Tiểu Vương vừa mới chuẩn bị mở cửa xe, nghe thấy tiếng của Tần Chỉ Ái liền nhìn trái nhìn phải, đến khi nhìn thấy cô mới cất bước đi về phía
cô kinh ngạc hỏi: “Thư ký Tần, sao cô lại ở đây? Không phải hôm nay cô
phải lên máy bay rồi sao?”
Tiểu Vương vừa nói vừa giơ cổ tay nhìn thời gian, cũng đã là mười hai giờ rưỡi rồi: “Lẽ nào chuyến bay bị hủy bỏ rồi sao?”
Tần Chỉ Ái lắc lắc đầu, còn chưa mở miệng nói được gì, Tiểu Vương liền chú ý đến đôi mắt sưng đỏ của cô: “Thư ký Tần, cô khóc sao? Xảy ra chuyện
gì?”
Tần Chỉ Ái kéo kéo môi, cười yếu ớt, lại không trả lời câu
hỏi của Tiểu Vương mà lại hỏi ngược lại cậu ấy: “Cố Dư Sinh đâu? Có ai ở trong phòng bệnh không?”
“Thư ký Tần tìm Cố tổng sao?” Tiểu Vương kinh ngạc hỏi xong, mới ý thức được Tần Chỉ Ái trong miệng gọi là Cố Dư Sinh chứ không phải là Cố tổng, hắn có chút cổ quái nhìn Tần Chỉ Ái,
sau đó mới tiếp tục trả lời: “Cố tổng đã đi ra ngoài cách đây 15 phút
rồi, bây giờ còn chưa quay lại…”
Không ở bệnh viện? Tần Chỉ Ái
nhíu mày, cười yếu ớt với Tiểu Vương, nói cảm ơn xong cũng không chờ
Tiểu Vương trả lời, đã quay người, giơ tay lên, ngoắc một chiếc xe đến
công ty của Cố thị.
Sau khi hỏi nhân viên tiếp tân xong mới biết
Cố Dư Sinh không có đến công ty, sau đó cô lại đến biệt thự, bấm chuông
nửa ngày cũng không có ai mở cửa.
Lúc rời khỏi biệt thự, cô hỏi bảo vệ trong tiểu khu một chút.
Bảo vệ nghĩ một lát, mới lắc đầu trả lời: “Cố tiên sinh không có trở lại.”
Không ở bệnh viện, không ở công ty, cũng không có ở nhà, vậy hắn đi đâu chứ?
Tần Chỉ Ái nghĩ một lúc, lại nhớ đến chỗ hắn thích đến: Khách sạn Bốn mùa.
Hắn có đặt phòng dài hạn ở bên kia mà.
Tần Chỉ Ái biết số phòng, lên thẳng đó gõ cửa, lại không có người mở cửa,
cuối cùng mới hỏi nhân viên vệ sinh ở đó, người đó nói cho cô biết,
phòng này bà vừa mới dọn dẹp, không có ai trong này hết.
Tiểu Vương lại không đi cùng với hắn, chắc chắn là hắn không đi làm, chẳng lẽ hắn lại đi với Lục Bán Thành?
Tần Chỉ Ái nghĩ đến đây, vội lấy điện thoại di động ra, trước khi gọi điện
thoại cho Lục Bán Thành lại nhận ra mình thật ngốc, sao mình lại không
gọi điện thoại cho hắn?
Cô tìm thấy số điện thoại của Lục Bán Thành rồi, lại tìm số điện thoại củaCố Dư Sinh, reo rất lâu, cũng không có người bắt máy.
Tần Chỉ Ái nhíu nhíu mày, cúp máy, lại gọi cho Lục Bán Thành, điện thoại
còn chưa reo được nửa tiếng, Lục Bán Thành liền bắt máy, giọng nói cũng
tràn đầy kinh ngạc giống như Tiểu Vương vậy: “Tiểu Ái? Không phải em lên máy bay rồi sao?”
“Em, em có chút chuyện, hoãn chuyến bay rồi…”
Tần Chỉ Ái giải thích cho qua, lại hỏi vào trọng điểm: “… Anh Bán Thành, Cố Dư Sinh có ở cùng anh không?”
“Không có a, không phải bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện sao?”
“Không có… em gọi điện thoại cho anh ấy cũng không được… không có người bắt máy…”
“Em tìm anh ấy có việc gấp sao?”
Tần Chỉ Ái chần chừ, “Vâng” một tiếng.
Lục Bán Thành cũng không hỏi nhiều, nghĩ một hồi, liền nói với Tần Chỉ Ái một vài địa điểm mà Cố Dư Sinh thích đến.