Editor: Dương Gia Uy Vũ
《Chương này có nội dung ảnh》
“Hôm nay Mặc phu nhân đã tới.” Môi hai người còn dán vào nhau, theo lời cô nói mà nhẹ nhàng rung động, cảm giác được thân thể Mộc Dung thoáng chốc cứng đờ, Mộc Khanh Khanh hơi hoảng loạn ôm chặt hắn, “Chàng không thể chán ghét ta. Mộc Dung, ta thích chàng.”
Thật lâu sau, Mộc Dung nhẹ nhàng đẩy thân thể của cô ra, đôi môi mang theo lạnh lẽo in trên trán cô một nụ hôn, “Mộc Dung đã biết.”
Xúc cảm trên trán lướt qua trong, Mộc Khanh Khanh nhìn thấy hắn đứng dậy, trong lòng nhảy dựng, chỉ cảm thấy hơi đau đớn.
Cô lôi kéo ống tay áo hắn, muốn kéo hắn trở lại trên giường, “Mộc Dung, đêm nay ngủ chung với ta đi.”
“…” Hắn yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.
“Coi như là lễ vật cập kê cho ta đi, được không? Mộc Dung…”
Tầm mắt hắn dời xuống phía dưới, nhìn bàn tay ngọc đang dây dưa với hắn không bỏ, trong lòng nói không nên lời là vui hay buồn.
Tiểu cô nương hắn sủng trên đầu quả tim biểu đạt tâm ý vào ngày lễ trưởng thành của nàng.
Hắn dùng hết nửa tính mạng muốn cưới cô nương ấy, nhưng rồi nàng lại phải gả cho người khác.
Lễ vật cập kê? Vậy không phải đã cự tuyệt rồi sao? Chỉ là, hắn vẫn còn muốn thử lại một lần…
“Nghỉ ngơi sớm đi, đã khuya rồi.” Đây là lần đầu tiên hắn kéo tay cô từ đem trên ống tay áo hắn xuống.
Xem hắn thật sự định rời khỏi, Mộc Khanh Khanh cũng bất chấp tất cả, trực tiếp nhào về phía trước ôm lấy Mộc Dung.
“Ư ——” Tiếng kêu rên nhịn đau tràn ra từ đôi môi đang mím chặt của Mộc Dung, sắc mặt hắn cứng đờ, dường như không dự đoán được cô sẽ trực tiếp bổ nhào lên người mình như vậy, hơi hoảng loạn mà che dấu nói: “Tiểu thư coi chừng cảm lạnh, mau nghỉ ngơi đi.”
Mặc dù tiếng rên kia rất nhỏ, nhưng là người khởi xướng, lúc này còn là buổi tối cực kỳ an tĩnh, thanh âm kêu rên đột ngột kia Mộc Khanh Khanh vẫn không phụ người nào đó mà nghe được rõ ràng, đột nhiên lại liên tưởng đến lời lẽ có lễ của hắn, trong lòng ẩn ẩn bất an.
Cô duỗi tay sờ vạt áo hắn, lại bị hắn cầm lấy tay chặn động tác lại, “Mộc Dung, ngồi trên giường không được nhúc nhích.” Cảnh cáo nhìn hắn một cái, Mộc Khanh Khanh tiếp tục động tác trên tay của mình, cô cúi đầu ánh mắt chuyên chú, vì thế đã bỏ lỡ một tia u ám xẹt qua trong mắt Mộc Dung.
Không có Mộc Dung cản trở, Mộc Khanh Khanh đối với chuyện cởi quần áo hắn ra có thể nói là thuận buồm xuôi gió.
Quả nhiên…
“Chàng, sao chàng lại bị thương? Bị khi nào?”
Tay cô cách không khí khẽ run, muốn chạm vào lại không dám. Không nói đến những vết thương linh tinh vụn vặt trên người hắn, từ lồng ngực đến trên bụng đồng thời còn có hai vết thương giao nhau vô cùng đáng sợ, một là vết thương mới vẫn chưa khép miệng, huyết nhục mơ hồ; một là miệng vết thương vừa kết vảy không lâu, khó khăn lắm mới lướt qua vị trí trái tim.
“Mộc Dung, có phải đau lắm không…” Thanh âm hơi run rẩy, mũi dâng lên chua xót có thế nào cũng không ngăn được, đồ ngốc nghếch này! Rõ ràng đã nói với hắn thân thể này là thuộc về cô, vậy mà hắn còn dám để thân thể bị thương nặng như vậy, hắn bị thương khi nào cũng không nói cho cô, còn vờ như không có việc gì mà mỗi ngày ở bên người cô.
Mộc Dung cúi đầu nhìn nàng, giờ khắc này nàng vì hắn mà nhíu chặt mày, một đôi mắt tràn đầy nước mắt đều là bởi vì mình mà đau lòng, trong lòng trào dâng khoái cảm vặn vẹo khi nàng đau lòng cho mình, “Không sao.”
“Sao lại không sao chứ… Đúng rồi! Thuốc! Thuốc trị thương! Ta đi lấy thuốc cho chàng…” Cô vội vội vàng vàng nhảy xuống giường, cũng không màng đôi chân trần, thẳng tắp chạy đi lấy thuốc trị thương.
Khóe miệng Mộc Dung giương lên một nụ cười rất nhạt, nếu sớm biết chỉ cần như vậy có thể khiến nàng đau lòng mà quan tâm mình như thế thì lúc trước hắn đã tạo thêm vài miệng vết thương cho mình rồi, cũng không đến nỗi sau đêm nay mới nhớ đến chủ ý này.
Được hầu hạ bôi thuốc dịu dàng tỉ mỉ, trong lúc đó còn khó có thể chịu đựng đau đớn mà phát ra vài tiếng kêu rên, lại đổi lấy động tác càng thêm cẩn thận và vẻ mặt lo lắng đau lòng của Mộc Khanh Khanh, trong lòng Mộc Dung bị ngọt đến khó chịu, vừa vui vừa đau.
“Sao chàng lại bị thương?” Toàn bộ thân trên của Mộc Khanh Khanh đều quấn lấy cánh tay trái hắn, thân thể nho nhỏ chỉ có thể rúc vào bên cạnh người hắn, sợ sẽ chạm phải miệng vết thương của hắn.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Nằm trên chiếc giường tràn đầy hơi thở của nàng, chóp mũi truyền u hương nhè nhẹ chỉ thuộc về riêng nàng, ngón tay khớp xương rõ ràng của Mộc dung quấn quanh tóc đen của nàng, xúc cảm rất tốt làm hắn không muốn rời tay, “Chỉ là làm vài nhiệm vụ mà thôi, lơ đãng bị đả thương.”
Mộc Khanh Khanh bị ngữ khí không chút để ý của hắn làm cho tức giận, oán hận cắn bờ vai của hắn, bởi vì sợ quần áo dính phải thuốc vẫn chưa thẩm thấu hết, hiện giờ thân trên của Mộc Dung vẫn luôn trần trụi, thịt cứng rắn bị cô dùng hết sức cắn xuống, không giống như trừng phạt, lại tựa như khiêu khích trêu đùa đến ngứa ngáy.
“Đừng cắn, rất ngứa.” Bị cô “Trừng phạt” như vậy, thân thể cấm dục gần nửa tháng của hắn đã hơi không kìm nén được.
“Là miệng vết thương ngứa… Lưu manh!” Đột nhiên hiểu ra “Ngứa” của hắn có ý tứ gì, Mộc Khanh Khanh đỏ mặt, thẹn quá hóa giận hờn dỗi với hắn.
Nắm mái tóc đen bóng như tơ lụa của cô vào lòng bàn tay, tinh tế cảm thụ loại xúc cảm say lòng người này, hắn nhẹ nhàng mở miệng, ngữ khí thản nhiên đến mức tựa như hắn thật sự cũng chỉ thuận miệng hỏi, “Có phải tiểu thư cũng có tình cảm rất sâu đậm với Mặc công tử hay không?”
Nao nao, Mộc Khanh Khanh dường như vừa hạ một quyết tâm cực lớn, cô buông cánh tay đang quấn lấy hắn ra, xoay người một cái, mông vểnh trực tiếp dán ngay phía dưới bụng hắn, “Mộc Dung, vào đêm động phòng hoa chúc, chàng đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?”
Nháy mắt khi cô xoay người, Mộc Dung đã lặng lẽ buông lỏng mái tóc cô ra, vừa nghe lời cô nói, vốn dĩ đã dâng lên một hai phần dục niệm kiều diễm đã bị đóng băng trong nháy mắt, nhắm hai mắt, hòa hoãn tinh thần, “Mộc Dung đoán không ra.” Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Hắn cố gắng muốn ngụy trang thành ngữ khí tự nhiên nhất, nhưng làm thế nào cũng không ngăn chặn được thanh âm run rẩy nhè nhẹ và lạnh lẽo.
“Chàng không biết? Muốn ta nói hết mọi chuyện cho chàng nghe không?” So sánh với ngữ khí cứng đờ lạnh lẽo của Mộc dung, Mộc Khanh Khanh lại nhàn nhã thoải mái cực kỳ, đôi tay còn bắt lấy một bàn tay hắn thích ý thưởng thức.
Hô hấp của Mộc Dung cứng lại, cố nén xúc động muốn dùng tay bóp nát đôi tay cô, thanh âm lại không muốn che dấu sự lạnh lẽo như băng nữa, “Nếu tiểu thư không có việc gì để làm, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi, Mộc Dung một chút cũng không muốn biết.” Trái tim bị ngữ khí thản nhiên của cô làm đau đớn, trong thân thể trào ra một cổ huyết tinh, đã sắp vọt tới cổ họng.
“Vậy sao? Ta còn tưởng rằng chàng có hứng thú với kế hoạch bỏ trốn của ta? Không muốn biết tính…”
Hai mắt Mộc Khanh Khanh trêu chọc nhìn hắn, nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của hắn, không kìm được bị hắn chọc cười.
“Bỏ trốn… Tiểu thư muốn cùng ai… bỏ trốn?”
Trái tim vốn đang chịu tra tấn trong núi đao biển lửa đột nhiên được đặt vào một nơi mềm mại ấm áp, khác biệt trước sau quá mức rõ ràng khiến Mộc Dung có cảm giác không thể tin nổi, chỉ cảm thấy quanh thân trắng xoá hư vô, không thể phân rõ hiện thực và ảo cảnh.
Mộc Khanh Khanh hơi thở dài, sao mình lại gặp phải một người khô khan như vậy chứ? Đôi tay bám lấy mép giường, sợ sẽ đụng tới miệng vết thương của hắn, Mộc Khanh Khanh tiến đến bên tai hắn, tốt bụng nhắc lại lời khiến hắn mất đi thần trí một lần nữa.
“Mộc Khanh Khanh ta muốn cùng Mộc Dung bỏ trốn.”
Lộp bộp!
Dùng sức chớp hai mắt, lập tức thanh tỉnh, đáy lòng bắt đầu tùy ý kêu gào điên cuồng, như dã thú không muốn kiềm chế nữa, đôi tay Mộc Dung ôm chặt vòng eo tinh tế của cô, xoay người một cái, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm tiểu cô nương đang hoàn toàn bị bao vây trong lãnh địa của mình, thanh âm khàn khàn trầm thấp: “Nàng biết bỏ trốn là có ý gì không?”
Mộc Khanh Khanh nhìn đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của hắn, cảm giác như lúc này nếu mình giả ngu si nói không biết, nhất định là hắn sẽ cắn cô không chút lưu tình, vì thế, đôi tay Mộc Khanh Khanh vòng lên cổ hắn, một đôi mắt trong veo ẩn tình chớp tới chớp lui với hắn, “Đại khái là… Biết đi.”
“Nàng tiểu yêu tinh này!” Trái tim hắn đã treo đến cổ họng, khẩn trương đến mức hô hấp rối loạn, vậy mà nàng lại còn muốn trêu chọc hắn như vậy, đúng là nên phạt! Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad DuongGiaUyVu. Nghĩ vậy, Mộc Dung nhìn về phía cái miệng nhỏ vừa khiến hắn giận, khiến hắn oán, khiến hắn thương, khiến hắn yêu kia, không hề dịu dàng mà cắn lên.
Lúc đầu, quả thật Mộc Dung có ý muốn trừng phạt, dùng hàm răng cắn xé cánh môi cô, hơi hơi đau đớn làm Mộc Khanh Khanh ưm ra tiếng. Tiếng rên rỉ mềm mại cùng với hương thơm ngọt ngào quen thuộc bất giác khiến hắn đánh mất tâm thần, hàm răng hung tàn cũng bắt đầu ái muội ma xát cánh môi cô, đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa quấn lấy nhau.
Một nụ hôn triền miên qua đi, dục vọng của hai người đều dễ dàng bị kích thích, Mộc Khanh Khanh cố kỵ thân thể hắn, cánh tay mềm mại vô lực nhẹ nhàng đẩy ra đôi môi đang muốn quấn lên phần cổ cô ra.
“Mộc Dung, đừng… Chàng đang bị thương.” Gương mặt cô hồng như hoa đào, dáng vẻ kiều tiếu mắt say lờ đờ chọc đến Mộc Dung càng thêm khó kìm nén.
Kỳ thật miệng vết thương trên người đã sớm không có gì đáng ngại nữa, chẳng qua là trên thịt còn vươn máu thoạt nhìn hơi dọa người mà thôi. Từ trước đến nay thân thể hắn cũng không phải yếu ớt gì, nỗi đau da thịt cũng không khó thừa nhận, trước khi theo bên cạnh Mộc Khanh Khanh, bị thương càng là chuyện như cơm bữa.
Có điều…
Đôi mắt hắn hơi đổi, một nụ cười xấu xa khó hiểu treo trên khóe miệng, “Vậy nàng ngồi trên người ta, tự mình động đi.”
Mộc Khanh Khanh tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, kiều thanh mắng: “Chàng cái tên háo sắc này! Đã bị thương nặng như vậy rồi mà còn muốn làm chuyện đó! Không phải vừa rồi còn bảo ta đi ngủ ư? Hiện giờ ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng nói, ta buồn ngủ rồi, chàng đừng có quấy rầy ta!”
Nói xong, Mộc Khanh Khanh liền mặc kệ thân ảnh đang cường thế áp chế mình, nhắm hai mắt, cố tình bỏ qua tầm mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mình không rời kia.
Mộc Dung nhìn lông mi cong vút của cô run run, cũng không đáp lại cô, chỉ chậm rãi từ trên người cô ngồi dậy, nhìn dáng vẻ đáng yêu của tiểu cô nương bởi vì động tác ngồi dậy của hắn mà lặng lẽ hé mở hai mắt, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
“Không bỏ được? Hửm?”
Mộc Khanh Khanh bị lời này của hắn làm cho thẹn quá hóa giận, hừ nhẹ một tiếng, lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, mím chặt môi một mình sinh hờn dỗi.
Một loạt âm thanh quần áo bị cởi ra sột sột soạt soạt vang lên, cố nén xúc động tò mò muốn mở mắt ra, Mộc Khanh Khanh nỗ lực ra vẻ không thèm quan tâm, nhưng rất nhanh, cô đã không ngụy trang nổi nữa.
Bên tai vang lên tiếng rên rỉ trầm thấp dễ nghe khả nghi, thanh tuyến thanh lãnh vì khàn khàn mà mang theo một chút hương vị mê người, “A… Tiểu thư… Ưm ha…”
Mộc Khanh Khanh phảng phất như tò mò mà mở to mắt ra, ngồi dậy, nhưng chỉ có chính cô biết trong lòng mình ngứa ngáy đến cỡ nào, hình ảnh đập vào mắt quả nhiên say lòng người, khiến người ta không rời mắt được.
Trong phòng tỏa ra ánh nến ấm áp vàng nhạt, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ. Bóng đem mông lung đều nhiễm hơi thở tình dục dâm loạn của hắn.
Cổ họng lăn lộn, Mộc Khanh Khanh có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, muốn uống một tách trà, dập tắt dục hỏa đang bốc lên trong lòng mình.
Mộc Khanh Khanh duỗi tay sờ miệng mình, một đôi mắt ngây thơ long lanh nước nhìn chằm chằm đầu ngón tay, cô phản ứng chậm đi vài nhịp, lúc phản ứng lại, là tinh dịch của hắn bởi vì động tác cúi người của cô mà bắn lên mặt cô.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mộc Dung cũng không dự đoán được tinh dịch của mình sẽ bắn lên mặt Mộc Khanh Khanh, suýt chút nữa đã lan sang cánh môi cô, hình ảnh dâm mị ngoài ý muốn này làm Mộc Dung khó có thể khắc chế lại hưng phấn lên lần nữa.
Đưa đầu ngón tay dính tinh dịch của hắn ghé sát chóp mũi, dựa sát vào hắn, nhẹ nhàng liếm hôn đi khối bạch trọc kia, hương vị quen thuộc…
“Mộc Dung… Chàng đúng là tiểu yêu tinh hại người mà.” Mộc Khanh Khanh ai oán, kẹp chặt hai chân mình, khó nhịn ma xát vài cái, chỉ cảm thấy xuân thủy tràn lan.
Hắn thấp giọng cười vài tiếng, tiếng nói trầm thấp từ lồng ngực chấn động phát ra, Mộc Khanh Khanh có cảm giác chân mình càng mềm nhũn…
“Nếu tiểu thư đã nói ta là yêu tinh, vậy đêm nay liền ép khô Mộc Dung đi.” Thấy cô nhìn miệng vết thương của hắn, vẻ mặt giãy giụa do dự.
Người nào đó tà tâm không chết lại một lần nữa đề nghị nói: “Có thể ở trên, như vậy sẽ không đụng tới miệng vết thương. Sẽ rất thoải mái, nhé?”
“Ưm… Chuyện đó, ách… Vẫn nên chờ chàng dưỡng thương cho tốt rồi làm. Đêm nay nên ngủ đi.” Bị âm cuối của hắn chọc đến cả người run lên, nhưng cô vẫn lo lắng cho thân thể hắn.
Làm loại chuyện giết người bán mạng lấy tiền này rất nguy hiểm và mệt mỏi, tuy ngoài miệng hắn nói không sao, nhưng cô vẫn lo thân thể hắn có chỗ nào không khỏe. Còn nữa, không phải nói một giọt tinh, mười giọt máu hay sao? Vừa rồi hắn đã bắn một lần, đối với thân thề khẳng định là không tốt.
Tự làm bậy không thể sống.
Mộc Dung sâu sắc cảm nhận được một câu này. Khổ nhục kế và mỹ nam kế… Thất bại.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Dương: Má ơi, chương này hơn 3000 từ, gấp đôi chương bình thường. Khen tui đi nà ~