“Xong rồi ạ!” Tần Chỉ Ái gật gật đầu, sau đó lại nhìn Cố Dư Sinh đầy nghi hoặc: “Sao anh lại ở đây?”
“Là em gọi điện thoại cho anh mà.” Cố Dư Sinh dắt tay Tần Chỉ Ái đi ra khỏi cửa phòng chụp hình.
“A?” Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Cố Dư Sinh đi theo sau
cô, Chu Tịnh mang theo túi của cô, sau đó lại liếc một cái nhìn Lâm Ức
ngã ngồi cách đó không xa đang khóc, bỗng nhiên như hiểu ra chuyện gì,
lại nhẹ giọng “A” một tiếng.
“Sao vậy?” Cố Dư Sinh nghiêng đầu dịu dàng hỏi.
“Không có gì, có thể là lúc nãy hỗn loạn quá nên em trượt tay thôi.”
Tần Chỉ Ái nhẹ giọng đáng yêu trả lời Cố Dư Sinh, sau đó kéo váy cổ
trang lại nói: “Em phải tháo trang sức thay quần áo, anh có việc thì vẫn nên…
Tần Chỉ Ái còn chưa nói xong, Cố Dư Sinh liền chỉ lên xe mình: “Anh chờ em trong xe.”
Tần Chỉ Ái cười nhợt nhạt nói: “Được”
. . . . . .
Tần Chỉ Ái bận rộn một hồi trong phòng hóa trang, rất nhanh liền thay đổi thành bộ dáng bình thường của Tần Chỉ Ái.
Chu Tịnh nhìn cô thu dọn đồ xong, trước tiên đứng dậy đi về phía cửa
phòng hóa trang, lúc cô đưa tay ra muốn kéo cửa, Tần Chỉ Ái ngồi trong
phòng hóa trang vẫn không nhúc nhích bỗng dưng lên tiếng: “Chu Tịnh!”
Chu Tịnh ngừng mở cửa, quay đầu nhìn về phía cô, không lên tiếng.
“Trợ lý ở trong nhà vệ sinh, thật sự đã nói những lời đó trong điện thoại không?”
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm đôi mắt của Chu Tịnh, nhìn ra một lỗ hổng
mà Chu Tịnh giấu kín, liền một mình mở miệng nói tiếp: “À, không đúng,
chính xác hơn mà nói là cô ta giả vờ nói chuyện điện thoại một mình.”
Trong hai năm qua, Lương Đậu Khấu thành công rất nhanh, Lâm Ức cũng
không kém, thậm chí còn có một bộ phim danh tiếng vượt xa những bộ phim
cùng thời.
Đối với Lương Đậu Khấu, Lâm Ức thật sự là một người địch thủ đáng
gờm, chỉ cần bất cẩn một chút, chỉ sợ trong làng giải trí sẽ có người bị Lâm Ức đạp xuống.
Có thể chen được đến vị trí ngày hôm nay, cũng không phải đơn giản,
nhưng Lâm Ức lại không nắm chắt tình huống, công khai khai chiến với
Lương Đậu Khấu.
Lúc đó vốn là có chỗ thật sự không đúng, mãi đến lúc cô hỏi Cố Dư
Sinh vì sao lại đến, cô mới biết được Lâm Ức đã rơi vào bẫy của Chu
Tịnh.
Nghĩ tới đây, Tần Chỉ Ái chắc chắn: “Cũng là cô gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh.”
“Cái bẫy ngày hôm nay từ đầu tới cuối đều là cô sắp xếp đúng không?”
“Cô làm như vậy, dựa vào Cố Dư Sinh lót đường cho sự nghiệp tương lai của Lương Đậu Khấu đúng không?”
Chu Tịnh dường như không nghĩ đến lần này Tần Chỉ Ái lại nhìn thấu âm mưu của cô, đáy mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc, dù sao lăn lộn lâu như vậy,
cô ta rất nhanh liền khôi phục bộ dạng thong dong trấn tĩnh lúc đầu,
nhìn Tần Chỉ Ái nhíu mày không lên tiếng.
Dù Chu Tịnh che giấu nhanh hơn nữa, Tần Chỉ Ái vẫn có thể nắm bắt
được ánh mắt lóe lên kinh ngạc kia của cô, thì ra chỉ là suy đoán chín
mười phần, lại đúng.
Quả nhiên đúng như cô đoán, Chu Tịnh thật sự biến Cố Dư Sinh thành
một con cờ chèn ép Lâm Ức, lại công bố chỗ dựa vững chắc của Lương Đậu
Khấu là Cố Dư Sinh.
Trong lòng Tần Chỉ Ái có một cảm giác căm tức không thể nói thành
lời: “Chu Tịnh, cô lợi dụng Cố Dư Sinh như vậy không thấy mình quá đáng
lắm sao?”