“Vô liêm sỉ!” Lời tiếp theo chính là tiếng gầm đầy giận dữ của Cố lão tiên sinh, Tiểu Vương nghe được sợ run cả người, nhanh khép cửa. Phía sau phòng đang nói cái gì, Tần Chỉ Ái nghe không rõ lắm, chỉ có
thể mơ hồ nghe thấy có tiếng người tranh cãi ầm ĩ, còn kèm theo một
tiếng khóc nức nở, là tiếng của Lương Đậu Khấu, gọi “Ông nội” và “Dư
Sinh“.
Thư ký xung quanh, đại khái đều đã nghe thấy động tĩnh trong phòng Cố Dư Sinh, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Tiểu Vương sợ có người nhìn thấy vết dơ trên người Tần Chỉ Ái, rồi bị
truyền đi, quan tâm chắn cơ thể mình trước người Tần Chỉ Ái, đỡ lấy cô
rồi vội vàng đi đến thang máy.
Lúc cửa thang máy
mở ra, trong văn phòng truyền ra một tiếng “Ầm”, cùng với tiếng ghế dựa bị ném ngã nện vào vách tường.
Tần Chỉ Ái nghe
thấy đáy lòng liền run lên, lúc bước vào thang máy, lại theo bản năng
quay đầu, nhìn lướt qua về phía văn phòng Cố Dư Sinh, đáy lòng tránh
không được lo lắng, là ai ra tay? Cố lão tiên sinh ném vào Cố Dư Sinh
sao?
...
Cổ tay Tần Chỉ Ái
bị phỏng không nghiêm trọng, một vị bác sĩ, sau khi bôi thuốc xong cho
cô, lại mở một hộp thuốc, dặn cô dựa theo lời hướng dẫn mà bôi, rồi sau
đó tiễn người.
Tiểu Vương từ phía bác sĩ nhận đơn, rồi cùng đi với Tần Chỉ Ái quay về lầu một, ra ý bảo cô ngồi nghỉ trên
ghế chờ một lúc, sau đó cầm đơn thuốc xếp hàng trả tiền lấy thuốc.
Bởi vì là buổi chiều, bệnh viện rất ít người, không đến vài phút, Tiểu
Vương đã cầm một bịch thuốc trở về, vừa đến trước mặt Tần Chỉ Ái, còn
chưa mở miệng nói chuyện, thì di động trong túi liền vang lên, hắn lấy
ra, nhìn thoáng qua, vội vàng bấm nhận, gọi: “Cố tổng.”
Trong bệnh viện ồn ào, Tiểu Vương lại cách Tần Chỉ Ái một đoạn, Tần Chỉ Ái không nghe thấy tiếng Cố Dư Sinh nói gì bên đầu điện thoại kia, đại
khái qua một phút đồng hồ, cô nghe thấy Tiểu Vương mở miệng: “Tần thư
ký không có vấn đề lớn gì, thuốc khám, cũng đã mua rồi, bác sĩ nói qua
vài ngày là tốt hơn...”
”A..., a..., tôi biết rõ, để tôi chở Tần thư ký đi qua.”
Cúp điện thoại, Tiểu Vương đưa thuốc cho Tần Chỉ Ái, mở miệng nói: “Cố
tổng nói quần áo trên người cô bẩn rồi, hiện tại để tôi chở cô sang bên
Bách Thịnh mua đồng phục rồi đi về công ty.”
Bách
Thịnh? Bên đó đều bán đồ với giá xa xỉ... Tần Chỉ Ái do dự, còn chưa mở
miệng, Tiểu Vương như biết được suy nghĩ dưới đáy lòng cô, lại lên
tiếng: “Cố tổng còn nói, chuyện này xem như tai nạn lao động, công ty
chi trả.”
Nói đã nói đến mức này, nếu Tần Chỉ Ái
lại cự tuyệt, khó tránh khỏi có chút già mồm cãi láo ra vẻ, cô nói câu“Cảm ơn”, đồng ý.
Khoảng cách từ bệnh viện đến
Bách Thịnh, đi đến chỉ mất mười phút, trong xe chỉ có Tiểu Vương và Tần
Chỉ Ái, hai người trầm mặc một lúc, Tiểu Vương nghĩ đến buổi chiều, hắn
bảo Tần Chỉ Ái giải thích, lại còn đi dọn dẹp vệ sinh, sợ đáy lòng cô
trách hắn, liền lặng lẽ sắp xếp lời nói, mở miệng: “Tần thư ký, xế chiều hôm nay, tôi bảo cô giải thích, bảo cô dọn dẹp vệ sinh, kỳ thật là muốn nhanh dàn xếp ổn thoả, sợ phiền phức ầm ĩ, sẽ không tốt với cô, cô cũng đừng trách tôi.”
Tần Chỉ Ái không nghĩ tới Tiểu
Vương bỗng nhiên sẽ giải thích những hành động này, cô ngẩn người, quay
đầu, bĩu môi với hắn, mở miệng nói: “Làm sao tôi có thể trách anh, ngược lại, tôi nên cám ơn anh.”
Cô không ngốc, không phải
không nhìn ra được, kỳ thật Tiểu Vương đang che chở cho cô, chỉ là hắn
có lòng nhưng không đủ lực.
…