Nghĩ nghĩ, Cố Dư Sinh càng càm thấy kích động, lại dùng thêm sức hôn
cô, bởi vì quá mạnh, cắn đau Tần Chỉ Ái, nhưng lông mi của cô cũng chỉ
run rẩy một chút, lại không né tránh mà càng ôm chặt cổ Cố Dư Sinh, học
theo cách của hắn, dùng toàn bộ thâm tình đáp lại hắn.
Lần này họ hôn còn lâu hơn, sâu hơn so với lần trước, giống như hận
không thể hôn nhau đến suốt một đời, hôn rất lâu rất lâu, mới dùng lại.
Tần Chỉ Ái đã tiêu hao hết sức lực, dựa vào ngực Cố Dư Sinh, không nhúc nhích.
Cố Dư Sinh ôm cô, hơi thở nặng nề.
Gió càng lớn, hết trận này đến trận khác thổi qua, nhiệt độ cũng ngày một xuống thấp, Tần Chỉ Ái không nhịn được run run một hồi, Cố Dư Sinh
mới tỉnh lại từ trong nụ hôn cực nóng kia, hắn cúi đầu, nhìn đồng hồ
trên cổ tay, đã gần hai giờ sáng, sau đó lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.’”
Nói xong, Cố Dư Sinh muốn dắt tay Tần Chỉ Ái, nhưng Tần Chỉ Ái cứ dán mặt vào ngực hắn càng chặt, trong giọng nói có chút rầu rĩ: “Chờ một
chút.”
Cô nói xong, vẫn không nhịn được, rơi lệ.
Cố Dư Sinh, cũng chỉ mình em biết, em sắp rời xa anh, nhưng em phải đối mặt.
Cố Dư Sinh, em yêu anh.
Cố Dư Sinh… tạm biệt.
Tần Chỉ Ái ổn định lại tâm tình, mới từ từ rời khỏi ngực hắn: “Đi thôi.”
Cố Dư Sinh “Ừ” một tiếng, nắm tay Tần Chỉ Ái đi về phía bãi đậu xe,
bởi vì gió lớn, đi được vài bước, Cố Dư Sinh liền cởi áo khoác ra, khoác lên người Tần Chỉ Ái, sau đó buông tay cô, khoác vai cô, dùng thân mình che gió cho cô.
. . . . . . .
Hai người đã đi rất xa, Lương Đậu Khấu bước ra từ một chiếc đèn đường.
Trên mặt cô ta không có biểu hiện gì, bước chân cũng rất thong dong,
cô đi đến chỗ ghế tựa lúc nãy Cố Dư Sinh ngồi đứng nhìn một chút, sau đó lại nhìn chỗ lúc nãy Tần Chỉ Ái đứng hát một chút, cuối cùng đi đến chỗ Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái hôn nhau.
Gió rất lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay nón trên đầu cô.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đã đứng ở đó bao lâu, nháy mắt một
cái liền đi theo con đường mà Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái từng đi qua.
Lúc sắp đến bãi đậu xe, Lương Đậu Khấu còn nhìn thấy Cố Dư Sinh lái xe từ trong bãi đi ra.
Cô sợ bị phát hiện, liền vội vàng núp sau một thân cây.
Xe chạy không bao lâu liền ngừng lại, đầu xe đúng lúc quay về phía
cô, xuyên qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Cố Dư Sinh khom người,
giúp Tần Chỉ Ái thắt dây an toàn, sau đó liền nâng mặt của cô, lại hôn
một lúc mới lưu luyến thả ra, lần nữa đạp chân ga.
Tốc độ xe tăng nhanh, gió bên người cô gào thét thổi qua.
Trong chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe đó đâu, Lương
Đậu Khấu giống như bị điểm huyệt, đứng cạnh thân cây không nhúc nhích,
móng tay dùng lực cào vỏ cây, mãi đến khi khóe móng có máu tí tách rơi
trên thân cây, cô mới mơ hồ cảm thấy đau, tầm mắt dại ra, nhìn về năm
đầu ngón tay chảy máu của mình.