Tần Chỉ Ái cho rằng mình nghe lầm, trố mắt nhìn một hồi, nghiêng đầu
đứng yên một lúc, lại nghe thấy tiếng còi xe ngày càng gần, mới xác định thật sự có xe đi vào vườn. Cô không do dự đá văng ghế tựa, vọt ra cửa
sổ ở phòng khách.
Dựa vào ánh đèn mờ mờ trong vườn, Tần Chỉ Ái thấy chiếc xe của Cố Dư Sinh thắng gấp đến đáng sợ, dừng ở trước cửa nhà.
Hắn về rồi…
Trong cuộc đời cô phải chờ hắn ba lần, cuối cùng lần thứ ba cũng chờ được hắn.
Chờ cả một đêm, nhưng Tần Chỉ Ái vẫn không nhịn được mà vui mừng.
Tần Chỉ Ái không nghĩ ngợi gì, quay đầu chạy về phía cửa.
Cô mới đến tủ giày, Cố Dư Sinh đã mở mật khẩu vào nhà, mở cửa ra.
Tần Chỉ Ái dừng bước nhìn Cố Dư Sinh, bởi vì cuối cùng cũng đợi được
hắn cho nên cô cảm thấy rất vui, vì vậy lúc mở miệng nói chuyện cũng vui vẻ nở nụ cười yếu ớt, ngay cả âm thanh cũng có chút linh động: “Anh về
rồi?”
Cố Dư Sinh không ngờ cô còn chưa ngủ, cả người sửng sốt một chút, mắt liền nhìn cô.
Cô cười, rất đẹp, rất ngây thơ.
Lúc trước mỗi lần hắn nhìn thấy cô rụt rè sợ hãi mỗi khi nhìn thấy hắn, hắn luôn mong cô có thể tươi cười ở bên hắn.
Nhưng lúc này, bộ dạng này, lại làm cho hắn thấy quá chói mắt.
Cố Dư Sinh vội liếc mắt nhìn đi, không nói gì, trực tiếp vào nhà.
Đèn ở cửa trước không mở, Tần Chỉ Ái nhìn không rõ biểu hiện của Cố
Dư Sinh, cho rằng hắn mệt mỏi nên khi hắn đến gần cô, cô lại mở miệng
hỏi: “Anh ăn cơm rồi sao?”
Sau khi hỏi xong, Tần Chỉ Ái mới ý thức được bây giờ trời đã sáng,
phải ăn sáng rồi, cô lại vội đổi câu hỏi: “Anh có đói bụng không?”
Cố Dư Sinh vẫn không lên tiếng, sau khi vào cửa liền ngồi xổm cởi giày.
Tần Chỉ Ái vội vã kéo tủ giày ra, lấy dép lê của Cố Dư Sinh, khom
người để trước mặt hắn, sau đó lại hỏi: “Em làm rất nhiều thức ăn, bây
giờ em đi hâm…”
Trong miệng cô còn chưa nói hết, thân thể còn chưa đứng thẳng dậy, Cố Dư Sinh đã thay giày xong đi qua cô, tiến vào nhà.
Tần Chỉ Ái hơi run một giây, đứng thẳng người, quay đầu đuổi theo Cố
Dư Sinh, lúc cô vừa mới mở miệng nói tiếp, lúc này cô mới nhìn rõ dáng
dấp của Cố Dư Sinh dưới ánh đèn bên cạnh vách tường.
Ánh mắt đẹp đẽ của hắn có một chút đỏ, quần áo trên người nhăn nheo, mùi thuốc lá nồng nặc.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, cằm vốn sạch sẽ giờ cũng có một đoạn
râu.
Hắn sao lại chật vật chán chường như vậy?
Tần Chỉ Ái cho rằng công việc của hắn xảy ra chuyện gì, dịu dàng quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Từ lúc Cố Dư Sinh bước vào nhà đến giờ đều không có ý muốn nói chuyện với cô.
Chắc hắn rất mệt, tâm tình cũng không tốt… Tần Chỉ Ái lại mở miệng:
“Em đi mở nước cho anh tắm trước, tắm xong sẽ thoải mái hơn.”
Nghĩ một chút, Tần Chỉ Ái lại quay đầu đi tới nhà bếp, rót một ly
nước nóng, đặt ở khay trà, đi đến chỗ Cố Dư Sinh mở miệng nói: “Anh uống nước trước đi, nghỉ ngơi một chút em chuẩn bị nước tắm xong sẽ gọi
anh.”