Chương 903: Ấm áp mà hắn tạo nên (3)
Rất giống với Hứa Ôn Noãn mà trước kia hắn quen biết.
Mặc dù hắn mất đi tình cảm chân thần, nhưng lại có thể nhìn thấy cô có thể quay lại dáng vẻ mà hắn thích nhìn như trước kia, thật sự quá tốt… vô cùng tốt.
Biết chình mình nên vì chuyện này mà cảm thấy hài lòng, nhưng không hiểu sao trong ngực hắn lại có một nỗi đau tràn ra từ trong xương tủy.
Lục Bán Thành cảm thấy ảm đạm, nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn một chút, mãi đến khi trong phòng lại có tiếng cười khanh khách của Đậu Phộng Nhỏ, hắn mới thu lại tầm mắt, gõ cửa thư phòng.
. . . . . . .
Lục Bán Thành không quấy rầy Cố Dư Sinh, sau khi vào thư phòng xong liền đi đến ban công.
Qua khoảng mười phút, Lục Bán Thành nghe thấy tiếng trong phòng sau lưng có tiếng ngồi xuống ghế dựa thoải mái, sau đó cửa ra ban công bị mở ra, một loạt những bước chân tiến lại gần hắn.
Lục Bán Thành biết là Cố Dư Sinh, Lục Bán Thành lại cầm một điếu thuốc, nhìn xuống bể bơi trong sân và hàng oải hương xán lạn, không quay đầu lại.
Mấy giây sau liền có một người đứng cạnh Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành giơ tay lên đưa thuốc vào môi, đang chuẩn bị hút một hơi thì phát hiện hắn đã hút đến phần đầu lọc từ lúc nào không hay, lại miễn cưỡng dập thuộc, lấy trong hộp ra hai điếu khác, ngậm lên miệng một điếu, điếu còn lại đưa cho Cố Dư Sinh.
“Cai rồi.” Cố Dư Sinh mặc áo sơ mi trắng, hai tay bỏ vào túi, nhìn chằm chằm hoa oải hương dưới lầu, Đậu Phộng Nhỏ đang chạy trốn, sau bé là Tần Chỉ Ái khiến khuôn mặt hắn có một vệt nhu tình.
Lục Bán Thành cảm thấy có chút bất ngờ, không ép Cố Dư Sinh hút mà lại hút một hơi thuốc thật sâu, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Cai hồi nào?”
“Hơn một năm.” Cố Dư Sinh trả lời, qua mấy giây lại dời tầm mắt sang nhìn Lục Bán Thành, nhìn hắn yên lặng hút thuốc một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện phiền lòng sao?”
“…Không!” Lục Bán Thành nhổ nước miếng nói, khẽ cười một cái.
Cố Dư Sinh biết hắn không muốn nói cho mình nghe nhưng cũng không ép hắn, liền đổi đề tài: “Lần này về còn đi nữa không?”
“Em sẽ ở lại Bắc Kinh hai tháng, cho tới lúc đó sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Ừ”
“…”
Hai người không nói gì một lúc, ở dưới lầu lại có tiếng quản gia gọi Tần Chỉ Ái, Hứa Ôn Noãn và Đậu Phộng Nhỏ vào ăn cơm, ngón tay Lục Bán Thành dập thuốc, tham lam nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn đang nắm tay Đậu Phộng Nhỏ đi vào nhà một lúc lâu mới dời tầm mắt.
Nếu là lúc trước cô không phá thai, bây giờ con của họ chắc cũng đã được mấy tháng tuổi rồi đúng không?
Lại qua hơn một năm, có thể cũng giống như Đậu Phộng Nhỏ bây giờ, có thể chơi trồn tìm với bé con được rồi.
Nghĩ xong, Lục Bán Thành lại cảm thấy đau nhói, hắn cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn thời gian, không đợi quản gia lên gọi Cố Dư Sinh và hắn xuống ăn cơm, lại nói trước: “Em có chút việc, sẽ không ăn cơm, đi trước.”
. . . . .
Trước khi lên xe, Lục Bán Thành muốn quay đầu nhìn qua cửa kính thủy tinh trong suốt nhìn Hứa Ôn Noãn trong phòng một chút.
Hắn chần chừ, cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ.
Hắn sợ mình liếc nhìn cô một cái xong, lại không muốn rời đi nữa.