Cố Dư Sinh đứng lên, đại khái là vì uống rượu, mà vô cùng khát nước, cơ thể lay động muốn đi rót nước.
Vừa mới làm rơi ly thủy tinh, không bị phỏng đã là
may mắn, Tần Chỉ Ái ở đây, đâu có thể để cho hắn vô thức không thanh
tỉnh đi rót nước, cứ việc cô biết, cô nói, tất cả hắn đều không nghe
thấy, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mở miệng nói với hắn: “Trước để tôi đỡ anh
lên trên sofa nghỉ, chờ một lúc, tôi sẽ rót nước cho anh uống được
không?”
Nói xong, cô liền đỡ hắn, đi ra phòng ăn.
Hắn cũng không kháng nghị, dưới sự giúp đỡ của cô, đã ngồi lên ghế sofa.
Tần Chỉ Ái rất nhanh liền bưng trở lại một ly nước ấm, đưa tới trong tay Cố Dư Sinh.
Đầu ngón tay hắn vô lực, cốc nước đưa bên miệng rất
miễn cưỡng, tay cầm không ngừng run, có khiến nước văng ra, rơi trên
người hắn.
Tần Chỉ Ái sợ hắn không cầm được, cốc nước sẽ rơi xuống, vội vàng cầm lấy, tự mình đưa đến bên miệng hắn.
Hắn đang say không tỉnh táo, cũng không nghĩ quá nhiều, nhìn thấy nước, liền mở miệng, uống vào.
Uống hết nước, không đợi Tần Chỉ Ái để xuống cốc
nước, liền từ trên ghế sofa đứng lên, nghiêng ngả bước về phía cầu
thang.
Lúc vòng qua bàn trà, hắn vốn thấy không rõ vật gì,
không biết đã bị vấp vật nào, mà cả người ngã nhào vào một bên trên
sofa.
Tần Chỉ Ái vội vàng để xuống cốc nước, đứng dậy đi đến trước người hắn, kéo lên.
Cơ thể hắn đứng thẳng dậy, cũng không thấy sô pha ở
trước mặt, mà tiếp tục đi về phía cầu thang, tuy hắn có uống rượu, khí
lực không lớn,nhưng vẫn có thể đẩy mạnh sô pha ra một đoạn.
Tần Chỉ Ái biết hắn muốn lên lâu, đưa hắn đi về phía cầu thang, sau đó giúp đỡ hắn, dìu hắn lên lầu.
Cô vốn muốn trực tiếp dìu hắn lên giường, ai ngờ mới vừa đặt hắn ngã xuống giường, hắn liền vùng vẫy ngồi dậy.
Mơ mơ màng màng, vốn không biết trong phòng còn có
người ngoài, liền trực tiếp tháo cà- vạt, ở trước mặt cô, bắt đầu cỡi
quần áo.
Hắn và cô tuy có tiếp xúc da thịt thân mật, nhưng
cách mười một tháng không gặp, chợt thấy hắn hành động như vậy, Tần Chỉ
Ái vẫn thoáng đỏ mặt.
Bất quá may mà, sau khi hắn cởi quần áo, vẫn để lại một bộ nội y.
Hắn bò xuống giường, bước chân loạng choạng, đi về phía phòng tắm.
Hắn muốn đi tắm rửa sao?
Theo suy nghĩ trong đầu cô, trong phòng tắm không đóng cửa, liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Đều đã say rượu thành như vậy rồi mà còn... Tần Chỉ
Ái thật sự không an tâm, cô do dự, rồi đi tới phòng tắm, nhìn thấy Cố Dư Sinh dưới vòi nước lạnh, bồn tắm lớn không nhét lại, nước chảy vào, tất cả đều chảy xuống cống thoát nước.
Tần Chỉ Ái vội vàng cất bước, đi lên phía trước, mở
ra vòi nước nóng, chỉnh lại nước ấm một hồi, sau đó mới vươn tay nhét
nút thoát nước trong bồn tắm lớn.
Đợi đại khái 10 phút, trong bồn tắm lớn đã chảy hai
phần ba nước, Tần Chỉ Ái mới đóng vòi nước, còn chưa nói Cố Dư Sinh có
thể tắm rồi, thì người ta đã bước vào trong bồn tắm, nằm xuống.
Tần Chỉ Ái từ một bên tay cầm, cầm lên áo tắm và khăn để bên cạnh bồn tắm lớn, sau đó mới đi ra phòng tắm.
Thừa dịp lúc Cố Dư Sinh tắm rửa, Tần Chỉ Ái xuống lầu, đóng lại cửa vườn và cửa phòng.
Trở lại phòng ngủ chính, Tần Chỉ Ái đợi đại khái gần
20 phút, không thấy Cố Dư Sinh ra khỏi phòng tắm, đáy lòng cô khó tránh
khỏi nổi lên lo lắng, lại đợi một hồi, thấy cửa phòng tắm vẫn không có
động tĩnh, đứng dậy đi tới, gõ trước hai lần, thấy bên trong vẫn là một
mảnh an tĩnh, lúc này mới vội vàng đẩy cửa.