Chương 716: Dư Sinh, em có thai rồi.(2)
Con ngươi đen kịt của Cố Dư Sinh nhẹ nhàng giật giật hai lần, lại ổn định lại.
“Vốn không định nói cho anh biết nhưng mà Bảo Bảo còn chưa được ba tháng…” Tần Chỉ Ái nhẹ giọng nói thêm một câu.
Chưa tới ba tháng, Cố Dư Sinh rốt cuộc lấy lại được ý thức: “Là lần anh say rượu xong, mang thai?”
“Ừm.” Tần Chỉ Ái cụp mắt, mặt đỏ hồng trả lời.
“Khi nào thì em biết mình mang thai?”
Tần Chỉ Ái không nghĩ nhiều lắm, thành thật trả lời: “Một tháng, sau đó không gặp, em liền về nhà dưỡng thai…”
Cố Dư Sinh nhíu mày, đột nhiên mở miệng ngữ khí bực dọc hỏi Tần Chỉ Ái: “Em đã biết cả tháng nay, sao bây giờ mới nói cho anh biết?”
Lúc ấy, cô còn chưa nghỉ việc ở Hối thị! Nói cách khác, khi mang thai, cô mới quyết định rời đi?
Cố Dư Sinh nặng nề thở, ngữ khí hung ác: “Không nói cho anh biết thì thôi đi, còn muốn mang con của anh cao bay xa chạy?”
Tần Chỉ Ái bị Cố Dư Sinh làm dữ, oan ức trả lời: “Khi đó không phải cũng có người giả ngơ như không biết đã làm gì với em sao?”
“Anh…” Cố Dư Sinh nghẹn không nói được gì hơn.
Trời đánh hắn đi, biết vậy hôm nay hắn sẽ không nói thẳng thắn như vậy!
Cố Dư Sinh hít sâu hai cái, sau đó mới ý thức được mình còn chôn trong cơ thể cô, Bảo Bảo cũng chỉ mới hơn hai tháng, vội vàng rút ra, sau đó mới nhìn nơi rục rà rục rịch của mình giờ đã ngoan ngoãn mềm xuống, nằm im, vãi luyện, không phải cứ như vậy bị hư rồi chứ?
Nhất thời, Cố Dư Sinh càng thêm buồn bực.
Hắn căm tức ngẩng lên nhìn Tần Chỉ Ái, lòng tràn đầy oán giận, rồi lại không có chỗ trút giận, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt đi vào nhà vệ sinh.
. . . . . .
Một lúc lâu sau, hắn mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Vẻ mặt của hắn vẫn không dễ nhìn lắm, đi đến phòng thay đồ, lấy đồ ngủ ném cho Tần Chỉ Ái, sau đó mới lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho bác sĩ.
Cúp máy xong, hắn lại nghĩ đến bác sĩ Hạ dù sao cũng không chuyên khoa sản, vừa rồi cô và hắn tuy là không tính nhưng dù sao hắn cũng lao vào rồi, không biết như vậy có ảnh hưởng đến bé con không, lại gọi điện thoại cho Lục Bán Thành.
Không biết Lục Bán Thành đang làm gì, một lúc lâu sau mới bắt máy, Cố Dư Sinh tức sôi ruột nhất thời mắng: “Điện thoại của ngươi để trang trí hay sao mà gọi mãi không bắt máy?”
Cố Dư Sinh bùm bùm rống lên, tâm tình tốt hơn một chút, mới nói đến chính sự: “Mau tìm một bác sĩ khoa sản giỏi nhất đến chỗ tôi một chuyến.”
“A….” Lục Bán Thành kéo dài một đường.
A cái mông á chứ a… trong lòng Cố Dư Sinh thầm nhổ nước bọt xong, Lục Bán Thành tỉnh ngộ lại nói: “Em nói sao tự nhiên lại ăn thuốc súng nữa rồi, thì ra là… Cầu, hôn, không, thành a!”
Cố Dư Sinh bị chọc vào chỗ đau vừa mới tốt lên được một tí tẹo teo, nghe Lục Bán Thành nói xong lại hỏng bét.
Lúc Cố Dư Sinh gọi điện thoại, Tần Chỉ Ái đang đứng bên cạnh, trong phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy rõ ràng Lục Bán Thành đang nói ở đầu dây bên kia, khi nghe đến bốn chữ: “Cầu, hôn, không, thành” xong, lại không nhịn được nở nụ cười.