Cô đi đến nhà vệ sinh, dọn sạch những que thử thai, gom vào một túi rác, sau đó mang túi rác ra cửa.
Cô đi thang máy đến lầu một, vừa bước ra khỏi thang máy hai bước, Tần Chỉ
Ái cúi đầu, cô còn chưa cởi giày cao gót ra, sau đó lại sờ sờ bụng dưới
bằng phẳng, cầm túi rác trong tay vứt xong, lại đi thang máy lên đổi
thành đôi giày vải trắng.
Trên đường tìm quán ăn, Tần Chỉ Ái lại phân tích tình hình hiện nay một hồi.
Đầu tiên cô còn chưa kết hôn, Cố Dư Sinh đã kết hôn, đứa bé trong bụng cô chắc chắn sinh ra sẽ không có cha.
Thứ hai, cô không có tiền, nuôi một đứa trẻ là một việc đầu tư dài hạn, nếu như muốn sinh đứa bé này sợ là sau này cuộc sống của cô sẽ gặp nhiều
khó khăn.
Cuối cùng, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý làm mẹ người ta.
Nói tóm lại, cách làm lý trí nhất lúc này chính là nhân lúc nó chỉ mới là một giọt máu mà phá đi.
Cứ nghĩ như thế, lúc Tần Chỉ Ái ăn chút gì đó, vẫn không kìm lòng được mà
tránh xa những món không tốt cho thai nhi, thậm chí lúc đang đợi món ăn, cô còn lấy điện thoại di động ra tra xem phụ nữ có thai cần phải làm
những gì.
Tâm tình xoắn xuýt, Tần Chỉ Ái vẫn phải cố lấp đầy cái bụng trống không.
Đi ra khỏi quán ăn, buổi tối gió lạnh, cả người cô lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô đứng ven đường, nhìn chằm chằm đường phố ban đêm lóng lánh ánh đèn một
chút, cuối cùng vẫn đi tới ven đường, chặn một chiếc taxi đi đến bệnh
viện gần đó.
Làm xét nghiệm máu, kết quả rất nhanh đã đến, chuyện mang thai từ chắc tám chín phần lúc này là chắc chắn mười phần.
Cầm giấy xét nghiệm, rời khỏi bệnh viện, Tần Chỉ Ái không nhanh chóng về
nhà mà tìm một quán café, uống ô mai một chút, ngồi cạnh cửa sổ, nhìn
chằm chằm đường phố mà thất thần.
Đêm dần khuya, xe cộ ngày một ít đi, mãi đến lúc đèn đuốc gần tắt hết, lúc đó Tần Chỉ Ái mới biết có một đạo lý mà cô nên hiểu, có một sinh mệnh trước mắt, cô không thể làm
những chuyện lý trí.
Cho dù không thể sống cùng Dư Sinh, cho dù
con của cô sinh ra đã không có cha, cho dù con theo cô, tương lai sẽ rất khổ, cho dù cô bị đứa bé liên lụy cả đời cũng khó tìm một tấm chồng
tốt, cho dù cô chưa có chồng mà lại mang thai sẽ bị người đời chê cười,
nhưng trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: đó là phải sinh đứa bé này ra.
Giống như lúc cô đóng vai Lương Đậu Khấu, biết rõ uống thuốc tránh thai không tốt cho sức khỏe, nhưng cô vẫn phải uống.
Bởi vì lúc đó trong lòng cô biết, nếu mình mang thai, cô sẽ chẳng từ nan mà sinh ra đứa bé này.
Chỉ là, nếu cô muốn có con,… e là cô phải rời khỏi thành phố này rồi.
Tần Chỉ Ái cắn môi, nhìn ngoài cửa sổ, trong đáy mắt lại nổi lên bi thương nhàn nhạt.
Cố Dư Sinh, em sinh đứa con này của anh, chắc cả đời này cũng không thể
báo cho anh biết, không cần anh đáp lại, vui vẻ chịu đựng, có thể vì đây là chuyện cuối cùng em có thể làm vì anh rồi.
Một lúc sau, Tần
Chỉ Ái mới thu lại tầm mắt, lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại
của giáo sưChu, vốn định gọi đi, nhưng đã hơn 11 giờ, liền đổi thành
nhắn tin: “Thầy Chu, lần trước thầy đề nghị em đi nước ngoài làm
exchange student, bây giờ còn cơ hội không ạ?”