Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Đừng đi mà.” Mộc Khanh Khanh trưng ra một gương mặt tươi cười, hết sức ngây thơ chất phác thuần khiết.
“Vị mỹ nữ a di này, sao lại muốn Khanh Khanh làm sủng vật của ngươi? Khanh Khanh chính là sủng vật cấp thần duy nhất, không thể dễ dàng phản bội chủ đâu…” Cô cường điệu nhấn mạnh bốn chữ "cấp thần duy nhất".
Quả nhiên, nghe Mộc Khanh Khanh nói xong, khát vọng nhất định phải có được trong mắt Lam Linh Nhi càng thêm chói mắt.
Lam Linh Nhi trừng Lục Thần hôm nay lại trở nên hết sức yếu đuối, ngang ngược uy hiếp y: “Lục Thần! Chuyện ả mục sư Tử Nguyệt kia em còn chưa tìm anh tính sổ đâu! Cẩn thận em nói với chị anh đã có bọn em còn thông đồng với người khác!” Duỗi tay chỉ vào Mộc Khanh Khanh đang cười đến vẻ mặt vô tội, “Cho nên, hôm nay anh nhất định phải giúp em lấy được sủng vật tinh linh này!”
Mộc Khanh Khanh chớp chớp mắt, ghé vào bên tai Dung Ly, “Thấy không? Nữ tinh linh điêu ngoa tùy hứng này đã là người của chiến sĩ nhân loại kia rồi, anh ngàn vạn lần không được tùy tiện đánh mất thân phận để đoạt phụ nữ với tên ngựa giống kia đó!”
Dung Ly: “… Hả???”
Thấy Dung Ly sau khi nghe được lời cô cảnh cáo còn ngốc ngốc lăng lăng, không hề đưa ra bất cứ hứa hẹn hay phản ứng gì nên có, Mộc Khanh Khanh lại vội vàng mở miệng nói: “Cô ta chính là nữ phụ độc ác muốn chia rẽ chúng ta đó hu hu hu… Nếu em trở thành sủng vật của cô ta, anh sẽ không thể ở bên cạnh em nữa, đã ăn không đủ no uống cũng không đủ, còn phải bị nô dịch sai khiến đánh nhau với những con quái vật đáng sợ khủng bố nữa… Hu hu hu…”
Dung Ly: “… Hả???”
“Mới vừa gặp lần đầu, anh liền yêu cô ta nhanh như vậy à? Em đúng là nhìn lầm anh rồi! Tuy hiện giờ em không có dáng người đẹp như cô ta, nhưng trạng thái tiểu tinh linh của em càng tuổi trẻ mạo mĩ còn biết bán manh hơn so với cô ta… Cùng lắm thì anh chờ một chút, cố gắng cày cấy nuôi dưỡng, em sẽ mau chóng lớn lên trở thành một tiểu yêu tinh quyến rũ vũ mị mà…”
Dung Ly hít sâu một hơi, trực tiếp ôm lấy tinh linh nhỏ nhắn trên cổ bằng một tay, chặt chẽ nhét vào trong lòng ngực mình. Một cái tay rảnh rỗi khác không khách khí giơ lên che trước mặt hai người đang tranh chấp không thôi bên kia.
“Chuyện lần trước xem như đã thanh toán xong. Bây giờ ta phải đi xử lý chút chuyện nhà, nhắc các ngươi lần cuối, đừng có chắn đường ta nữa!”
...
“Wow! Dung Ly! Ngươi Ngươi Ngươi! Cái viện này là do anh mua sao!” Mộc Khanh Khanh xoa mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng bám lấy cánh tay hắn, lớn tiếng kêu to biểu đạt sự hưng phấn của cô: “Hu hu hu… Sao anh lại lợi hại như vậy chứ! Yêu anh muốn chết! Mau buông em xuống! Mau mau!”
“Em cũng đã nói tôi lợi hại, tiểu viện tử này chính là tôi mua!” Trên mặt Dung Ly mang theo chút kiêu ngạo nho nhỏ, nhịn không được dùng bàn tay xoa xoa tinh linh nhỏ bé đang nhích tới nhích lui trong lòng ngực, nhưng lại không theo ý Mộc Khanh Khanh mong muốn mà thả cô xuống.
“Muốn tự mình xuống dưới đi dạo cũng có thể, trước tiên thành thật trả lời tôi mấy vấn đề.” Cảnh cáo nhìn thoáng qua đôi mắt lại bắt đầu quay tròn chuyển của Mộc Khanh Khanh, Dung Ly vừa đi thẳng về phía trước vừa nói: “Không thể trốn tránh vấn đề, cũng không thể gạt tôi.”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Mộc Khanh Khanh nhìn không chớp mắt bốn phía xung quanh, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt chân thành ngoan ngoãn, “Ừ được! Dung Ly cứ hỏi đi!”
Trong lòng ngực ôm tinh linh nhỏ mềm mại đáng yêu, Dung Ly một thân áo giáp da, mang theo sự ưu nhã sâu trong cốt tủy của tộc Tinh Linh, nửa nhảy lên cây cổ thụ màu xanh biếc treo giữa không trung, ngồi xuống xích đu được trang trí bằng các loại hoa và dây leo.
“Tên của em là Khanh Khanh?” Nếu hắn nhớ không lầm, hắn hẳn là đã nghe được cái tên này hai lần.
Một lần là khi hai người hoan ái, còn có một lần là hôm nay khi đấu võ mồm với nữ tinh linh kia.
Mộc Khanh Khanh vươn móng vuốt nhỏ, thật cẩn thận chạm vào đóa hoa hồng kiều diễm ướt át trên dây leo quấn quanh, có chút không yên lòng trả lời hết sức nghiêm túc với Dung Ly: “À… Đại khái… Đúng vậy… Thật xinh đẹp!”
Dung Ly bị ngó lơ như vậy rõ ràng cũng không giận, chỉ bình tĩnh cầm lấy hai tay nhỏ không an phận của Mộc Khanh Khanh cố định lại bằng một bàn tay của mình, một cái tay khác vòng qua phía sau lưng cô tập kích lên tai nhọn bên trái của cô.
Chỉ là vài động tác khẽ vuốt ve, liền đổi lấy âm thanh mềm lại liên miên cầu xin tha thứ.
“Ưm ư… Em sai rồi, sai rồi! Ưm hức… Tên của em chính là Khanh Khanh, là Mộc Khanh Khanh ưm a…” Mộc Khanh Khanh ghé thân thể đã mềm nhũn như bông vào trong lòng ngực Dung Ly, dựa gần hết cọ lại cào.
“Mộc Khanh Khanh? Thì ra là Mộc Khanh Khanh…” Thanh âm của Dung Ly càng ngày càng thấp, Mộc Khanh Khanh bị chế trụ trong lòng ngực cũng nhìn không thấy biểu cảm trên mặt hắn, khiến cô càng thêm nghe không ra cảm xúc ẩn chứa trong mấy chữ này.
Nhưng thanh âm của Dung Ly cũng chỉ ngừng trong chớp mắt, ôm thân thể Mộc Khanh Khanh lên, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, lại lần nữa đặt câu hỏi: “Em là gì?”
“Đương nhiên em là người…” So với sự nghiêm túc của Dung Ly, Mộc Khanh Khanh lại bất nhã hướng Dung Ly trợn trắng mắt, vẻ mặt hiển nhiên.
Dung Ly: “Vậy sao em… Sao em lại biến thành NPC trong trò chơi? Còn xuất hiện trong mộng của tôi?”
Mộc Khanh Khanh mang vẻ mặt tươi cười hồn nhiên, thành thật trả lời Dung Ly: “Bởi vì hệ thống đó.” Ngoan ngoãn chớp chớp mắt với Dung Ly, mặt không đỏ tim không loạn yên lặng vui sướng trong lòng, chỉ là ——
Hệ thống này không phải hệ thống kia.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Dung Ly vẻ mặt bình tĩnh ấn Mộc Khanh Khanh vào trong lòng ngực của mình, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Khanh Khanh, em cứ yên tâm, tôi sẽ ở trong trò chơi với em cả đời.”
“Khanh Khanh, trò chơi này vĩnh viễn cũng sẽ không ngừng lại, tôi cũng sẽ không để nhân sinh của mình không có em.”
Mộc Khanh Khanh: “…”
Một thanh âm nho nhỏ truyền ra từ trong lòng ngực Dung Ly, còn mang theo một chút xấu hổ và… Cố nén ý cười: “Dung Ly… Thật ra em có thể trở lại thế giới hiện thực.”
Cho nên, anh có thể đừng mạnh mẽ lừa tình như vậy hay không…
Lại là một sự im lặng thật lâu, Mộc Khanh Khanh lặng lẽ ló đầu ra, lại phát hiện Dung Ly vẫn bình tĩnh như cũ, ừ, có lẽ phải nói là dại ra.
“Anh không được hỏi em về nguyên nhân có hơi kỳ ảo gì đó, dù sao em cũng không thể trả lời, a, cho dù anh có sờ lỗ tai em cũng không được…”
Định trả thù tính gãi gãi tai nhọn của Dung Ly, Mộc Khanh Khanh tiếp tục nói: “Bây giờ em muốn thăng cấp cũng chỉ có thể dựa vào tinh dịch của đàn ông…”
Dung Ly đã dần dần khôi phục bình thường ngắt lời Mộc Khanh Khanh: “Khanh Khanh chỉ có thể dựa vào tinh dịch của tôi.”
“Ặc… Phải phải phải! Em thăng cấp chỉ có thể dựa vào tinh dịch của chủ nhân.” Mộc Khanh Khanh cười cọ cọ bên tai bình giấm nhỏ, nghe lời đồng ý với lời khuyên của Dung Ly.
“Chờ đến khi em mãn cấp, em liền có thể đến thế giới hiện thực rồi. Cấp 100 đối với em bây giờ mà nói, tựa như nhu cầu tinh dịch của em gắn liền với với nguy cơ thận hư của anh ——”
“Hu hu… Anh quá, quá không độ lượng rồi!”
“Mau, mau buông em ra a… mạnh quá ưm a… Không cần…”
“Đừng… Nhẹ chút ư a… Đừng, đừng có sờ…”
Dung Ly tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ đối với các loại câu xin tha không ngừng phát ra từ trong miệng Mộc Khanh Khanh, tiếp tục hung ác gian dâm tinh linh nhỏ nào đó vừa chạm vào vảy ngược của đàn ông.
Kéo màn, che mặt.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~