Tưởng Tiêm Tiêm gọi tới.
. . . . . . . .
Một giây trước Ngô Hạo vừa mới rời đi, một giây sau lại có người đi về phía Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn.
Lúc đó Hứa Ôn Noãn đang nói nhỏ vào tai Tần Chỉ Ái: Ngô Hạo đã cầu hôn cô
ấy rồi, ngày lễ tình nhân năm sau hai người sẽ kết hôn, nên không có ai
chú ý đến người vừa mới đến gần.
Tình yêu 9 năm trời cuối cùng cũng có kết thúc tốt đẹp, Tần Chỉ Ái cảm thấy hài lòng thay cho Hứa Ôn Noãn.
Trên thế giới này, Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo hình như là tình cảm tốt đẹp nhất mà cô từng thấy đó.
Trong đầu của cô nhìn thấy Hứa Ôn Noãn cười khanh khách, thật sự chúc phúc
cho cô ấy, nói: “Ôn Noãn, sang năm đại hôn, mình nhất định sẽ cho cậu
một món quà thật lớn.”
“Được lắm…” Hứa Ôn Noãn không khách khí,
sau đó cô lại giống như nghĩ đến chuyện gì rất nghiêm chỉnh: “Tiểu Ái,
cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên suy nghĩ chuyện của mình một chút…”
Nói xong, Hứa Ôn Noãn liền đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái: “… Thành thật khai báo, có người yêu chưa?”
Nếu không phải Hứa Ôn Noãn và Ngô Hạo có quan hệ thân mật như vậy, Tần Chỉ
Ái chắc chắn sẽ nói cho cô biết người trong lòng cô từ 9 năm trước, vẫn
là Cố Dư Sinh.
Nhưng cô lại sợ Hứa Ôn Noãn nói với Ngô Hạo, Ngô
Hạo sẽ lại nói cho Cố Dư Sinh biết, nên cô vẫn không dám nói cho Hứa Ôn
Noãn biết, lúc này nghe được câu hỏi này của Hứa Ôn Noãn, liền tránh né: “Không có…”
Chữ “có” vừa được nói lên, cô liền nhìn thấy người không biết từ lúc nào đã ngồi gần hai người họ: Cố Dư Sinh.
Hình như hắn mệt mỏi, ngồi tựa trên ghế, nắm mắt lại dưỡng thần.
Trên mặt không có cảm xúc, tùy tiện ngồi trên ghế, đầu ngón tay cầm điện thoại.
Tần Chỉ Ái lén nhìn Cố Dư Sinh một chút, lại thu tầm mắt, nói với Hứa Ôn
Noãn tiếp: “Mình không có tâm trạng nghĩ mấy chuyện kia, qua hết năm,
mình sẽ tốt nghiệp rồi, ngoại trừ chạy luận văn, mình còn phải thực tập
nữa.”
“Này lại đi quá xa chính sự, nhưng mà cậu muốn tìm việc thế
nào, có muốn đến công ty của Ngô Hạo làm không? Hoặc là để mình nhờ Ngô
Hạo hỏi bạn bè của anh ấy…”
“Không cần đâu, mình đã gửi CV vào bên kia rồi, họ trả lời ba giờ chiều thứ ba tuần sau đến phỏng vấn.
“Chỗ này sao?”
“Cậu xem, là công ty game này.” Cố Dư Sinh hơi nghĩ nghĩ, lại giải thích:
“Mình xem qua thử rồi, gần đây nhất bọn họ vừa mới phát hành vài game,
thị trường rất lớn, tương lai sẽ phát triển rất tốt. . .”
Cố Dư
Sinh ngồi một bên nhìn như đang ngủ nhưng lông lại nhẹ động, hắn mở mắt, nhìn về phía Tần Chỉ Ái đang quay lưng về phía mình, thấy Tần Chỉ Ái
đang nói lải nhải với Hứa Ôn Noãn.
Tầm mắt của hắn dừng lại trong
chốc lát, mới thu lại, sau đó nhắm mắt lại, giống như không nghe thấy
gì, lại trở về trạng thái mắt ngủ tai hoạt động.
. . . . . .
Tàn cuộc đã là 11 giờ tối.
Ngô Hạo lái xe đưa Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn về nhà.
Lục Bán Thành uống rượu, đi nhờ xe Cố Dư Sinh chở về.
Cố Dư Sinh trực tiếp ném Lục Bán Thành về nhà, lúc sắp đến cửa nhà hắn,
hắn vừa lái xe, lại vừa nói với Lục Bán Thành: “Ra quán café ngồi một
chút không?”