Cố Dư Sinh “Ừm” một tiếng, không nói nữa, lại tiếp tục giơ tay đưa thuốc lá lên miệng.
Trong chốc lát, khói thuốc lượn lờ bay ra từ hơi thở của hắn.
Tần Chỉ Ái nhìn hắn không hé răng nói gì, đi qua bên cạnh hắn, dừng ở trạm đón taxi.
Cô nhìn chằm chằm ngay phía trước, tình cờ nhìn thấy một chiếc xe
chạy ngang qua, cuối cùng vẫn quay lại nhìn về phía Cố Dư Sinh.
Có một vài chuyện, cô biết đáp án rất rõ.
Hắn và cô không phải là những người ở cùng một thế giới, cô ỷ vào
thân phận của Lương Đậu Khấu mới có thể xuất hiện bên cạnh hắn, nhưng
Tần Chỉ Ái thì không phải như vậy, cô rất khó mới có thể được gặp hắn,
vì vậy, nếu bây giờ cô không hỏi, có thể cả đời cũng không thể biết được đáp án.
Nghĩ đến đây, Tần Chỉ Ái hít sâu một hơi, nở nụ cười, như là bỗng
nhiên nhớ ra chuyện gì, tùy ý hỏi: “Không phải anh đã nhớ nhầm số điện
thoại của mình rồi chứ?”
”Ừ.” Cố Dư Sinh ngậm thuốc đáp một tiếng, sau đó không hiểu sao cô
lại nói đến những chuyện này, liền nhìn cô một cái, buồn bực “Hả?” một
tiếng.
”Lúc ở Vàng Son lộng lẫy, tôi nghe thấy anh nói số điện thoại cho
người khác là số lúc học cấp ba anh vẫn dùng, chúng ta không phải học
cùng trường sao? Anh đã cho bạn tôi số điện thoại của anh, nhưng số mà
anh đọc lúc nãy lại không giống số đó cho lắm.” Tần Chỉ Ái ngoẹo cổ, tỏ
vẻ như đang nhớ lại chuyện cũ, sau đó tiếp tục nói: “...Hình như số đuôi là 56 mới đúng, nhưng mà anh lại đọc là 65...”
Tần Chỉ Ái không phải không nghĩ tới chuyện trực tiếp hỏi hắn lúc
trước tại sao lại cho cô số điện thoại sai.
Bởi vì cô sợ, nghe từ hắn những lời vô tình, cho nên mới đổi từ “tôi” thành “bạn của tôi“.
Tần Chỉ Ái dừng một chút, lại tiếp tục nói: “...Người bạn của tôi
thích anh, đã xảy ra chuyện gì cụ thể thì tôi không rõ lắm nhưng tôi
biết là anh cho cô ấy số điện thoại, cô ấy rất vui mừng, mỗi ngày cứ nói tới khoe lui bên lỗ tai tôi, vì vậy tôi cũng thuộc luôn số của anh...”
Nghe đến đó, Cố Dư Sinh rốt cuộc hiểu chuyện, thậm chí khi hắn nghe
đến chữ cuối cùng còn giật giật khóe môi một chút, sau đó dập thuốc, ngữ điệu thanh đạm trả lời: “Trong số điện thoại của tôi, ngoại trừ ba số
đầu, còn lại tám số sau là tám số trong số chứng minh nhân dân của tôi,
vì vậy số điện thoại đó tôi nhớ rất rõ...”
Hắn nhớ rất rõ... Vậy hắn không cẩn thận viết nhầm sao?
Tần Chỉ Ái đang không biết làm sao để có được đáp án của Cố Dư Sinh,
hắn lại mở miệng: “Bạn của cô gọi con số 65 mà tôi viết thì không thể
gọi được, dãy số này là tôi muốn nói cho cô ấy biết, đừng quấy rầy
tôi...”
Lúc tròn trẻ, có rất nhiều cô gái qua lại với hắn, bởi vậy con số
đuôi 65 kia có thể giúp hắn tránh được bao nhiêu là phiền toái.
Một con số không tồn tại, nói cho người gọi biết: đừng làm phiền
hắn... Mấy từ này cứ liên tục lặp đi lặp lại bên tai Tần Chỉ Ái hồi lâu, cô mới hiểu rõ ý trong lời nói của hắn.