cánh tay trắng như ngọc
của cô đặt lên mặt bàn, lòng bàn tay hướng về phía trước, dưới cánh tay
lót một cái đệm mềm, sau đấy khử trùng, cắm kim tiêm vào.
Nhìn dòng máu đỏ từ từ chảy vào ống tiêm, nữ bác sĩ nhẹ nhàng nói Hứa
Lương Thần thả lỏng nắm tay ra, cũng thấp giọng hỏi: “Căng thẳng sao?
Căng thẳng thì có thể nhắm mắt lại hoặc là quay đầu đi.”
Đôi môi anh đào của Hứa Lương Thần khẽ mỉm, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, cám ơn bác sĩ.”
Đến khi kết quả xét nghiệm nhóm máu của Đoàn Dịch Kiệt được mang ra, máu của Giang Cánh Vu và Hứa Lương Thần cũng đã được truyền cho Kỳ Bình. . . . . . Viên đạn kẹt ở xương đòn vai cuối cùng cũng được lấy ra, Kỳ Bình
hôn mê cuối cùng cũng bình an ra khỏi phòng mổ.
Nghe viện trưởng Vương mệt mỏi nhưng thái độ nghiêm túc nói, truyền máu
mới xem như qua cửa thứ nhất, sau còn phải xem vết thương có bị nhiễm
trùng không, người bị thương có xuất hiện sốt cao và các biến chứng khác không, bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn đảm bảo tính mạng. Hứa Lương Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của Kỳ Bình đang hôn mê bất tỉnh, nước mắt yên
lặng chảy xuống.
Sinh mạng thật yếu ớt. Cô gái xuất thân từ gia đình giàu có này vì cứu
một người mà cam tâm tình nguyện hy sinh chính mình, thật dũng cảm biết
nhường nào!
Da thịt Lương Thần trắng nõn nà, có khi chỉ chạm nhẹ chút thôi đã bị bầm tím. Sau khi lấy máu ống tay áo vẫn không thả xuống, dù là nữ bác sĩ
cẩn thận, tay nghề cao, nhưng chỗ ven vẫn có thể nhìn thấy bị bầm tím.
Đoàn Dịch Kiệt chỉ nhìn qua đã thấy trong lòng tê tái.
Cảm ơn viện trưởng Vương và các bác sĩ mổ, anh dẫn Hứa Lương Thần vào
thăm Kỳ Bình, ra khỏi phòng bệnh thì gặp Giang Cánh Vu, giơ tay đứng
nghiêm chào: “Quân Đoàn Trưởng, công việc tôi đã sắp xếp xong; xin ngài
hãy đồng ý cho tôi ở lại chăm sóc Đoàn tiểu thư.”
Mặt Đoàn Dịch Kiệt không biểu cảm nhìn anh ta, Giang Cánh Vu không chút yếu thế nhìn lại.
Hai người đàn ông phong độ như núi, lặng im giằng co. Hứa Lương Thần bất giác dừng bước. Một người là bạn với cô từ thuở còn thơ bé, vẫn khuôn
mặt tuấn tú, mái tóc đen dày ấy, nhưng khóe môi lại quật cường cố chấp
hơn. Còn anh, mặt lạnh như sương, hơi nhíu mày, nhìn thật kỹ sẽ phát
hiện giữa trán có nếp nhăn rất nhỏ. . . . . . Tim cô không khỏi đập
nhanh hơn và ngẩn ngơ, thậm chí nghĩ, ai có thể vươn tay ra vuốt lên nếp nhăn đó?
Thời gian tưởng dài mà rất ngắn, khi Hứa Lương Thần đang ngây người, La
Hoằng Nghĩa đã đi tới, ra hiệu bằng mắt với Đoàn Dịch Kiệt. Đoàn Dịch
Kiệt khẽ gật đầu, tỏ vẻ nói với La Hoằng Nghĩa nhưng thực chất lại trả
lời Giang Cánh Vu: “Được.” Nói xong, lập tức bước đi.
Hứa Lương Thần nhìn Giang Cánh Vu, muốn nói lại thôi, một lát sau cũng cúi đầu đi theo ra ngoài.
Giang Cánh Vu nhìn theo bóng lưng cô. Ngọn đèn trên hành lang lờ mờ bao
quanh bóng lưng yểu điệu kia, giống như hình ảnh phản chiếu trên kính,
có vẻ mông lung kỳ ảo. Bước chân cô như nhanh như chậm, bóng dáng kia
như xa như gần, giống đoạn tua ký ức trong phim, rõ ràng mà lại mơ hồ.
Thật lâu sau, anh chậm rãi xoay người nhìn cửa phòng bệnh đang đóng, bức tường trắng bên cạnh làm anh nhớ tới cô gái có sắc mặt tái nhợt trong
phòng kia. . . . . .