Ánh đèn trong phòng mở ra sáng loáng, hắn lại bị ánh đèn chói nhất
chiếu xuống, gò má trắng nõn lại bị chiếu giống như đồ sứ hoàn mỹ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo màu đen, com lê, áo khoác tùy ý khoát
lên phía sau ghế dựa, hai nút áo được mở ra, có vẻ rất nhàn nhã.
Ngồi bên phải hắn là Lục Bán Thành, không biết đang nói gì với hắn, thỉnh thoảng hắn lại cười cười.
Biểu hiện của hắn rất ôn hòa, ngoẹo cổ, môi không động, chỉ nghe
người khác nói, tình cờ lúc Lục Bán Thành cười đến run người, hắn lại
liếc người kia một chút, sau đó Lục Bán Thành sẽ ngưng cười, lại tiếp
tục nói chuyện.
”Vợ tôi đến rồi!” Ngô Hạo phát hiện Hứa Ôn Noãn đang đứng gần cửa,
lập tức để ly nước trong tay xuống, đứng lên đi về phía cô: “Bà xã em
đến rồi sao? Mau qua đây ngồi.”
Tuy rằng Ngô Hạo gọi Hứa Ôn Noãn nhưng Tần Chỉ Ái vẫn chưa hoàn hồn,
liền bị Hứa Ôn Noãn kéo đi, tới hai vị trí bên cạnh Ngô Hạo ngồi xuống.
Ngô Hạo đầu tiên trải khăn ăn cho Hứa Ôn Noãn, sau đó rót một chén
nước ấm đưa cho Hứa Ôn Noãn: “Uống một ly nước đi, anh sẽ lập tức gọi họ đem thức ăn lên.”
Cho dù qua nhiều năm như vậy nhưng Ngô Hạo vẫn đối xử với Hứa Ôn Noãn như bảo bối.
Trong nháy mắt, Tần Chỉ Ái lại nhớ lại thời niên thiếu, cô bị Hứa Ôn
Noãn kéo đi gặp Ngô Hạo, sau đó lúc bọn họ gặp nhau đụng phải hắn.
Nghĩ lại, Tần Chỉ Ái không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về hướng Cố Dư Sinh ở phía đối diện mình một chút.
Cố Dư Sinh đang chào hỏi Hứa Ôn Noãn, lúc thu lại tầm mắt lại nhìn
thấy tầm mắt của Tần Chỉ Ái, mi tâm hắn khẽ động, liền nhìn mặt Tần Chỉ
Ái.
Tần Chỉ Ái bị hắn nhìn đến nỗi cứng người, sau đó hắn lại không nói
gì thu lại tầm mắt, sau đó lại hỏi Lục Bán Thành đang nói chuyện với
mình: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
Món ăn lúc trước Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn thích đều được gọi đầy đủ.
Đợi không tới một phút, nhân viên phục vụ liền bưng khay bắt đầu hạ món ăn xuống.
Hôm nay có không ít người, đa số là bạn cấp ba của Cố Dư Sinh và Ngô Hạo.
Tần Chỉ Ái có đôi lần gặp bọn họ lúc đi chơi chung cùng với Hứa Ôn
Noãn và Ngô Hạo, nhưng cũng chỉ là quen chứ không hề biết, hiện tại cái
tên Tần Chỉ Ái đối với mọi người đều xa lạ rồi!
Lục Bán Thành không có học chung cấp ba với bọn họ, nhưng tốt nghiệp
trung học liền bị gia đình đưa đi nước ngoài du học, vì thế đây là lần
đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Ôn Noãn.
Đợi đến lúc rượu lên, hắn cùng với những người khác cạn chén xong,
liền nâng rượu về phía Hứa Ôn Noãn, quay về nói với Ngô Hạo: “Chuột, cậu không giới thiệu sao?”
Ngô Hạo kéo vai Hứa Ôn Noãn, tự hào nói: “Vợ của tôi, Hứa Ôn Noãn.”
Sau đó nghiêng đầu quay lại với Hứa Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đây là người mà anh đã nói với em, Lục Bán Thành, là người không thèm tiếp nhận cơ
nghiệp của gia đình, lại thích cầm tiền đi đầu tư mấy bộ phim truyền
hình, Lục thiếu.”
Hứa Ôn Noãn nghe cách giới thiệu của Ngô Hạo mà mỉm cười, sau đó liền tự nhiên hào phóng đứng lên cùng Lục Bán Thành cạn ly, sau đó cùng uống hết rượu trong ly.
Đợi đến khi Hứa Ôn Noãn ngồi xuống, tầm mắt Lục Bán Thành liền chuyển sang Tần Chỉ Ái: “Còn... vị này đây?”