Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mộc Dung nhìn Mộc Khanh Khanh không hề có chút phòng bị nào mà ngủ trong ngực mình, gương mặt đẹp đỏ bừng kiều diễm, thân thể trần trụi bạch ngọc không tì vết, còn có tiểu huyệt đang bao vây lấy côn thịt, đáy mắt phun trào cuồng nhiệt, thân thể hắn hơi hơi rùng mình, kích động và chờ mong.
Liếm qua cánh môi đã hơi khô, Mộc Dung nhẹ nhàng đặt Mộc Khanh Khanh lên giường, hơi không nỡ mà rút cự thạc của mình ra, rồi sau đó để thân thể trần trụi ra bên ngoài nội thất, thân gậy thô tráng giữa hai chân theo động tác bước đi của hắn mà đong đưa qua lại, hai quả trứng thịt nặng nề buông thõng xuống.
Mộc Dung nâng cây đèn trên bàn lên, gắt gao cầm chặt, sợ chính mình hưng phấn quá độ sẽ làm rơi trên mặt đất.
Dù sao thì, cần phải có thứ này, hắn mới có thể càng nhìn rõ ràng hơn, liếm càng sạch sẽ hơn…
…
Khi Mộc Khanh Khanh túng dục quá độ tỉnh lại thì đã sắp chính ngọ, ánh nắng chói chang chiếu vào phòng đến sáng rực.
Đỡ lấy eo bụng nhức mỏi, thân thể và hai chân vô lực, Mộc Khanh Khanh uể oải ỉu xìu tùy ý để một đám tỳ nữ hầu hạ cô rửa mặt chải đầu trang điểm, bộ dạng mảnh mai không chịu nổi như vậy hệt như một bệnh Tây Thi yếu ớt, chỉ ngoại trừ khuôn mặt đầy cảnh xuân kiều diễm kia ra.
Sau khi dùng qua không biết là bữa sáng hay bữa trưa, rốt cuộc thân thể cũng thoải mái hữu lực hơn không ít, chỉ là eo còn nhức mỏi quá…
Nhận lấy chung trà Mộc Dung đưa qua, trong mắt Mộc Khanh Khanh chứa oán giận liếc hắn một cái, trong đó có hàm nghĩa gì chỉ có hai người bọn họ biết.
Mộc Dung hơi xấu hổ cúi đầu, muốn lên tiếng xin lỗi giải thích nhưng lại không thể mở miệng, quả thật là mình có hơi càn rỡ rồi.
“Phụt ——” nước trà màu vàng nhạt lấy một loại góc độ quen thuộc phun về phía Mộc Dung, Mộc Dung đột nhiên không kịp phòng ngừa đúng lúc bị phun trúng.
Mộc Dung hơi có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy một gương mặt đỏ kiều tiếu thẹn quá hóa giận, “A a a a! Ngươi, ngươi tối hôm qua… Mộc Dung!! Ngươi!!”
Nhìn dáng vẻ này của cô, Mộc Dung cũng đã phản ứng kịp, phỏng chừng là nước trà khiến cô nhớ lại chuyện tối hôm qua bị hắn thao đến mất khống chế đây mà.
“Tiểu thư, không sao. Trong lòng Mộc Dung, bất luận người có như thế nào cũng đều rất tốt.”
Vẻ mặt nghiêm túc thành khẩn, ngữ khí thản nhiên bao dung khiến trong lòng Mộc Khanh Khanh nghẹn một hơi, tiếng mắng đến bên miệng rồi lại không tự giác mà biến mất, thân thể run lên, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, run run rẩy rẩy mở miệng hỏi.
“Lúc, lúc ngươi giúp ta rửa sạch thân thể, ngươi dùng… Cái gì?” Không thể trách cô quá mức sắc tình, thật sự là bởi vì do người nào đó đã có tiền án!
Mộc Dung nghe được cô hỏi chuyện này, như đã sớm có chuẩn bị, mặt không đỏ tim không loạn nói: “Mộc Dung dùng nước.”
Nước bọt, cũng là nước.
Đáng tiếc Mộc Khanh Khanh mờ mịt không nhận ra đáp án chân thật của Mộc Dung, thở dài nhẹ nhõm một hơi, dứt khoát vứt bỏ chuyện vô cùng xấu hổ tối qua, không gây sự với Mộc Dung nữa.
Mộc Dung nhìn kiều nhan của Mộc Khanh Khanh lại lần nữa trở nên nhẹ nhàng, hơi thấy chột dạ cúi đầu không dám nói lời nào, nhưng cũng không hối hận việc mình thông minh mà qua ải. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. So với khiến tiểu thư bởi vì đam mê của hắn mà trong lòng không thoải mái, hắn tình nguyện mạo hiểm đại bất kính lựa chọn tự mình giấu diếm một phần chân tướng.
…Ta là đường • phân cách • thời gian…
Thời gian hai tháng, dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn.
Chỉ là quá mệt mỏi.
Mộc Khanh Khanh không hề có chút hình tượng nào mà ghé vào trong ngực Mộc Dung, sắc mặt kiều mị hồng nhuận không còn tái nhợt ốm yếu như ngày xưa nữa, chỉ là thân hình vẫn là dáng vẻ mềm mềm mại mại.
“Mộc Dung —— ta hết sức rồi, đừng…”
Mộc Dung nhẹ vỗ về mái tóc đen hơi rối loạn của Mộc Khanh Khanh, đưa môi lại gần.
“Tiểu thư mệt do lúc ban ngày sao? Xem ra hôm nay người thật sự chơi rất vui vẻ nhỉ…”
Tội danh lớn như vậy, Mộc Khanh Khanh mới không nhận đâu, lập tức vội vàng phủ nhận nói: “Một chút cũng không vui, cả ngày không nhìn thấy Mộc Dung, sao có thể vui vẻ được chứ?”
Mộc Dung duỗi tay, sờ về phía hạ thể đang kết hợp của hai người, nhẹ nhàng chạm vào, trên ngón tay liền dính đầy chất lỏng trơn trượt.
“Vậy… Tiểu thư không thích Mặc công tử à?” Mặc dù trong lòng biết rõ ràng đáp án của cô là gì, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra những lời làm trong lòng hắn ngọt ngào đó một lần nữa.
Gặp được loại chuyện thể hiện tình cảm, cơ hội nói lời âu yếm này, Mộc Khanh Khanh từ trước đến nay đều không muốn bỏ qua: “Đương nhiên không thích hắn, ta thích nhất chính là Mộc Dung ngươi, trong lòng cũng chỉ có một mình ngươi, không có một chút khe hở nào dành cho người khác!”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mộc Khanh Khanh đang chôn trong lòng ngực hắn nhìn không thấy động tác hắn mút ngón tay vào, chỉ chuyên chú dỗ dành nam nhân cả ngày thích ăn giấm chua này.
Đầu lưỡi cuốn đi một giọt hoa dịch cuối cùng, Mộc Dung làm như vô tình điều khiển côn thịt đưa đẩy vài cái, thanh tuyến vốn thấp càng bị hắn cố tình khiến cho càng thêm trầm thấp, “Nếu đã như thế, vì sao tiểu thư luôn cùng hắn ra ngoài du ngoạn? Còn không cho Mộc Dung đi theo?”
“…” Im lặng ngắn ngủi trong đêm tối càng thêm yên tĩnh hơn, chần chờ lần nữa, Mộc Khanh Khanh chỉ có thể nói một câu vô nghĩa.
“Ta —— ta dụng tâm kín đáo, ừ, hơn nữa còn là dụng tâm hiểm ác.”
Thậm chí Mộc Khanh Khanh cũng không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Mộc Dung, biết câu cố tình dấu diếm vô nghĩa này thật sự hơi hoang đường quá đáng, nhưng cô cũng không thể nói là do mình có một nhiệm vụ bắt buộc 【 ngược tàn nhẫn nam chính 】, hệ thống còn theo trình tự mà tuyên bố 【 nhiệm vụ nhánh số một 】, duy trì tình nghĩa thanh mai trúc mã giữa Mặc Nam Sơn và cô chứ?
Mộc Dung đương nhiên cũng nhìn ra cô chỉ đang nói đùa, không muốn hắn lại truy vấn chuyện giữa Mặc Nam Sơn và cô nữa, gợi lên một nụ cười khổ, thanh âm lại nghe không ra một chút dị thường nào, vẫn đạm mạc dễ nghe như ngày thường.
“Dạ, Mộc Dung hiểu được.” Chậm rãi rút côn thịt của mình trong cơ thể cô ra, mỗi nếp uốn phập phồng bên trong nhục bích đều vô cùng quen thuộc đối với hắn, thậm chí ngay cả dư vị và lực đạo do mị thịt tự giác mút hôn thân gậy hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng.
“Ưm a… Không, không làm nữa?” Nhục bích bị thân gậy nóng bỏng ma sát, không chỉ có mị thịt trong tiểu huyệt quấn lấy không buông ta, ngay cả cô cũng có chút nhàn nhạt mất mát và dục cầu bất mãn.
Mộc Dung nhẹ nhàng cười ra tiếng, không thấy một tia chua xót vừa mới ẩn hiện đâu nữa.
“Nếu tiểu thư thật sự muốn làm, đợi đến ngày mai đi, hôm nay người ở bên ngoài đã du ngoạn cả một ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt trước đã.”
Mộc Khanh Khanh ngẩng đầu, giận dữ mà trừng mắt liếc hắn một cái, “Ta nói muốn làm khi nào… Đừng có hắt nước bẩn cho ta!”
“Ừ, là Mộc Dung nói sai rồi, ngủ đi, ta giúp người rửa sạch thân thể.”
Làm đạo tặc hút mật suốt hai tháng, Mộc Dung không hề có một chút chán ghét nào, ngược lại mỗi lần đều càng thêm khát vọng chờ mong, chỉ cảm thấy đời đời kiếp kiếp mình đều nguyện quỳ sát ở giữa hai chân nàng, vì nàng liếm láp mỗi một giọt hoa dịch chảy ra.
Đưa một tia dâm dịch cuối cùng vươn trên cánh môi cuốn vào trong miệng mình, Mộc Dung híp mắt thoả mãn, lúc này mới chân chính rửa sạch sẽ thân thể cho Mộc Khanh Khanh, nếu không phải sợ cô nhận ra khác thường, hắn cũng không nỡ xóa đi hơi thở mình để lại giữa hai chân cô.
Sau khi thu thập thỏa đáng tất cả, Mộc Dung đứng trước đầu giường, si mê mà nhìn khuôn mặt như hoa bị mình tưới đến nỗi càng thêm kiều diễm động lòng người của cô.
Hắn chỉ có thể nhìn nàng như vậy thôi sao? Chỉ có thể yên lặng canh giữ bên cạnh nàng thôi ư?
Câu trả lời đêm nay của nàng, có phải có nghĩa là hắn không có tư cách ngăn cản nàng ước hẹn du ngoạn cùng nam nhân khác, thậm chí không có tư cách biết nguyên nhân hay không? Hoặc nên nói, hắn căn bản không có lý do gì để hỏi về chuyện giữa nàng cùng với vị hôn phu trúc mã đã làm bạn bên cạnh nàng mười mấy năm ư?
Đầu quả tim như bị cái gì lôi kéo, chua xót đau đớn thậm chí khiến hốc mắt hắn phiếm hồng, tự ti, vô lực, ghen ghét, u oán…
Hắn đã nghĩ chỉ cần mình toàn tâm toàn ý với tiểu thư thì cũng đủ để làm rất nhiều chuyện. Nhưng hôm nay Mộc Dung mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, chợt ngoảnh đầu lại phát hiện, thật ra hắn cái gì cũng đều không thể làm.
Không thể ngủ cùng giường với nàng, không thể có được nàng vào ban ngày khi ánh mặt trời rạng rỡ, không thể cho nàng những thứ Mặc Nam Sơn có thể cho, thậm chí ngay cả gọi nàng một tiếng Khanh Khanh cũng không thể…