Chương 711: Đồng ý để anh liên lụy em suốt đời không? (11)
Tần Chỉ Ái giơ tay lên lau lung tung nước mắt trên mặt, lại cười với cô ấy một cái, sau đó nhớ tới lúc cô đóng vai Lương Đậu Khấu, lần đầu tiên hát bài này, hắn có hỏi cô bài hát này tên gì, cô chỉ thuận miệng nói cô không thể nghe live buổi diễn của ca sĩ này được.
Đêm đó, hắn không nói gì.
Khi còn trẻ, con người ta thường có những giấc mơ kỳ lạ vì những nguyên nhân khác nhau, không thể thực hiện được, lại trở thành tiếc nuối, nhưng đó cũng chính là quãng thời gian đẹp nhất.
Nhưng lúc này, cô còn trẻ, từng lén lút để tiền tiêu vặt để đi gặp tận mắt thần tượng của mình, nhưng bây giờ người đó lại đứng trước mình, thậm chí cô còn có thể chạm vào cô ấy, còn được cô ấy hát mình nghe bài hát mà mình yêu thích nhất.
Có thể coi đây là buổi diễn độc nhất vô nhị không?
Tần Chỉ Ái rất khó khăn mới có thể lau khô mặt mình, lại ướt nữa.
Nói không kích động là nói dối, nhưng cuối cùng cô bé mười mấy tuổi ngày đó cũng không còn kích động như lúc trước nữa, nhưng bù vào đó lại là mãnh liệt trong lòng nhiều hơn. Như là đang được Cố Dư Sinh bù đắp lại nhựng tiếc nuối của tuổi trẻ, mang lại cho cô cảm động ấm áp.
. . . . . .
Tần Chỉ Ái cuối cùng cũng cùng ca sĩ mà cô yêu thích từ nhỏ, ôm cô một cái.
Lúc hai người tách ra, phía sau Tần Chỉ Ái lại có tiếng xì xì của pháo hoa.
Tần Chỉ Ái theo bản năng quay đầu, nhìn thấy vô số pháo hoa bay thẳng về phía chân trời, giữa bầu trời đêm đen kịt lại có vô số những tia lửa sáng chói.
Lúc này Cố Dư Sinh sau xuất hiện sau đám khói, nhẹ nhàng đi đến cạnh cô.
Cô gái đứng cạnh Tần Chỉ Ái nhẹ giọng nói: “Tạm biệt.” sau đó cầm micro quay người rời đi.
Tần Chỉ Ái liếc mắt nhìn bóng lưng của cô gái kia một chút, sau đó mới quay lại nhìn Cố Dư Sinh.
Bước chân của hắn rất chậm, Tần Chỉ Ái không biết tại sao khi hắn càng đến gần thì cô lại càng sốt sắng.
Cô nhìn thấy mặt của hắn xong, cô lại nắm chặt vạt áo theo bản năng.
Hắn đứng cách cô một mét thì dừng lại, cô theo bản năng mà nín thở.
Ánh mắt của hắn lẳng lặng nhìn cô, qua mười giây đồng hồ, hắn mới nói: “Mười năm trước, lúc lần đầu tiên nghe ba chữ Tần Chỉ Ái, trong lòng anh có chút khinh thường.
“Chín năm trước vì quá quả quyết nhập ngũ, quá kiên quyết lựa chọn từ bỏ em, sau đó lại cho em một số điện thoại giả, tận mắt nhìn em đứng khóc trong mưa, trong bất lực và tuyệt vọng.”
“Sau khi nhập ngũ, anh mới biết mình đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân, cũng đã đánh giá sai sức ảnh hưởng của em đối với anh, sáu năm trước anh vì gặp một sự cố mà lựa chọn lãng quên em.”
“Một năm lẻ mười tháng trước, ở trước cửa nhà cũ, nhìn vào mắt em một lần, anh chỉ có một ý nghĩ, đôi mắt của cô bé này to như đôi mắt của mẹ anh vậy.”
“Một năm lẻ bốn tháng trước, anh vì cứu người, rơi xuống nước, bỏ lỡ em.”
“Năm ngoái gặp lại em ở Tây Đại, anh lại vì đôi mắt của em mà từ Thượng Hải trở lại Bắc Kinh.”
“Năm ngoái anh say rượu mất hết lý trí, cho rằng em là Tiểu Phiền Toái, sau đó lại lựa chọn phụ lòng em.”
Người khác cầu hôn đều nói những lời buồn nôn, hắn lại nói thẳng thắn từng chuyện, từng việc như vậy.
Trong giọng nói của hắn, rõ ràng hắn cặn bã đáng ghét muốn chết, nhưng Tần Chỉ Ái lại không có chút oán hận nào.