Chương 912: Chúng ta gặp mặt đi (2)
Một loại nhớ nhung mà cô chưa từng có, một loại nhớ nhung mà từ trước đến nay cô không ngờ mình sẽ có.
Cô không chỉ muốn gặp Linh Độ thông qua game, cô thật sự muốn nghe giọng nói của Linh Độ, thật sự muốn có thể gặp hắn ngoài đời thật để có thể dùng giọng nói của chính mình để trò chuyện với hắn.
Cô muốn thật sự làm một người bạn chân chính của Linh Độ.
Một cơn gió mùa đông thôi qua đầy lạnh lẽo, khiến Hứa Ôn Noãn co rúm cả người, cô liền lấy lại tinh thần, sau đó mới ý thức được vừa nãy mình đã nghĩ đến chuyện gì.
Cô muốn gặp Linh Độ, càng muốn chuyện của hai người có tiến triển…
Cô bị nỗi nhớ nhung của chính mình làm cho sợ rồi… môi khẽ mím hai lần, sau đó nuốt nước bọt vài cái, mới từ từ bình tĩnh lại.
Cửa sổ hỏng rồi, bên trong chắc không thể mở máy điều hòa để ấm lại, nhiệt độ thấp, lại lên cao tầng, nhưng không có chút an toàn nào, Hứa Ôn Noãn thu dọn vài thứ xong, rời khỏi nhà, đi đến một khách sạn gần đó thuê phòng.
Không biết có phải do buổi tối đứng ngoài ban công cô lại có ý nghĩ muốn gặp Linh Độ không, trong mộng cô lại mơ thấy cảnh cô gặp Linh Độ trong quán café ở sông Hoàng Phổ gặp Linh Độ.
Vì cô chưa từng gặp Linh Độ, cũng không biết tướng mạo của hắn, vì vậy người đàn ông trong giấc mơ của cô có khuôn mặt mơ hồ, mặc quần áo đen, đối mặt với cô, không nói gì, hai người họ chẳng nói gì với nhau, nhưng chỉ lẳng lặng nhìn nhau, ánh đèn lấp lánh trên sông Hoàng Phổ đẹp đến khiến lòng người rối tinh rối mù, giống như cảnh trong mơ.
Trông giấc mơ, môi của Hứa Ôn Noãn không nhịn được mỉm cười, cười càng ngày càng lớn, đến khi cười tỉnh giấc thì trời đã sáng.
Ra khỏi nhà, lúc đi làm buổi sáng Hứa Ôn Noãn vẫn luôn nghĩ đến giấc mộng tối qua.
Có thể là do nghĩ quá nhiều buổi trưa lúc cô nằm nhoài lên bàn làm việc, cô lại nằm mơ thấy cảnh tượng mình gặp Linh Độ một lần nữa.
Buổi tối cũng vậy, cảnh tượng vẫn rất đẹp, hắn và cô yên tĩnh đi trên con đường dài phủ tuyết trắng xóa, đi đến thiên trường địa cửu.
Mãi đến khi điện thoại di động trên bàn reo lên, cô mới tỉnh mộng, cầm điện thoại tắt báo thức, cô không kìm lòng được mở game ra, tìm Linh Độ, Hứa Ôn Noãn chần chừ một lúc, lại đánh vài chữ: “Linh Độ, chúng ta gặp mặt đi!”
Cô từ từ gửi đi, nhìn chằm chằm câu đó một lúc lâu, cũng không biết mình rốt cuộc đang sốt sắng chuyện gì, chỉ cảm thấy không muốn làm chuyện gì khác, cuối cùng lại xóa bỏ từng chữ từng chữ, sau đó lại để điện thoại di động xuống, tập trung làm việc, chỉ là không tập trung được nhiều.
- - - - - -
Hôm nay là thứ sáu, Hứa Ôn Noãn làm việc xong thì về nhà cha mẹ.
Có thể là do đã đến giáng sinh, toàn bộ đường phố trong Kinh thành đều kẹt cứng.
Có lúc ngồi chờ trong xe đến nữa tiếng đồng hồ cũng không thể nhúc nhích nổi.
Trong xe ngồi quá lâu nên có chút khó chịu, Hứa Ôn Noãn hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh lùa vào trong xe, nhưng vừa định nâng cửa kính xe lên liền nhìn thấy hai người quen nhìn trong xe phía sau.