Tám giờ, cuộc họp bắt đầu.
Hai người MC đứng dưới ánh đèn óng ánh trên sân khấu, một xướng một họa, gạn đục khơi trong một lúc, sau đó
người MC nam mới đi vào trọng điểm, lập tức người MC nữ mới cười nói:
“Mời Đổng sự trưởng của Cố thị, Cố Dư Sinh tiên sinh lên sân khấu phát
biểu đôi lời.”
Trong tiếng vổ tay nhiệt liệt, Cố Dư Sinh đứng lên tao nhã thong dong bước lên sân khấu.
Bất kể trong trường hợp nào, những lãnh đạo nói chuyện là vô vị nhất.
Nhưng cũng là những lời này, từ trong miệng Cố Dư Sinh phát ra lại không chỉ
hấp dẫn mọi người chú ý mà còn khiến cả hội trường dán mắt về phía hắn.
Thế gia xuất thân của hắn từ nhỏ đã quen phải ứng phó với những tình huống
như vậy, đối mặt mới một phòng đầy khách mời, hắn vẫn cứ trầm ổn bình
tĩnh, ngôn ngữ trôi chảy ngắn gọn, hơn nữa giọng nói lại đủ nghe, kết
hợp với tướng mạo, đứng dưới ánh đèn, lóng lánh khiến người ta không thể rời mắt, quả thật là hoàn mỹ như ảo mộng.
Bình thường hắn nói chuyện rất ít, cũng chỉ ba phút là xong.
Lúc hắn xuống sân khấu, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ thòm thèm còn muốn nghe tiếp.
Sau lời phát biểu của Cố Dư Sinh là màn mở đầu.
Âm nhạc vang lên, vũ công nhảy trên sân khấu, một nhóm nhân viên phục vụ
bưng mâm, bưng đĩa, lại bắt đầu mang món ăn lên cho từng bàn.
Sau khi màn nhảy mở đầu kết thúc, đến lượt phó tổng của Cố thị lên phát biểu.
Sau đó lại là tiết mục văn nghệ tiếp nối chương trình.
Mãi đến khi nhân viên phục vụ mang món ăn sắp lên bàn xong, vua điện ảnh ngôi sao ca nhạc lớn nhất mới lên sân khấu.
Cố Dư Sinh cũng không nhìn họ ca hát nhảy múa, lúc vua điện ảnh đứng trên
sân khấu thét một tiếng trầm thấp chói tai, hắn mới liếc nhìn lên sân
khấu một cái.
Cũng không quá cao, vóc người không ưa nhìn, tướng
mạo cũng kém hắn một chút,… thật kỳ lạ, mấy người phụ nữ mù mới đi thích hắn ta như thế.
Cho dù nghĩ như vậy nhưng sau khi vua điện ảnh
xuống sân khấu xong, Cố Dư Sinh vẫn nghiêng đầu gọi người đang ngồi ở
bàn gần mình: “Tiểu Vương.”
Cố Dư Sinh cả đêm cũng không mở miệng, lúc này lại nói chuyện, khiến Lương Đậu Khấu cũng nhìn về phía hắn.
Cố Dư Sinh biết Lương Đậu Khấu nhìn mình, nhưng vờ như không biết, sau khi gọi xong lại để đũa xuống, nói với Tiểu Vương: “Cậu đi…”
Cố Dư
Sinh nói hai chữ lại dừng một chút, trong phòng hơi ồn, hắn sợ Lương Đậu Khấu không nghe thấy hắn nói, liền nói to hơn một chút: “Cậu đi đưa…”
Lần này nói ba chữ xong, Cố Dư Sinh dừng lại, có điều chỉ trong chớp mắt
hắn lại mở miệng, không gọi thư ký Tần mà thay đổi cách xưng hô thân mật hơn: “… Tiểu Ái ra phía hậu trường, không phải cô ấy muốn chụp ảnh với
ca sĩ kia sao?”
Tiểu Vương uống một chút rượu, không để ý cách
hắn sửa lại xưng hô, cũng không có chút biến hóa nào gật đầu, liền đứng
lên đi về phía bàn Tần Chỉ Ái.
.......
Sau 10 phút, Tiểu Vương trở lại.
Chương trình họp thường niên kết thúc.
Lúc chương trình sắp kết thúc cũng là lúc Cố Dư Sinh phải đi xã giao.
Lúc trước toàn là Tiểu Vương đi cùng Cố Dư Sinh, lúc mấu chốt thì thay hắn
uống, nhưng lần này lúc Tiểu Vương đứng lên, hình như Cố Dư Sinh lại
nghĩ đến chuyện gì đó, lại sai Tiểu Vương đi làm một chút chuyện khác.