Editor: Dương Gia Uy Vũ
⭐☘⭐☘⭐☘⭐☘⭐☘⭐☘⭐
"Khanh Khanh, tỉnh rồi sao? Ta rất nhớ nàng..." Cự thạc chôn rất sâu trong cơ thể cô bắt đầu động tác, hắn mút hôn lên môi cô, lời âu yếm nỉ non không ngừng vang lên.
Cô nghiêng đầu muốn tránh nụ hôn của hắn, nhưng thân thể bị khống chế lại không hề có một chút cự tuyệt với hắn, mệt mỏi quá...
Thần Dung nhìn cô hơi hơi nhíu mày, trong mắt lướt qua một tia đau đớn kịch liệt, dán bên tai cô hỏi, "Không thoải mái sao?"
Tiểu hạch ẩn trên môi âm hộ bị hắn thuần thục khiêu khích, Mộc Khanh Khanh cảm giác được sóng triều tình dục nóng bỏng trong thân thể lại lần nữa thổi quét đến.
Hắn mút cắn vành tai cô, mở miệng nhẹ nói, thanh âm bình tĩnh không gợn sóng lại khiến cô cảm nhận được hàn ý thấu xương: "Chờ một chút, lập tức sẽ thoải mái."
Thanh âm của Thần Dung chợt ngừng, giọng nói nỉ non không có cảm tình lại tựa như là mang theo một tia cầu xin, "Cho nên, Khanh Khanh không cần nghĩ đến bất cứ chuyện gì ngoại trừ hoan hảo đâu."
Cự thạc của hắn đâm vào nơi ấm áp yếu ớt nhất trong thân thể cô, trằn trọc nghiền nát, hắn và cô quấn quanh bao vây lấy nhau, trọn vẹn thành một khối, như hai thân thể rét buốt nương tựa vào nhau trong đêm đông lạnh giá, chỉ có hai chữ đáng thương.
Một trận chua xót. Nước mắt nơi khóe mắt của Mộc Khanh Khanh cuối cùng cũng không kiềm được mà chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống, lần này không hề cố kỵ mà phát tiết ra hết, không biết là bởi vì chính mình bị cầm tù, hay là bởi vì hắn đang dựa vào cần cổ cô nữa.
Thật sự đủ rồi... mỗi thời mỗi khắc ý thức đều chìm trong sung sướng cực hạn, cho dù thân thể được hắn nuôi dưỡng rất khá, nhưng mỗi một lần vừa mới thanh tỉnh đã lập tức bị hắn kéo vào bể dục không thể tránh thoát, khiến cô thật sự chịu không nổi, dừng lại đi... Thần Dung.
Sau khi nhận ra được ướt át trên vai mình là cái gì, Thần Dung có chút không dám ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm nghẹn ngào mang theo hoảng loạn và khiếp đảm, "Không cần... Đừng, đừng khóc."
Thân thể hai người còn gắt gao giao triền bên nhau, hắn còn chôn trong cơ thể nàng, tựa vào cổ mà nằm.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Đây là lần đầu tiên từ khi trở về cô an tĩnh như vậy khi hai người đều ở trong trạng thái thanh tỉnh. Một phòng yên lặng, chỉ có thanh âm nỉ non đứt quãng nhẹ đến không thể nhẹ hơn của hắn..
"Đừng khóc... Đừng khóc... Cầu xin nàng... Đừng khóc..."
"Khanh Khanh, xin nàng, đừng khóc, ta sai rồi..."
"Thực xin lỗi, nàng đánh ta, mắng ta cũng được, đừng khóc, được không..."
Hắn liều mạng muốn liếm sạch những giọt nước mắt của cô, lại chỉ có thể nếm được vị đắng chát đến mức lòng người đau nhói, hai mắt Mộc Khanh Khanh đã có chút sưng đỏ, hai tròng mắt mờ mịt nhìn không ra một chút ánh sáng nên có, nước mắt không tiếng động vẫn không ngừng chảy ra.
"Hức... Đau... Rất đau..." Thanh âm đã khôi phục lại khô khốc khàn khàn.
Đôi tay ôm chặt lấy vòng eo cô, Thần Dung hận không thể hòa cô vào trong máu thịt của chính mình, đỡ phải chọc cho mình ruột gan đứt từng khúc, "Chỗ nào, chỗ nào đau?"
Sau khi nói ra mấy chữ vụn vặt kia, cô không muốn mở miệng nữa, chỉ cương thân mình tùy ý để Thần Dung dùng tứ chi hắn giam cầm cô.
Thật lâu sau, Thần Dung vẫn không nghe thấy cô nói gì thì thấp giọng nói: "Có phải nàng rất chán ghét ta? Rất hận ta? Không muốn nói chuyện với ta hay không?"
Hắn lại cười nhẹ một tiếng, vươn tay khẽ run che lại đôi mắt cô, "Đúng thật là rất ghê tởm... Nhưng mà ta vẫn không thể buông nàng ra được."
Cảm nhận được thân thể đang thân mật tương dán bên cạnh hắn run rẩy, tựa như bị dọa sợ vậy, Thần Dung an ủi dùng một tay khác đang trói buộc thân thể cô nhẹ vỗ về lưng cô: "Ở bên cạnh ta nàng khó chịu như vậy sao? Nàng đã nói muốn làm nương tử của ta, ta cũng chỉ có thể là tướng công của nàng, vì sao nàng còn nuốt lời? Vì sao lại bỏ rơi ta? Vì sao lại than đau? Vì sao lại khóc?"
Đôi mắt bị hắn che lại cái gì cũng không thấy rõ, Mộc Khanh Khanh chỉ có thể căn cứ vào thanh âm và ấm áp trên người hắn truyền đến để phân biệt phương hướng, cô lao về phía trước, cũng không kịp suy nghĩ môi của mình chạm phải nơi nào của hắn, hé miệng ra, bất chấp tất cả hung hăng dùng hàm răng cắn lên làn da hắn, sức lực hung ác đến mức muốn xé nát hắn ra, mùi máu tươi nồng nặc lan tràn trong miệng Mộc Khanh Khanh, từng giọt nước mắt lăn vào bên trong da thịt bị xé rách của hắn, huyết sắc đỏ thắm chảy xuống môi, nhỏ giọt trên thân thể trần trụi mà thành khẩn của hai người.
Thần Dung không phải không cảm giác được đau đớn, chỉ là có chút vui sướng điên cuồng quá mức bá đạo nồng đậm, đừng nói chỉ là cắn một ngụm, nếu da thịt toàn thân hắn đều cung phụng cho nàng thì đã sao, chỉ cần tạ lễ của nàng là thân cận với hắn là được...