Tần Chỉ Ái thoi thóp tàn tạ nằm trên giường, nghe tiếng Cố Dư Sinh rửa ráy thay quần áo, sức để hít thở cũng không có.
Qua khoảng mười phút, Cố Dư Sinh thay một bộ âu phục mới, ngăn nắp
lịch sự từ phòng thay đồ đi ra, trong tay cầm cravat, vừa đi đến bên
giường nhìn Tần Chỉ Ái sau đó liền đi đến trước mặt của cô, nắm cằm của
cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng xám chật vật của cô, cười lạnh mở
miệng: “Không phải cô chỉ muốn thân phận Cố phu nhân sao? Được, không
thành vấn đề!! Cho tôi đứa bé, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.”
“Nếu như cô làm không được…” Cố Dư Sinh ác liệt ảm đạm nói: “Thì biết điều mà cút cho tôi!”
Lông mi Tần Chỉ Ái run rẩy, nhưng cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Đúng, không nên nhìn.
Cô không hy vọng những ngày cuối cùng ở bên hắn lại nhớ đến hình ảnh đáng sợ đầy chán ghét và căm hờn của hắn.
“Đương nhiên, nếu như cô vì địa vị kia mà sinh đứa bé, nhà này sau
này tôi cũng sẽ không về, để cho cô ở, coi như là sinh con xong, ngoài
vị trí cô mong muốn còn bồi thường cho cô thêm một khoảng, dù sao tôi
tùy tiện tìm cho con mình một người mẹ cũng phải tốn một khoảng tiền!”
Đầu ngón tay của Tần Chỉ Ái chôn trong chăn, nghe lời nói của Cố Dư Sinh xong không kiềm được mà nắm chặt lại.
Kỳ thật như vậy cũng vô cùng tốt, hắn vì cô, mới có thể thay đổi, lại có thể vì cô, trở lại giống như lúc trước.
Tất cả đều quay về điểm xuất phát, thật sự quá tốt!
“Khi nào cô đến thời kỳ rụng trứng thì nói cho tôi biết, khi đó tỷ lệ mang thai cũng lớn hơn, cô không muốn tôi chạm vào cô, tôi cũng sẽ
không chạm vào những chỗ khác, hai chúng ta cũng không cần có liên hệ
quá nhiều, vì vậy chỉ cần canh thời kỳ rụng trứng, làm ít hiệu quả
nhiều, không phải sao?”
Cố Dư Sinh cười giễu cợt, buông cằm Tần Chỉ Ái ra: “À, đúng rồi, cô
cũng đừng nghĩ quá nhiều, tôi muốn có con với cô là vì ông thích cô, đối với tôi mà nói, cô cũng chỉ là công cụ để sinh sản! Ngoài ra không có
bất kỳ giá trị nào khác, hiểu không?”
Cố Dư Sinh lạnh lùng nói những lời đó xong, lại sửa sang lại cravat, sau đó đi vòng qua giường đến trước cửa.
Hắn vừa mới kéo cửa ra, liền nghĩ đến ví tiền và chìa khóa xe còn để
trong túi của bộ quần áo sáng nay, hắn lại qua phòng thay đồ, lúc lấy
bóp tiền, đầu ngón tay chạm phải hộp gấm, cả người hắn giống như bị điểm huyệt vậy, cứng ngắt trong chốc lát, mới lấy chiếc hộp kia ra.
Đây là chiếc nhẫn hắn tự tay thiết kế cho cô… muốn cho cô một niềm
vui bất ngờ, muốn chờ khi cô ngủ say, mới đeo vào ngón tay nhỏ bé của
cô.
Ngay chiều qua hắn còn động lòng tràn ngập hạnh phúc vui mừng xúc
động khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, chỉ mới qua hai mươi bốn tiếng đồng
hồ, tất cả đều xoay chuyển 180 độ, lúc này nhìn nhẫn, hắn chỉ cảm thấy
buồn cười và khổ sở.
Cố Dư Sinh dùng sức nắm hộp gấm, một giây sau hắn quay người ra khỏi
phòng thay đồ, không do dự ném hộp nhẫn ra ngoài một ô cửa sổ đang mở,
sau đó không hề liếc nhìn Tần Chỉ Ái trên giường, quay đầu ra khỏi phòng ngủ.